Chạy Trốn (Đào Chi Yêu Yêu)

“Ghê nhở, cậu làm ở cục khảo cổ, người thân lại đi trộm mộ, thú vị nhỉ.”

“Ha ha…” Kiều Du cười xòa.

“Đây không phải lần đầu tiên của anh ta đâu nhỉ? Nhìn thủ pháp lão luyện thế cơ mà!”

“Ha ha…” Kiều Du tiếp tục cười xòa.

“Chuyện anh ta làm cậu có biết không? Có liên hệ gì với cậu không? Có phải cậu dạy cậu ta không? Tôi muốn phản ánh với lãnh đạo của cậu!”

Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán Kiều Du, anh vội vã xua tay: “Không không không, bọn tôi không liên quan! Tuyệt đối không liên quan!”

Cảnh sát nở nụ cười châm chọc mà nhìn anh một cái, đoạn nói: “Được rồi, điền vào đây đi rồi đi đón người với tôi.”

Kiều Du điền xong tin tức của mình, mấy dòng về thông tin Nam Cung Cẩu Thặng, anh lại không thể nào hạ bút.

Anh cảnh sát trông anh quẫn bách như vậy, bất mãn lấy bút gõ bàn một cái nói: “Anh ta có phải người thân của cậu không hả?”

Hai tay Kiều Du lại âm thầm đổ mồ hôi lạnh, hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống: “Cái này.. bọn tôi là bà con xa, bình thường không qua lại, tôi chỉ tới giúp..”

Lúc này anh cảnh sát mới bớt giận: “Tên gì? Tên thì vẫn phải biết chứ?”

Kiều Du dè dè dặt dặt nuốt nước miếng, chần chừ không dám viết xuống bốn chữ Nam Cung Cẩu Thặng: “Cái này… tôi chỉ biết khi còn bé anh ấy được gọi là Cẩu Thặng, nghe nói sau này đổi lại tên, bây giờ gọi là cái gì, tôi cũng không rõ lắm…”

Cảnh sát sốt ruột mà phất tay: “Lý Cẩu Thặng, không đổi.”

Kiều Du như được đại xá mà viết xuống ba chữ “Lý Cẩu Thặng”.


Nửa giờ sau, Kiều Du dẫn Nam Cung Cẩu Thặng cả người nhếch nhác ra khỏi đồn cảnh sát. Anh dẫn Nam Cung Cẩu Thặng tới một quán cà phê, gọi một cốc cappuccino, hỏi Nam Cung Cẩu Thặng muốn uống cái gì. Nam Cung Cẩu Thặng không quen uống cà phê, chỉ cần một cốc nước đá.

Đợi nhân viên bán hàng cầm thực đơn rời đi, Kiều Du có chút hả hê hỏi: “Đây là lần thứ mấy anh bị bắt rồi? Không phải lần đầu tiên chứ?”

Nam Cung Cẩu Thặng cười ngượng: “Vãn tiết khó giữ… đây vẫn là lần đầu..”

Nam Cung Cẩu Thặng hành tẩu giang hồ bao năm, chuyện gì cũng từng trải qua, chỉ là chưa từng ăn cơm tù. Đó giờ vận khí gã tốt kinh người, bao nhiêu lần vào mắt cảnh sát nhưng vẫn chạy trốn không bị tóm đuôi, lúc này thật sự là ‘vãn tiết khó giữ’. Lần này gã nhận được một tin, nói ở Quý Châu có một cổ mộ tộc Miêu triều nhà Minh, sau hai lần tới thăm dò, thấy ngôi mộ này cũng không có gì khó khăn, vì vậy nhất thời lơ là, chỉ đi một mình tới. Sau khi xuống mộ, gã mới phát hiện có chút vướng tay vướng chân, thoạt đầu gã không cẩn thận chạm phải một cơ quan, nhưng cũng không xảy ra vấn đề gì, sau đó lại tiếp tục, có lẽ là cơ quan kia khiến trên mặt đất biến hóa, nên gã mới không phát hiện ra. Do đó hậu nhân chủ mộ tới, người tộc Miêu trói gã đòi xử, may mà có cảnh sát tuần tra gần đó đi ngang qua, biết được ngọn nguồn nên dẫn gã đi.

Bởi vì chuyện của người cha người mẹ chưa từng gặp bao giờ, cho nên Nam Cung Cẩu Thặng chống cự với đồn cảnh sát theo tiềm thức. Gã vội vã gọi điện cho Tô Di và Lý Yêu Yêu xin giúp đỡ, không ngờ đồ đệ lại dẫn theo tiểu tình nhân xuất ngoại vui chơi. Bọn họ cũng không biết Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du đã chia tay, dưới tình thế cấp bách Tô Di liền gọi cho Kiều Du xin giúp đỡ.

Tiểu Kiều cúi đầu, trong mắt lóe lên tia khổ tâm: “Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Anh gây nhiều nghiệp chướng như vậy, đây chính là báo ứng.”

Nam Cung Cẩu Thặng chỉ cười.

Chẳng mấy cà phê được bê lên.

Kiều Du khuấy đều tách cà phê, giả bộ bình tĩnh mà hỏi: “Anh đào mộ phần tổ tiên nhà người ta, người tộc Miêu không gây khó dễ cho anh chứ?”

Nam Cung Cẩu Thặng cười hì hì nói: “Ây dà, anh chưa nói sao, thật ra anh có huyết thống tộc Miêu. Năm ấy Ngũ Hồ loạn Hoa, dòng máu của anh lai nọ lai kia. Người nhà không đánh người nhà mà.” (Ngũ Hồ loạn Hoa chính là thời Thập Lục Quốc đã giải thích ở phần I)

Kiều Du dở khóc dở cười: “….Trong Ngũ Hồ loạn Hoa không có tộc Miêu..”

Nam Cung Cẩu Thặng lập tức làm vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm trang giải thích: “Thế là em không biết rồi. Thật ra tộc Miêu chính là một nhánh của tộc Tiên Bi, năm ấy Mộ Dung Phục giả ngây giả ngô thoát khỏi sự truy sát của Tây Hạ Đại Lý Quốc, trốn tới vùng Quý Châu ngày hôm nay, cưới một nữ tử địa phương, sinh mười mấy hài tử. Những người này lại tiếp tục sinh sôi, chính là tổ tiên của tộc Miêu. Sau này có một thiếu niên tên là Lý Tiêu Dao xông vào tộc Miêu, làm náo loạn tộc này, khiến tộc Miêu chia ra thành Hắc Miêu, Bạch Miêu..”

Kiều Du nghe xong không hiểu gì: “Hở????”

Nam Cung Cẩu Thặng cười đến là cáo già.


Một lát sau, Kiều Du bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, lại một lần nữa cầm thìa khuấy cà phê che giấu tâm tình mình: “Hóa ra anh họ Lý… Anh.. Lý Yêu Yêu.. cậu ta…” Không biết có phải con của anh không? Đương nhiên, những lời này Kiều Du không hỏi ra miệng.

Nam Cung Cẩu Thặng sửng sốt một chút, ánh mắt dần dần trở nên ôn nhu, tay phải không tự chủ mà nắm lấy tay trái mình.

Từ lúc Lý Yêu Yêu lên mười, trong lúc vô tình nhìn thấy chứng minh thư của Nam Cung Cẩu Thặng hắn đã từng hỏi qua quan hệ của mình với Nam Cung Cẩu Thặng. Ký ức về Lý Đào Chi, bởi năm đó hắn còn quá nhỏ nên gần như không nhớ rõ. Dư Ngư và Xa Xà cũng không nhớ nhiều, nhưng họ biết đó là cấm địa của Nam Cung Cẩu Thặng, cho nên rất ít khi đề cập tới. Về phần Lý Yêu Yêu, Nam Cung Cẩu Thặng chưa từng phủ nhận chính diện suy đoán này —— thậm chí trong tiềm thức gã còn mong muốn đây là sự thật.

Nhưng với Kiều Du, Nam Cung Cẩu Thặng còn chưa kịp nghĩ rõ đã thề thốt phủ nhận theo bản năng: “Sao có thể, anh là Lý trong Lý Hạ, thằng bé là Lý trong Lý Bạch, không giống nhau.”

Nếu Xa Xà ở đây, nhất định sẽ lạnh lùng hỏi ngược lại: “Không phải đều là Lý trong Lý Liên Anh sao?” Nhưng Kiều Du chỉ ngẩn người, lúng ta lúng túng gật đầu, tiếp nhận đáp án này. (Cả ba đều là một chữ 李)

Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc.

Kiều Du uống xong tách cà phê, vẫn cúi gằm đầu như trước: “Sau này.. anh định đi đâu? Vẫn muốn đi trộm mộ tiếp sao?”

Nam Cung Cẩu Thặng nói: “Ngủ trong quan tài quen rồi, mấy tháng không ngủ lại khó chịu.”

Sắc mặt Kiều Du trở nên khó coi, sau đó dần dần hòa hoãn xuống, dịu giọng khuyên nhủ: “Nếu như đây là lần đầu tiên anh bị bắt, vậy lần thứ hai, lần thứ ba thì sao? Giờ anh để lại án rồi, nếu không nhanh chóng hối cải, sau này có thể dựa vào cái này ăn cả đời sao? Hay là muốn ăn cơm tù cả đời?”

Thế mà Nam Cung Cẩu Thặng vẫn điếc không sợ súng mà cười ha hả.

Cuối cùng Kiều Du cũng không nhịn được nữa. Phẫn nộ, thương tâm, những tích tụ tích lũy trong lòng bấy lâu nay đều bộc phát trong một khắc kia, đánh tan lý trí của anh.

“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Kiều Du kích động ném thìa cà phê vào cốc, tiếng sứ va chạm mạnh vang lên chói tai, “Tại sao tôi lại đi nộp tiền bảo lãnh cho loại người cặn bã như anh chứ? Tôi là nhà khảo cổ học, anh nghĩ tôi mạo hiểm cái gì để đi bảo lãnh cho cái tên trộm mộ nhà anh? Lúc điền tài liệu đến anh họ gì cũng là cảnh sát nói cho tôi biết! Tôi, con mẹ nó tôi ngủ với anh lâu như vậy, ngay cả tên anh là gì tôi cũng không biết?!”

Nam Cung Cẩu Thặng nghe Kiều Du chửi một tiếng thô tục, không khỏi giật mình.


Kiều Du càng nói càng bi phẫn, giơ tay lên che mắt, không tự chủ được mà rơi nước mắt.

Nước mắt tích súc hơn tháng qua điên cuồng chảy ra viền mắt, cho dù đây không phải lúc thích hợp, không ở nơi thích hợp nhưng anh cũng không kiềm chế được —— anh sống hơn ba mươi năm, nhưng người anh yêu hơn nửa năm lại thành công ép anh giọt nước tràn ly.

Nam Cung Cẩu Thặng trông thấy bả vai anh khe khẽ run lên, liền luống cuống tay chân, từ vị trí đối diện đi tới bên cạnh anh, ôm bờ vai anh không ngừng nói xin lỗi, dịu dàng dỗ dành: “Chúng ta quay về rồi nói.”

Hai người chật vật rời khỏi quán cà phê, bắt một chiếc xe quay trở lại khách sạn Kiều Du ở. Nước mắt Kiều Du đã chảy thì khó có thể ngừng, mãi đến khi về đến phòng mắt vẫn còn hồng hồng. Anh khóc đến hai mắt khô khốc, Nam Cung Cẩu Thặng nhìn anh vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, không nhịn được mà tiến lên trước hôn lên mắt anh: “Đừng khóc nữa..”

Kiều Du thuận thế nắm lấy cổ áo gã, há miệng ra, nhưng hai mắt khô khô, khiến anh kìm nén trở lại.

Anh nghẹn ngào nói: “Mắt em khô, đau lắm.”

Nam Cung Cẩu Thặng dỗ anh như dỗ một đứa trẻ: “Không khóc sẽ không khô nữa.”

Kiều Du lắc đầu: “Anh bảo em không đeo kính mắt, em đeo kính áp tròng. Khô.”

Nam Cung Cẩu Thặng chột dạ cười cười, dịch người ra một chút.

Kiều Du nắm chặt cổ tay áo gã, nước mắt lại bắt đầu rơi: “Anh theo em về đi, chuyện trước kia em sẽ bỏ qua, chúng ta lại bắt đầu ở với nhau một lần nữa. Em chỉ xin anh, xin anh đừng tiếp tục gạt em, mặc kệ anh làm gì, em cũng sẽ không tố giác, nhưng anh đừng gạt em cũng đừng giấu diếm em..”

Nam Cung Cẩu Thặng chỉ trầm mặc.

Kiều Du thấy Nam Cung Cẩu Thặng chần chừ không trả lời, lại càng thêm căng thẳng, đến khớp hàm cũng run lên.

Nam Cung Cẩu Thặng khe khẽ thở dài, tiến lên trước hôn lên trán anh: “Được. Em đi tắm đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Kiều Du đi vào phòng tắm, không biết vì sao lại luôn cảm thấy Nam Cung Cẩu Thặng sẽ nhân cơ hội này rời đi. Anh mới làm ướt cơ thể mình, liền không nhịn được mà muốn đi xem Nam Cung Cẩu Thặng còn ở đó hay không, nhưng anh lại khuyên nhủ mình, nếu như người này thực sự muốn rời đi, vậy nhân cơ hội này cắt đứt sạch sẽ đi, sao mình phải bận tâm tới như vậy.

Cứ quấn quýt chuyện này, Kiều Du tốn gấp đôi thời gian ngày thường mới đi ra khỏi phòng tắm.

Da Kiều Du vốn trắng hơn người thường nhiều, sau khi được hấp nước nóng lại càng trắng nõn mềm mại, như một quả đào mật được lột vỏ.


Không biết thế nào hai người lại lăn lên giường, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc mập mờ.

Đột nhiên Kiều Du nắm lấy tay Nam Cung Cẩu Thặng: “Mai theo em về Thượng Hải nhé.”

Nam Cung Cẩu Thặng dừng lại một giây, đồng ý mà nói: “Ừ.”

“Trở lại rồi anh kiếm một công việc nghiêm túc, kiếm ít tiền cũng không sao, nhưng tốt nhất là ổn định một chút.”

“Ừ.”

“Phải rồi, em tìm được Tứ Ngưu rồi. Nó trà trộn vào đám bồ câu trong quảng trường nhân dân lừa ăn uống.”

Nam Cung Cẩu Thặng sững sờ một chút, mắt không khỏi cong lên: “Ừ.”

“Anh… Đừng gạt em nữa..”

“…Ừ.”

Đổ mồ hôi một hồi, Nam Cung Cẩu Thặng lại ôm Kiều Du đi tắm một lần nữa, sau đó lại quay trở về giường ngủ. Có lẽ là Nam Cung Cẩu Thặng quá mệt mỏi, đầu dính vào gối không bao lâu liền ngủ say.

Kiều Du nhìn gã ngủ, sau một hồi mới khàn giọng nói: “Người không tim không phổi mới thật hạnh phúc..” Anh thầm nghĩ: Cái người này sẽ không dễ dàng thay đổi như vậy, nhất định là đang nói lấy lệ với mình. Thật ra người này cũng tốt, đối xử với mình không tồi, nhưng gã không thích nói thật, chuyện này nên làm sao bây giờ? Mình không thể sống mãi trong những lời nói dối, nhưng gã gạt mình, mình cũng không còn cách nào..

Kiều Du miên man suy nghĩ lâu thật lâu, nghĩ đến khi chim chóc bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng hót, anh liền nghĩ: Chuyện sau này để sau này nói đi. Dù sao thì năm rộng tháng dài, từ từ sẽ sửa được.

Đến khi nhịp thở Kiều Du dần bình ổn lại, Nam Cung Cẩu Thặng mở mắt ra, không khỏi lưu luyến mà hôn lên môi anh: “Xin lỗi…”

Gã rón rén vén chăn lên, lấy quần áo của mình rồi rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Du tỉnh lại, nhìn vị trí trống không bên cạnh ngẩn người hồi lâu, tuyệt vọng vùi mặt vào lòng bàn tay.

“Quá đủ rồi. Có lẽ mình nên buông tha.” Kiều Du thầm nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận