Chạy Trốn (Đào Chi Yêu Yêu)

Lý Yêu Yêu đứng quanh quẩn dưới lầu tới trưa, thật sự cùng đường nên phải đi tìm một nhà nghỉ để ở, gọi một cuộc điện thoại cho Nam Cung Cẩu Thặng.

Giọng Nam Cung Cẩu Thặng rất sảng khoái: “Nhóc con lại có chuyện gì?”

Lý Yêu Yêu buồn bực nói: “Sư phụ.. Con chia tay Tô Di, giờ không có nơi nào để đi..”

Nam Cung Cẩu Thặng ở đầu bên kia trầm mặc trong chốc lát, biết rõ tính tiểu đồ đệ nhà mình nên cũng không hỏi kỹ, nói địa chỉ rồi cúp điện thoại.

Hai người gặp nhau dưới cầu, Nam Cung Cẩu Thặng ngậm tẩu, Lý Yêu Yêu ngậm thuốc, sóng vai nhau ngồi xổm nhìn người đến người đi trước mặt, đều chỉ lặng lẽ hút chứ không nói tiếng nào.

Qua hồi lâu, Nam Cung Cẩu Thặng lên tiếng: “Con xem, con lại bỏ đồng chí Tiểu Tô, giờ mất hứng cái nỗi gì?”

Lý Yêu Yêu tức giận nói: “Con hối hận chết đi được, lúc cãi nhau toàn nói lẫy thôi mà.”

Nam Cung Cẩu Thặng hỏi: “Thế con định lo liệu thế nào? Có phải không tìm được Tiểu Tô hay không?”

Lý Yêu Yêu ngạc nhiên nhìn gã.

Cẩu Thặng bĩu môi: Với cái tính vợ con, dỗ cái là xong rồi còn gì?! Nếu không tìm được người, sao Tiểu Tam Cẩu phải phiền não như vậy?!

Lý Yêu Yêu ủ rũ cúi đầu kể đầu đuôi sự việc, Nam Cung Cẩu Thặng nghe xong nhíu mày: “Liệu có phải bị bệnh rồi không?”

Lý Yêu Yêu ngẩn ngơ, cả kinh: “Em ấy.. khóc rất ghê.. Không biết có phải lại bị suyễn rồi không?”

Hai người nhìn nhau, Lý Yêu Yêu vội vã đứng lên bỏ chạy.

Nam Cung Cẩu Thặng hừ một tiếng lắc đầu, vuốt cằm từ từ nghĩ đại kế: Giờ Tiểu Kiều đã đồng ý gặp gỡ, việc cần làm bây giờ là nghĩ xem làm thế nào để lừa người lên giường. Từng nghe nói trước kia đồng chí Tiểu Kiều là thuần 1, hiển nhiên gã cũng không thể để bị đè, chuyện này trở thành mâu thuẫn khó thỏa hiệp. Cẩu Thặng cũng hiểu, Kiều Du còn chưa thật sự thích mình, trong lòng vẫn chưa quên được Tô Di. Muốn Kiều Du cam tâm tình nguyện nằm dưới thân mình, con đường phía trước xem ra rất dài!

Lý Yêu Yêu thở hồng hộc chạy về biệt thự, ấn chuông cửa dồn dập, trong nhà vẫn như trước, không có tiếng ai trả lời.

Tim hắn đập thịch một cái, nhặt cây chổi ở trong sân biệt thự, muốn đập vỡ cửa sổ!!


“Bộp! Bộp!” Chổi nhựa đập hai cái liền gãy, kính lại an toàn không tổn hao gì.

Bảo vệ ở trong phòng bảo vệ cách đó xa xa nhìn qua camera thấy cảnh này, vội chạy tới: “Lý tiên sinh! Anh làm cái gì vậy?!”

Lý Yêu Yêu đang nhìn xung quanh tìm công cụ, cũng không ngẩng đầu lên, quát to mà trả lời: “Quên chìa khóa.”

Bảo vệ ngẩn người, dè dặt nói: “Anh thử gọi cho Tô tiên sinh, không cần..”

Lý Yêu Yêu nhíu mày, đột nhiên nhận ra —— Trong sân không có xe! Tô Di đã lái chiếc Rolls Royce đi!!

Lý Yêu Yêu xông lên trước túm lấy cổ tay bảo vệ hỏi: “Tô Di đi rồi sao?”

Bảo vệ ngẩn người: “Chiều hôm qua, Lý tiên sinh vừa đi, không lâu sau đó Tô tiên sinh cũng lái xe đi..” Hắn cẩn cẩn thận thận quan sát vẻ mặt Lý Yêu Yêu, “Lý tiên sinh, anh..?”

Lý Yêu Yêu chán nản khoát tay: “Cảm ơn, tôi biết rồi.”

Đợi bảo vệ đi rồi, Lý Yêu Yêu ngồi vuốt mặt trong sân, bắt đầu tỉnh táo tự suy nghĩ.

Tô Di sẽ đi đâu? Chẳng lẽ đi tìm Kiều Du? Không đúng, Kiều Du đang ở chung với sư phụ, sư phụ không nói gì, như vậy chắc chắn là không phải. Chẳng lẽ đi tìm Tô Kiềm? Nếu là như vậy, nhất định Tô Kiềm sẽ đến mắng chửi hắn, thừa dịp này mà đuổi hắn đi.

Nhưng đã qua một ngày rồi, sao anh ấy vẫn chưa trở lại? Liệu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?

Đột nhiên Lý Yêu Yêu hiểu ra lời Tô Di nói: “Nếu như anh muốn đi, ít nhất hãy nói cho em biết một tiếng.” Chính là bởi vì không biết càng làm cho con người ta hoang mang sợ hãi.

Lý Yêu Yêu ủ rũ cúi đầu đi mua sạc điện thoại, quay về nhà nghỉ.

Ba ngày sau đó, Lý Yêu Yêu vẫn gọi điện liên tục cho Tô Di, đến dưới nhà Tô Di đi dạo, nhưng điện thoại mãi mà không ai bắt máy, trong nhà cũng chẳng có ai. Đến ngày thứ tư, Lý Yêu Yêu gọi Nam Cung Cẩu Thặng xuất trận, cạy cửa biệt thự, một lần nữa quay về trong quan tài mình ngủ.

Ở trong biệt thự vốn buồn chán, không có Tô Di thì lại càng buồn chán hơn.

Mỗi ngày Lý Yêu Yêu ngoại trừ ngủ ra thì cũng là xem tivi, đến ra ngoài mua đồ cũng lười, nếu đói không chịu được sẽ mở tủ lạnh lấy trứng gà ra đập vào chén rồi ăn.


Cứ như vậy qua hai ngày nữa, cuối cùng cũng có người tới biệt thự.

Lý Yêu Yêu đang nằm đờ đẫn trong quan tài, loáng thoáng nghe thấy dưới lầu có tiếng, vội vã nhảy ra khỏi quan tài, chạy cách bậc thang mà lao xuống lầu: “Tô…”

Người đứng ở huyền quan vừa mới cởi giày, nghe thấy tiếng ngẩng đầu, hai người đều sững sờ một chút.

Lý Yêu Yêu nhíu mày, quan sát người trước mặt, người nọ giống Tô Di tới năm sáu phần: “Anh là.. anh hai của Tô Di?”

Người kia lịch sự gật đầu: “Xin chào, tôi là Tô Duy, cậu là Lý Yêu Yêu phải không?”

Tô Duy lớn hơn Tô Di hai tuổi, dung mạo anh tuấn, nhưng lại mang tới cảm giác hờ hững lạnh nhạt mà xa cách. Nhưng sự lạnh nhạt của anh không giống như Tô Kiềm, mỗi cái giơ tay nhấc chân của Tô Kiềm đều mang theo sự kiêu ngạo, còn khí chất của Tô Duy lại phảng phất ưu buồn. Dưới mắt trái anh có một nốt ruồi đón lệ, khiến vẻ lạnh lùng của anh lại thêm phần phong tình khó nói thành lời. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng, phía dưới là quần âu đen, thoạt nhìn vừa sạch sẽ lại vừa nhẹ nhàng khoan khoái.

Lý Yêu Yêu có chút lúng túng hỏi: “Anh tới làm gì? Tô Di đâu?”

Tô Duy bình tĩnh nói: “Em trai tôi nằm viện, tôi về lấy ít đồ cho nó.”

Lý Yêu Yêu cả kinh vội vàng hỏi: “Sao anh ấy lại nằm viện?! Xảy ra chuyện gì vậy?!”

Tô Duy nói: “Nó thất tình, mấy ngày không ăn gì, bệnh dạ dày lại tái phát.” Giọng anh bình thản giống như nói hôm nay thời tiết tốt, có thể phơi quần áo ra nắng.

Lý Yêu Yêu khựng lại, tim thít chặt mấy cái: “Anh ấy.. giờ anh ấy thế nào?”

Tô Duy nói: “Tình hình không tốt lắm. Nếu Lý tiên sinh cảm thấy hứng thú, có thể nể tình cũ mà tới viện xem cùng tôi.”

Lý Yêu Yêu theo Tô Duy lên xe taxi, xe chạy tới bệnh viện.

Kỳ lạ là, lúc ở trên xe Tô Duy không hỏi Lý Yêu Yêu bất cứ vấn đề gì, trái lại khiến Lý Yêu Yêu khó chịu, cảm thấy gò bó mất tự nhiên.

Bệnh viện Tô Duy dẫn hắn tới khác với bệnh viện trước đây Tô Di từng tới khám. Lúc tới bệnh viện, Tô Duy không nhanh không chậm dẫn Lý Yêu Yêu tới phòng bệnh, lòng Lý Yêu Yêu nóng như lửa đốt, lại không tiện thúc giục, đành phải dùng cặp mắt sáng quắc đốt thủng sau tai Tô Duy.


“Đến rồi.” Tô Duy dừng lại.

Đây chỉ là một phòng bệnh bình thường, Lý Yêu Yêu không khỏi ngạc nhiên. Trước đây Tô Di đau đầu một chút Tô Kiềm liền đặt cho anh phòng cao cấp nhất, có một lần Tô Di sốt lên phải tới bệnh viện, hắn thấy anh bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt mà phát hoảng, còn tưởng rằng Tô Di bị cúm gia cầm.

Hắn nhìn Tô Duy mà như nhìn người ngoài hành tinh, lý do là bởi rốt cuộc cũng thấy một người bình thường trong Tô gia, mà sự bình thường này lại bất bình thường tới cỡ nào.

Lý Yêu Yêu đứng ngoài phòng bệnh, qua cửa thủy tinh trông thấy sắc mặt Tô Di tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, xem ra là đang ngủ.

Hắn liếm môi một cái, lại có hơi sợ hãi không dám đi vào, quay đầu hỏi Tô Duy: “Anh ấy bị thủng dạ dày?”

Tô Duy lắc đầu: “Không nguy hiểm như vậy. Bệnh dạ dày cũng không nghiêm trọng, chủ yếu là tụt huyết áp dẫn tới ngất xỉu, tâm lý cũng là một nguyên nhân.”

Lý Yêu Yêu nuốt nước miếng, trái tim treo cao thả lỏng một chút. Lòng bàn tay hắn đẫm mồ hôi, lưỡng lự không dám đi vào: “À, anh ấy, anh ấy có nói gì không?”

Tô Duy bình tĩnh hỏi: “Cậu muốn nghe cái gì?”

Lý Yêu Yêu liên tục cau mày, ảo não khoát tay: “Thôi quên đi!”

Hắn hít sâu một hơi, đẩy cửa tiến vào phòng.

Tô Di nằm trên giường bệnh, mu bàn tay đang truyền nước biển, sắc mặt tái nhợt như một con búp bê giấy.

Lý Yêu Yêu hết sức hối hận, nhẹ giọng hỏi Tô Duy: “Mấy ngày nay anh ấy không ăn gì sao? Vẫn hôn mê tới giờ?”

Trên thực tế, sau khi Lý Yêu Yêu rời đi, Tô Di cũng không thể tiếp tục ở trong căn nhà họ đã từng ở với nhau một năm. Anh khóc lóc cả dọc đường lái xe đi tìm Tô Duy, bởi vì đi đường không nhìn rõ mà suýt chút nữa xảy ra tai nạn.

Tô Duy không thích can dự vào chuyện người khác, em trai đã tới cũng giữ em lại, mỗi bữa đều chuẩn bị cơm canh cho em trai, nhưng Tô Di có ăn hay không anh không quản. Trên thực tế Tô Duy cũng không biết rõ Tô Di có ăn hay không, bởi vì lần nào cũng là Tô Di chủ động dọn bát đũa.

Tô Duy nói: “Chắc là sau khi tới nhà tôi ăn không ngon. Nó từng tỉnh rồi, giờ chắc đang ngủ.”

Lý Yêu Yêu đau lòng cầm bàn tay không truyền dịch của Tô Di lên mà nhẹ hôn xuống: “Xin lỗi..”

Hai người đứng lặng im trong phòng bệnh, những bệnh nhân ở bên giường khác cũng không gây ra bất cứ tiếng động nào.

Một lúc sau, Tô Duy thấy bình nước được truyền hết, đi ra ngoài gọi y tá thay bình truyền cho Tô Di.

Lúc kim rút ra khỏi tay, Tô Di từ từ tỉnh lại, mờ mịt mở mắt ra, lần đầu tiên thấy vẻ mặt hết sức áy náy của Lý Yêu Yêu.


Anh ngẩn cả người.

Lý Yêu Yêu nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.. xin lỗi.. anh sai rồi.. anh sẽ không bao giờ.. làm loạn với em nữa.”

Tô Di hơi nhíu mày, nước mắt không báo trước mà chảy dài xuống, tựa như van nước bị mở, nhưng nét mặt anh lại bình thản không rõ biểu tình gì.

Lý Yêu Yêu hết sức đau lòng, nắm chặt lấy tay anh, ngập ngừng không biết nói gì mới tốt.

Đợi y tá thay bình truyền đi rồi, cuối cùng Tô Di cũng cất tiếng, giọng khàn khàn: “Anh đi đi..”

Lý Yêu Yêu giật mình, nắm chặt tay anh không buông.

Vẻ mặt Tô Di uể oải, bởi vì cơ thể suy kiệt mà giọng nhỏ như muỗi kêu: “Yêu Yêu, anh đi đi. Em đã nghĩ thông suốt rồi, em sẽ không bám chặt anh không buông nữa đâu.”

Lý Yêu Yêu liều mạng lắc đầu: “Lần trước anh giận nên nói lẫy thôi, thật ra đêm hôm đó anh đã quay về rồi, anh không tìm được em. Anh sai rồi, anh sẽ không bao giờ như thế nữa! Em đừng nói như vậy!”

Tô Di muốn rút tay ra, Lý Yêu Yêu lại nắm chặt không chịu buông. Tô Di cắn môi dưới để mình không khóc lên thành tiếng, cố giữ giọng bình tĩnh: “Anh nắm đau em.”

Lý Yêu Yêu vẫn như trước không chịu buông.

Tô Duy từ phía sau đi tới vỗ lấy vai hắn: “Cậu đi theo tôi đã, để nó bình tĩnh một chút.”

Lúc này Lý Yêu Yêu mới bình tĩnh buông lỏng tay, do do dự dự mà theo Tô Duy đi ra.

Tô Duy dẫn hắn đi tới hành lang, Lý Yêu Yêu móc thuốc ra muốn hút, Tô Duy hơi nhíu mày, giữ lấy tay hắn nói: “Trong viện không được hút thuốc. Chúng ta lên sân thượng đi.”

Hai người đi lên sân thượng, Lý Yêu Yêu hút liền hai điếu, đưa cho Tô Duy một điếu, Tô Duy từ chối.

Giọng anh từ đầu tới cuối vẫn bình yên không gợn sóng: “Mấy hôm nay tôi đã nói chuyện qua với Tô Di, nó đã kể một vài chuyện về hình thức ở chung giữa hai người và hoạt động tâm lý của nó cho tôi. Lý tiên sinh, tôi nghĩ có lẽ cậu cũng biết tôi là một nhà phân tâm học. Nếu cậu có thời gian, chúng ta có thể nói chuyện.”

Lý Yêu Yêu liếc mắt nhìn anh, trong lòng có chút chống cự: “Này, anh đừng nói đầu óc tôi có vấn đề đấy nhé?!”

Tô Duy thản nhiên lắc đầu: “Tôi không thích người khác gọi tôi là bác sĩ tâm lý, tôi không phải một bác sĩ. Tôi coi những người tiếp xúc với mình như khách hàng, chứ không phải bệnh nhân. Công việc của tôi là giúp mọi người giải quyết và vượt qua những chướng ngại tâm lý họ gặp, chứ không phải chữa bệnh.”

Lý Yêu Yêu cau mày, miệng hết há ra lại ngậm vào, một lát sau, thở dài nói: “Được rồi, giờ tôi có thời gian.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui