Chạy Trốn (Đào Chi Yêu Yêu)

Đảo mắt tới ngày 26 tháng 12 âm lịch.

Tô Di vừa thu thập đồ đạc, vừa dặn dò: “Anh không cần thu thập đồ đạc, chỉ nhớ đừng quên chứng minh thư và hộ chiếu là được rồi.”

Chứng minh thư? Lý Yêu Yêu đang hút thuốc đột nhiên hai mắt sáng lên, gật đầu một cái: “Được rồi.”

Tô Di vểnh mông thu dọn đồ đạc, Lý Yêu Yêu tiến lên trước, xoa cái mông vểnh của anh: “Vợ yêu, có cái gì cần anh giúp một tay không?”

Tô Di cười cười đẩy hắn ra: “Đừng lộn xộn. Để anh thu thập đồ đạc em không yên tâm, mai nhớ mang thân đi là được rồi.”

Lý Yêu Yêu cười xấu xa càng sờ loạn: “Ừ, ở một nơi khác trên địa cầu bắn tinh dịch của anh…”

Tô Di cười cười: “Bắn cái gì..” Vốn là anh không định để ý tới bàn tay không thành thật của Lý Yêu Yêu, nhưng khi bàn tay kia lướt xuống dưới nữa, anh đành bất đắc dĩ tránh: “Mai còn phải ngồi máy bay, không có việc gì thì đi ngủ sớm một chút, đừng lộn xộn.”

Lý Yêu Yêu bĩu môi, tưng tửng bỏ đi.

Sáng hôm sau, Tô Di kiểm tra qua xác định hắn không quên mang gì, cùng Lý Yêu Yêu ngồi xe Tô Kiềm phái tới đi tới sân bay.

Đến sân bay rồi, Tô Di vươn tay ra: “Đưa chứng minh thư và hộ chiếu cho em, em đi làm thủ tục, anh ở đây chờ là được rồi.”

Lý Yêu Yêu làm bộ sờ sờ túi quần, lại sờ sờ túi áo, đến khi mặt Tô Di càng ngày càng tối lấy cái ví ra lật, hoảng hốt nói: “Tiêu rồi, quên mang hộ chiếu theo rồi.”

Tô Di nắm chặt bàn tay cố nén cơn giận: “Không phải trước khi đi em đã nhắc anh rồi sao? Anh nói anh có mang theo mà.”

Lý Yêu Yêu ngượng ngùng gãi đầu, cười xòa nói: “Anh cứ tưởng anh mang theo —— À! Anh nhớ ra rồi, đêm qua anh bỏ vào hộc tủ, quên mang theo rồi!”

Trước khi đi Tô Di có kiểm tra qua hộc tủ, không có hộ chiếu của Lý Yêu Yêu. Anh đen mặt nhìn chằm chằm Lý Yêu Yêu, Lý Yêu Yêu bị anh nhìn đến mức mặt đỏ lên, bướng bỉnh làm ồn: “Sắp lên máy bay rồi, giờ về lấy không kịp rồi! Hay là em đi đi, không phải lo cho anh đâu, mấy ngày này anh đi ở nhờ chỗ sư phụ với Kiều Du.” Hắn dừng lại một chút, thấy sắc mặt Tô Di càng thêm âm trầm, khí thế yếu xuống, “À.. ngày nào anh cũng gọi điện thoại cho em…”

Tô Di cúi người, ôm bụng mà nói: “Đi lấy nước nóng cho em.”

Lý Yêu Yêu sửng sốt: “Em sao vậy? Đau dạ dày à?”

Sắc mặt Tô Di không tốt, khẽ gật đầu: “Bị anh làm tức đến đau dạ dày. Đi lấy chút nước nóng cho em đi.”

Lý Yêu Yêu chột dạ, vội bỏ túi xuống: “Em chờ một chút.” Nói đoạn liền xoay người đi hỏi tiếp viên hàng không chỗ có nước nóng.

Đến khi Lý Yêu Yêu cầm cốc quay trở lại, chỉ thấy khóa kéo ba lô mình đặt bên chân Tô Di bị mở ra, Tô Di siết chặt hộ chiếu và chứng minh thư của hắn trong tay cười nhạt.

Lý Yêu Yêu giận tím mặt: “Em lục túi anh! Em, em, em lại mưu tính với anh!”

Ánh mắt Tô Di lạnh như băng: “Là ai mưu tính với ai trước? Anh đã đồng ý với em rồi sao giờ lại đổi ý?”


Lý Yêu Yêu đuối lý, nghẹn họng nói không nên lời, cầm cốc nước nóng lên uống sạch.

Tô Di nhướn mày, Lý Yêu Yêu buồn bực nói: “Bị em làm tức đến đau dạ dày!”

Tô Di sảng khoái dẫn theo Lý Yêu Yêu đi vào phòng VIP, Tô Di đánh một gậy lại cho một quả táo mà dịu dàng trấn an hắn: “Không phải đã nói xong rồi sao? Sao đột nhiên lại không muốn đi nữa?”

Lý Yêu Yêu mất tự nhiên nói: “Mẹ nó, chưa ra khỏi nước bao giờ, căng thẳng chết đi được! Đêm qua anh xem bói sao, hôm nay đi máy bay sẽ gặp chuyện!”

“Ha ha ha!” Tô Di buồn cười nói: “Em chịu thua anh rồi!” Sau đó xít lại gần chế nhạo nói, “Có phải anh sợ gặp bố mẹ em không?”

Lý Yêu Yêu đen mặt lầm bầm nói: “Sợ cái rắm! Ông đây thèm sợ ai!”

Tô Di cười mà không nói.

Chốc lát sau, Lý Yêu Yêu lấy chân đá đá Tô Di: “Này, bố em có súng bên người không đấy?”

Tô Di ôm bụng nhịn cười: “Bố mẹ em chỉ đi nghỉ ở Hawaii thôi, không phải công dân Mĩ, đương nhiên không được mang súng bên người —— mà có mang súng thì làm sao, anh yên tâm, có đạn em đón giúp anh.”

Lý Yêu Yêu lầm bầm nói: “Ông đây đọc tin tức, bên Mĩ suốt ngày có vụ nổ súng —— Hể? đi nghỉ? Thế sao họ không về Trung Quốc, còn bắt bọn em qua đấy?”

Tô Di mỉm cười xoa tóc hắn: “Đi ra ngoài giải sầu không được à? Thật ra chủ yếu là vì anh trai và hai chị em vẫn luôn bận rộn làm việc, bố mẹ em sợ họ quá liều mạng, muốn nhân cơ hội này giúp họ nghỉ ngơi, cả nhà cùng vui đùa một chút.”

Lý Yêu Yêu khó chịu bĩu môi.

Chốc lát sau, Tô Kiềm và Tô Duy đều đi tới. Tô Kiềm đi một mình, còn Tô Duy thì dẫn theo một cậu bé thoạt trông rất trẻ tuổi.

Tô Di đứng lên chào hỏi với họ, Lý Yêu Yêu cũng đứng lên, làm như không nhìn thấy Tô Kiềm, chỉ hơi lễ phép chào một tiếng anh hai với Tô Duy, sau đó dời đường nhìn sang quan sát cậu bé mà Tô Duy dẫn tới.

Tô Di hỏi: “Anh cả, chị dâu không đi cùng với anh sao?”

Mặt Tô Kiềm hơi biến sắc, sau đó khôi phục nụ cười ưu nhã: “Cô ấy dẫn Tiểu Niên đi tới nhà mẹ đẻ đón năm mới.”

Tô Di à một tiếng, quay trở lại chỗ ngồi.

Tô Kiềm lạnh lùng liếc nhìn Lý Yêu Yêu, ngạo mạn mà ưu nhã ngồi xuống một chỗ khá xa. Tô Duy thì kéo cậu bé ngồi xuống một chỗ các đó không xa.

Lý Yêu Yêu khẽ hỏi: “Đó là gì của anh em thế?”

Trước kia Tô Di ở nhà Tô Duy từng gặp qua người nọ, lắc đầu nhỏ giọng nói: “Là bệnh nhân của anh hai.”

Lý Yêu Yêu cười nhạo: “Dẫn bệnh nhân đi gặp bố mẹ cùng đón năm mới?”


Tô Di mỉm cười giải thích: “Hình như cậu ấy mất trí nhớ, anh hai nhặt được trên đường về. Chắc là sợ không ai chăm sóc cậu ta nên dẫn theo.”

Lý Yêu Yêu không khỏi giật mình: Rất khó tưởng tượng một người lạnh lùng như Tô Duy lại có thể tùy tiện dẫn người về nhà, chắc chắn là có gian tình!

Chốc lát sau đăng ký xong, Tô Kiềm bao khoang hạng nhất nên mọi người trong Tô gia lên máy bay đầu tiên. Trước đây Tô Di và Lý Yêu Yêu ra ngoài, đều toàn ngồi hạng phổ thông, Tô Di cũng chưa từng ra vẻ thiếu gia giàu có. Đến khi hắn vào khoang hạng nhất, thầm thấy kì quái trong lòng, không nhịn được mà oán Tô Kiềm thối tha thích khoe mẽ. Đến khi ngồi xuống chiếc ghế êm ái, hắn lại thấy.. đúng là thoải mái hơn hẳn. Thế là Lý Yêu Yêu vừa giả bộ khinh thường lầm bầm hai tiếng, bất đắc dĩ mà hưởng thụ đãi ngộ thiếu gia.

Máy bay bay hơn mười mấy tiếng đồng hồ, đáp xuống sân bay Hawaii.

Lý Yêu Yêu vừa xuống xe, đập vào mắt thấy toàn người Hoa, không khỏi hỏi: “Nè, ở Mỹ có nhiều người Hoa không?”

Tô Di bình tĩnh đáp: “Không nhiều lắm, ít hơn người Mỹ một chút.”

Lý Yêu Yêu: “………”

Bố mẹ Tô gia phái xe tới sân bay đón mọi người, đưa họ tới biệt thự Tô gia thuê gần bãi biển.

Lúc lên xe Lý Yêu Yêu vô cùng căng thẳng, dọc đường nắm chặt tay Tô Di, nắm đến mức Tô Di nhe răng trợn mắt, thầm cười trong lòng, ghé tai nói: “Bố em thật sự không mang súng bên người.”

Qua mấy giây Lý Yêu Yêu mới cứng nhắc nói: “Bố em có mấy vệ sĩ?”

Tô Di bật cười: “Sao thế? Anh muốn đánh nhau với bố em à?”

Lý Yêu Yêu khóc không ra nước mắt.

Vừa nghĩ tới chuyện bình thường hắn làm chuyện vô liêm sỉ với Tô Di, cho dù đương sự có bỏ qua không nói, nhưng hắn đè tam thiếu gia nhà họ Tô dưới thân làm anh kêu cha gọi mẹ, khẳng định lão gia phu nhân Tô gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy lần này mình lên thuyền giặc rồi, không biết ông Tô có chĩa súng vào đầu ép hắn viết khế ước bán thân lấy máu làm dấu không, hay là cứ thế mà thiến cái thứ hay bắt nạt Tô Di của hắn?

Lý Yêu Yêu càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, nhỏ giọng hỏi: “Em không nói với bố mẹ em chuyện bình thường em bị anh đè chứ?”

Tô Di bị mấy thứ trong đầu hắn làm cho phát điên lên rồi: “… Không, anh đừng suy nghĩ linh tinh, bố em không phải mafia.”

Lý Yêu Yêu dè dặt nuốt nước miếng: “Anh, anh đây chịu thiệt một chút, nếu bố mẹ em mà hỏi, cứ nói bình thường anh bị em làm nhé…”

Ngồi sau hai người, cậu bé tên là Đại Hoàng mà Tô Duy dẫn tới nghe hai người nói chuyện, ôm bụng cười nghiêng ngả, đến Tô Duy cũng không nhịn được mà đưa tay lên mũi, che đi khóe miệng hơi cong lên.

Đến khi xe dừng lại trước biệt thự, lúc xuống xe hai chân Lý Yêu Yêu mềm nhũn, may mà Tô Di lanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn mới không ảnh hưởng tới cánh tay bị thương.

Tô Di không khỏi nói: “Anh đừng sợ, đừng sợ, thật đấy không cần phải sợ đâu.”


Cũng không thể trách Lý Yêu Yêu nhát gan, gần đây hắn đọc không ít tin ở Mĩ có bắn nhau, trong đầu tưởng tượng bên cạnh cha mẹ Tô Di có không ít vệ sĩ da đen cơ thể cường tráng, đấm một cái là có thể khiến máu mũi chảy dài. Cả đời này Lý Yêu Yêu từng gặp không ít lưu manh, cũng từng nhìn thấy mấy tên thổ phỉ dùng súng, nhưng nghiêm túc gặp một đại tộc giàu có như này thì là lần đầu tiên. Huống hồ, nếu bố Tô Di muốn trút giận cho con trai, sai người đánh hắn một trận, hắn nghĩ vì Tô Di mình không thể đánh trả lại, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đòn.

Da mặt hắn run lên, cứng cổ tỏ vẻ khí phách nói: “Anh đây sợ cái rắm!”

Đại Hoàng đi phía sau hai người cười đến mức ngã vào lòng Tô Duy.

Tô Kiềm ấn chuông biệt thự, chốc lát sau, một người đàn ông trung niên mặc quần đùi bãi biển đi ra mở cửa.

Tô Kiềm mỉm cười ưu nhã: “Ba.”

Tô Di và Tô Duy đồng thanh nói: “Ba.”

Ba??? Lý Yêu Yêu ngẩn người nhìn người đàn ông trung niên cười tươi dễ gần, mặc áo phông quần đùi bãi biển, ngơ ngác gọi một tiếng: “Chào nhạc.. công công!”

Đại Hoàng nghẹn hai giây, cũng học theo mà nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Chào công công.”

Mọi người: “………..”

Ông Tô – Tô Bác Hoa mỉm cười nghiêng người: “Mọi người vào đi. Đây là Tiểu Lý và Đại Hoàng phải không?”

Lúc Lý Yêu Yêu đi qua bên người Tô Bác Hoa vô thức rụt cổ một cái, tự nhắc mình ông Tô giả heo ăn cọp, ngàn vạn lần không được buông lỏng cảnh giác.

Hai chị gái của Tô Di đều đã đi máy bay tới, Lý Yêu Yêu đi vào phòng khách, làm dáng như một cô vợ bé nhỏ mà ngoan ngoãn chào: “Chào mẹ chồng, chị cả chồng, chị hai chồng.”

Đại Hoàng lập tức học theo mà cúi đầu: “Chào mẹ chồng, chị cả chồng, chị hai chồng..”

Mọi người ở đây không khỏi há hốc miệng.

Tô Duy lạnh lùng nói: “Cậu còn góp vào? Còn quấy nữa tôi đuổi cậu ra ngoài.”

Đại Hoàng gãi đầu người ngây ngô.

Tô Di vô lực đỡ trán: “Mẹ, chị cả, chị hai, anh ấy là Lý Yêu Yêu.” Sau đó kéo kéo ống tay áo Lý Yêu Yêu, nhỏ giọng nói: “Em gọi sao thì anh gọi vậy.”

Lý Yêu Yêu lập tức ngoan ngoãn đổi giọng: “Mẹ! Chị cả! Chị hai!”

Người nhà Tô Di lúng túng nói chuyện mấy câu, sau đó để họ vào phòng thu thập đồ đạc.

Vừa vào phòng, vừa đóng cửa lại, Lý Yêu Yêu lập tức đổi sắc mặt, đắc ý nói: “Cục cưng, ban nãy biểu hiện của anh thế nào?”

Tô Di cười gượng: “Ha ha, hê hê, ha ha.”

Lý Yêu Yêu thoải mái nằm xuống giường lớn, ra kết luận: “Nhất định bố mẹ em sẽ nghĩ anh là một cô vợ cực kỳ ngoan của em!”

Tô Di ngồi xuống giường, vuốt bắp đùi hắn dịu dàng cưng chiều nói: “Đồ ngốc, bố mẹ em nghĩ như thế nào không quan trọng, quan trọng là.. em nghĩ về anh như thế nào.”

Thu dọn đồ đạc xong, Tô Di dẫn Lý Yêu Yêu đi ra ngoài cùng mọi người ăn cơm, ăn xong cả nhà cùng ra bãi biển tản bộ nói chuyện phiếm.

Lý Yêu Yêu dần dần phát hiện, trong Tô gia người kín đáo nhất là Tô Kiềm và cô chị hai làm luật sư, mà ông bà Tô thì rất bình dị gần gũi, cũng không quá chú ý đến việc vợ con trai mình là một người đàn ông. Quan trọng hơn cả, sau khi Lý Yêu Yêu tỉ mỉ quan sát, ba trăm mét xung quanh ông Tô không có bất cứ vệ sĩ nào, càng không có mấy anh trai cao to đen cầm súng, thế là chẳng mấy mà Lý Yêu Yêu không che giấu được bản sắc, cách ăn nói, bước đi nghênh ngang lưu manh hơn nhiều.


Tô Bác Hoa gọi một tiếng: “Tiểu Lý à.”

Lý Yêu Yêu thấy cái cậu bé kia nhỏ hơn mình hai ba tuổi mà còn được gọi một tiếng “Đại Hoàng”, mình lại bị kêu là Tiểu Lý, thế là cười xấu xa phất tay một cái: “Hứ! Tiểu Lý cái gì chứ, ba, gọi là Lão Lý đi.”

Da mặt Tô Bác Hoa giật một cái, cười gượng nói: “Lão Lý, nghe lão tam nói, con làm giám định đồ cổ à?”

Mặt Lý Yêu Yêu không đổi sắc: “Vâng ạ! Ba, sau này nếu ba mua đồ cổ gì, cứ nói với con, để con đi mua với ba!”

Tô Bác Hoa cao hứng nói: “Tốt tốt, ba rất thích sưu tầm đồ cổ, con đi nói chuyện với ba một chút.”

Thế là lão Tô và lão Lý kề vai sát cánh đi qua một bên thảo luận về đồ cổ.

Buổi tối quay trở lại biệt thự, bà Tô dặn mọi người nghỉ ngơi sớm một chút vì lệch múi giờ, thế là mọi người quay trở về phòng của mình.

Tô Di tắm cho mình xong, lại giúp Lý Yêu Yêu tắm sạch sẽ, nằm nghiêng xuống bên cạnh hắn, ánh mắt ôn nhu mà tràn đầy quyến luyến: “Bố mẹ em thế nào?”

Lý Yêu Yêu nói: “À, tốt hơn so với tưởng tượng của anh.”

Tô Di hôn nhẹ lên mũi hắn: “Thật ra trở ngại lớn nhất cuộc đời em có lẽ là anh. Chừng nào anh có thể một lòng một dạ với em, cả đời này của em mới có giá trị.”

Lý Yêu Yêu thờ ơ nói: “Anh như vậy còn chưa một dạ một lòng với em sao? Nào nào, cục cưng, chúng ta cùng phóng tinh ở xứ người đi.”

Tô Di giận đến ê răng, chọc chọc cái trán Lý Yêu Yêu: “Anh không thể nghĩ được cái gì khác à?” Nhưng nhớ lại biểu hiện của Lý Yêu Yêu hôm nay rất tốt, Tô Di vẫn ngồi dậy, vỗ vỗ bắp đùi hắn: “Nằm ngang.”

Đến khi Tô Di nhịn đau ngồi xuống, không chịu nổi mà phát ra tiếng rên rỉ, đột nhiên Lý Yêu Yêu kêu một tiếng đầy thê lương: “A~~~a~~~”

Tô Di sợ đến suýt chút nữa ngã xuống người hắn, vỗ ngực an ủi: “Anh, anh kêu cái gì?”

Lý Yêu Yêu thuần khiết chớp chớp mắt: “Vợ yêu à em nhịn một chút, hôm nay đừng kêu, để anh kêu hộ cho! Phải để ba mẹ em xác định bình thường anh bị em bắt nạt mới được.”

Tô Di dở khóc dở cười.

“A~~ huhu, đúng, đúng chỗ đó! A, dùng sức! Fuck me!!”

Lý Yêu Yêu nằm trên giường kêu rên rỉ, quả thật nhìn giống như bị người ta làm đến sướng như lên tiên.

Tô Di cười đến suýt chút nữa ngã xuống mấy lần, cuối cùng không nhịn được nữa mà chặn miệng hắn lại, uy hiếp nói: “Đừng nói! Nếu bố mẹ em biết em tìm một dâm phụ về, họ cũng sẽ tức giận đấy!”

Lý Yêu Yêu nghĩ lại: Cũng đúng! Thế là hắn nhẹ giọng dịu dàng mà rên rỉ: “A.. Yamete ~~~ Iku ~~~”

Tô Di đỡ trán, tăng nhanh tốc độ, chỉ muốn kết thúc chuyện này sớm.

Cuối cùng hai người rên rỉ xuất ra, Tô Di yếu ớt nằm xuống bên cạnh Lý Yêu Yêu, cọ cái trán đẫm mồ hôi vào bờ vai hắn: “Thỏa mãn chưa?”

Lý Yêu Yêu vẫn còn chưa hết dư hưng mà vén áo mình lên, chỉ vào ngực và cổ nói: “Mau, mau, lưu lại mấy dấu đi, mai cho họ thấy bình thường em chà đạp anh thế nào!” (Dư hưng: hứng thú, niềm vui sau cuộc hoan ái)

Tô Di: “….”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui