Chạy trốn cùng vai ác ốm yếu

Vốn dĩ là cuốn Thanh Tâm Chú này cô tính toán đưa cho Thẩm Thời Thâm.
 
Tuy người tu luyện không yêu cầu ngũ căn thanh tịnh(*) nhưng Thẩm Thời Thâm được sinh ra trong vòng danh lợi phù phiếm, khó tránh khỏi sẽ bị các loại lợi ích khác nhau quấy rầy, điều này cũng sẽ gây ra gánh nặng đối với cơ thể của anh, ngẫu nhiên đọc hoặc sao chép Thanh Tâm Chú một lúc có thể giúp cho anh giải tỏa những suy nghĩ của mình, thanh tâm tĩnh khí(*).
 
(*)Ngũ căn thanh tịnh: năm giác quan trong sạch, không bị nhiễu loạn từ bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
(*) Thanh tâm tĩnh khí: thanh lọc tâm hồn, giúp tâm trạng bình tĩnh lại.
 
Tuy nhiên cô không nghĩ sẽ đưa cho anh bằng cách này, nhưng mà đạo lý này thì không sai.
 
Hiện tại Thẩm Thời Thâm không có tinh lực để chịu nổi nhu cầu của phụ nữ, nếu có thật thì toang sớm. 
 
Bản thân anh cũng nên tự biết điều đó.
 
Tuy rằng Bạch Vãn Vãn chọc tức Thẩm Thời Thâm nhưng Thẩm Thời Thâm vẫn có phong độ của một người đàn ông lịch sự, ga lăng, đêm hôm khuya khoắt anh cũng không để cô một mình ngồi xe ngoài trở về mà gọi tài xế trong nhà đưa cô trở về.
 
Bạch Vãn Vãn có chút thụ sủng nhược kinh(*), cô cho rằng Thẩm Thời Thâm còn ước gì cô gặp phải việc gì đó cơ.
 
(*)Thụ sủng nhược kinh: được quan tâm ưu ái mà kinh ngạc, sợ hãi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
So sánh đối lập như vậy thì cô giống như đang lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử nhỉ?
 
Khụ khụ.
 
Bạch Vãn Vãn về đến nhà, đúng là Lý Hiểu Cầm vẫn còn tăng ca ở trong phòng sách.
 
"Mẹ," Bạch - người rảnh rỗi ăn nhậu chơi bời - Vãn Vãn cảm thấy có chút chột dạ, "Mẹ vẫn còn làm việc ạ?"
 
"Còn nửa tháng nữa sẽ xuất bản tạp chí mới, cũng phải đưa ra chút thành tích thực tế cho nhà đầu tư kia xem chứ, như thế mới không phải xấu hổ với người ta chứ." Lý Hiểu Cầm không ngẩng đầu lên, nói.
 
Ặc...
 
Bởi vì tất cả mọi người trong tòa soạn tạp chí của Bạch Vãn Vãn đã thử qua thuật hít thở và cho phản hồi lại vô cùng tích cực cho nên phương án sửa đổi chuyên đề thành phương pháp dưỡng sinh dưỡng nhan cũng được thông qua với toàn bộ phiếu bầu.
 
Vốn dĩ bản sửa đổi này mới là kỳ đầu tiên của chuyên mục dưỡng sinh dưỡng nhan, số báo kỳ này vẫn duy trì nguyên bản gốc, nhưng "phương pháp bí mật" của cô có thể thực hành và cho hiệu quả rõ rệt.
 
Hơn nữa, mọi người đều cảm thấy quan hệ của Bạch Vãn Vãn và người đầu tư kia có chút... Cho nên cho Bạch Vãn Vãn mặt mũi cũng giống như cho nhà đầu tư mặt mũi vậy.
 
Hiện tại còn nửa tháng nữa sẽ xuất bản tạp chí mới, nội dung toàn bộ bản thảo cho tạp chí mới còn chưa hoàn chỉnh, hơn nữa diện tích cho chuyên mục rất nhỏ, có sửa thì cũng không rút dây động rừng. 
 
Vì thế chủ biên cùng trưởng phòng kế hoạch đã thương lượng qua một chút, cảm thấy có thể trực tiếp sửa cái này.
 
Đối với việc sửa đổi chuyên mục này là đề nghị của bộ phận biên tập cùng bộ phận kế hoạch đã đưa ra, bên Lý Hiểu Cầm phụ trách quyết định.
 
Lý Hiểu Cầm nhìn đến bản kế hoạch sửa đổi mà bọn họ đưa lên, dù là bà ấy đã đoán được trong lòng những người này có tính toán nhưng lại không tiện giải thích, nếu không thì chính là đang lạy ông tôi ở bụi này, trong lòng khó tránh khỏi có có khúc mắc. 

 
Nhưng bà ấy cũng biết rõ rằng việc sửa đổi tạp chí đúng thật là một biện pháp có ích cho nên chỉ có thể ký tên đồng ý.
 
Những việc này Bạch Vãn Vãn đều biết, Lý Hiểu Cầm trăm công ngàn việc mà còn phải nhọc lòng quan tâm chuyện của cô, trong lòng Bạch Vãn Vãn cảm thấy vô cùng áy náy, lúc đang định nói chuyện thì Lý Hiểu Cầm bỗng nhiên cười tà mị.
 
"Cuối cùng thì bây giờ cũng có lý do đường đường chính chính phê chuẩn kinh phí để nâng con gái nhà mình lên, đến lúc đó mạnh mẽ mở một đợt quảng cáo cho chuyên mục dưỡng sinh dưỡng nhan này của con, Weibo đại V(*), blogger trang điểm, cùng với blogger nổi tiếng gì đó cùng nhau lên bài, làm cho bọn họ nhìn xem ai mới là center của thời đại này!"
 
(*) Weibo đại V: giống trang có tích xanh của Facebook.
 
Bạch Vãn Vãn: "..."
 
Là con nghĩ quá nhiều hay là mẹ luôn muốn nói như vậy.
 
Bạch Vãn Vãn dở khóc dở cười: "Thực lực của con chỉ có một chút như vậy, nâng con lên thì có lợi gì."
 
"Làm sao lại không có lợi, trong toà soạn có mấy cô gái lòng dạ hẹp hòi ghen tị, mỗi ngày đều nói con là bình hoa, ăn không ngồi rồi sống tạm bợ, trong lòng mẹ rất khó chịu lại khó có thể nói ra, còn phải rộng lượng duy trì nụ cười, vô cùng tức giận, ước gì con có thể bùng nổ Hồng Hoang chi lực một lần mạnh mẽ vả mặt những người đó."
 
Nói tới đây, Lý Hiểu Cầm khoe khoang cười: "Bây giờ con vất vả lắm mới làm cho mẹ nở mày nở mặt một hồi, đương nhiên là mẹ phải nắm lấy cơ hội này thật tốt, hung hăng vả mặt mấy đứa kia, sung sướng một lần."
 
Một lần nữa Bạch Vãn Vãn lại : "..."
 
Cô buồn cười, nói: "Mẹ đều biết hả?"
 
Cô cũng biết sở dĩ người trong công ty thích bàn tán sau lưng cô là bởi vì trong tiểu thuyết, đứng ở góc nhìn của thượng đế thì ngoại trừ lần ngoài ý muốn trước đó ở phòng trà ra thì phần lớn thời gian người ở trong công ty đều đối xử cô rất tốt.
 
Thậm chí thường xuyên có người sẽ đưa đồ ăn vặt cho cô, gia tăng "Quan hệ hữu nghị".
 
Dù sao thì cô cũng là con gái của bà chủ.
 
Bên Lý Hiểu Cầm thì lại càng không cần phải nói, con gái của bà chủ, ai dám nói bậy chứ, không muốn ăn cơm nữa hả?
 
"Con cũng không nghĩ xem mẹ là ai," Lý Hiểu Cầm cười gằn một tiếng, "Những tính toán trong lòng những người kia thì đều giống như giám thị học sinh gian lận ấy, học sinh tự cho  thiên y vô phùng(*) nhưng thật ra thầy giám thị ở trên đã nhìn thấy rất rõ ràng, có những người chỉ cần nhìn biểu cảm trên mặt thôi là mẹ đã biết trong lòng họ nghĩ gì."
 
(*)Thiên y vô phùng: mọi thứ đều chi tiết và hoàn hảo, không có sai sót hay sơ hở nào.
 
Bạch Vãn Vãn không có nghi ngờ gì, trong sách Lý Hiểu Cầm được miêu tả là người vô cùng khôn khéo hiểu rõ lý lẽ.
 
Trong tiểu thuyết, sau khi biết nữ chính cùng Lãnh Dạ ở bên nhau thì bà ấy đã thấy rõ Lãnh Dạ không có thiệt tình với cô, không đáng để cô phó thác cả cuộc đời nên bà cật lực phản đối việc bọn họ ở bên nhau.
 
Nhưng bà ấy không phải nhân vật chính, không có cách nào để chống lại cốt truyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái của mình bị Lãnh Dạ làm cho thương thương tích đầy mình.
 
"Tổng biên tập uy vũ," Bạch Vãn Vãn rất biết nghe lời mà vuốt mông ngựa, "Tiểu nhân sẽ nỗ lực xem nhiều điển tịch, viết nội dung sau này đặc sắc hơn nữa, khiến cho ngài nở mày nở mũi thêm vài lần."
 
"Rất có giác ngộ đấy," Lý Hiểu Cầm tiếp tục đặt lực chú ý của mình lên máy tính, "Được rồi, quỳ chào rồi phắn đi, không có chuyện gì quan trọng thì đừng tới quấy rầy mẹ, nếu không..."
 
Lý Hiểu Cầm làm động tác cắt cổ.
 

"...." Bạch Vãn Vãn cảm thấy cổ mình chợt lạnh, thè lưỡi, quay về phòng của mình.
 
...
 
Thẩm Thời Thâm bị Bạch Vãn Vãn tặng "Bí kíp độc môn" Thanh Tâm Chú. Anh vốn chỉ nghĩ rằng đó chỉ là một cái cớ mà Bạch Vãn Vãn chọc tức anh thôi, không ngờ đến bên trong thật sự có chữ viết.
 
Anh mở trang đầu tiên ra, mấy dòng chữ xinh đẹp đập vào mắt anh: Muốn bắt đầu luyện công pháp này, trước tiên phải...
 
Tiếp theo sau là một chuỗi dấu ba chấm thật dài.
 
"???" Gân xanh trên trán Thẩm Thời Thâm nhảy nhảy, anh biết người phụ nữ này không có ý tốt gì mà!
 
Tổng giám đốc Thẩm hung hăng ghim hận Bạch Vãn Vãn một lần, cô chờ đấy!
 
Anh duỗi tay muốn khép cuốn notebook lại ném vào thùng rác nhưng lại nhìn thấy phía dưới còn một hàng chữ nhỏ đi theo: Trước tiên thanh tâm, hiểu sai thì úp mặt vào tường đi nha ( ^ω^ ).
 
Thẩm Thời Thâm: "..."
 
Một lát sau, Thẩm Thời Thâm cạn lời cứng họng bỗng nhiên bật cười, không cẩn thận một chút là bị Bạch Vãn Vãn nắm lấy mũi dẫn đi rồi, anh luôn lấy ác ý để suy nghĩ về Bạch Vãn Vãn nên Bạch Vãn Vãn lợi dụng triệt để điểm này của anh để tìm đủ loại góc độ chọc giận anh. 
 
Anh không chút do dự nhảy vào trong cái bẫy mà người ta đã giăng sẵn, còn dẫm chính xác vào bẫy nữa mới đau chứ.
 
Đúng thật là Bạch Vãn Vãn này khác quá nhiều so với Bạch Vãn Vãn mà đời trước anh biết.
 
Cô nhất định là có vấn đề, ngón tay Thẩm Thời Thâm gõ nhẹ vào notebook, chợt nảy ra một ý.
 
......
 
Bởi vì còn có nửa tháng nữa sẽ xuất bản tạp chí mới cho nên người của ban biên tập đều quay cuồng trong bận rộn, sửa sang lại tài liệu chuyên đề, thúc giục bản thảo, hiệu đính tài liệu, sắp chữ...Mỗi người đều hận không thể biến bản thân mình thành ba người để làm, toàn bộ ban biên tập làm đến tất cả đều phát run lên.
 
Đây là lần đầu tiên Bạch Vãn Vãn trải qua cường độ làm việc cao như vậy, ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy các bài viết bay đầy trời, thật là đáng sợ.
 
Lúc này là lúc tác dụng của thuật hít thở của Bạch Vãn Vãn được thể hiện ra, có thể giảm bớt mệt mỏi, thả lỏng thể xác và tinh thần. trong thời gian ngắn bổ sung thể lực, có thể hùng khởi* tái chiến.
 
*hùng khởi: hùng mạnh, mạnh mẽ + khởi động
 
Trước kia mọi người tăng ca đều dựa vào một ngụm "Tiên khí" để chống đỡ, hiện tại thì mọi người có thuật hít thở để kéo dài tính mạng, hiệu suất làm việc được nâng cao hơn rất nhiều.
 
Ngay cả tóc cũng không rụng nhiều như trước nữa!
 
Một lần nữa địa vị của Bạch Vãn Vãn trong mắt mọi người ở tòa soạn tạp chí lại được định hình lại, trước kia mọi người đều ngầm gọi cô bình hoa du thủ du thực(*), hiện tại mọi người đều đổi giọng gọi cô là... Đại sư.
 
*du thủ du thực: chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp.
 
"Phốc!" Bạch Vãn Vãn nghe được Bao Bao nói cho cô về cái danh hiệu này, chọc cô vui vẻ, "Đại sư lừa đảo hả? Hay là đại sư lừa dối?"

 
"Nghĩa tốt mà!" Bao bao cười hắc hắc, nói: "Mọi người đều nhón chân mong chờ cậu cho ra kỳ tiếp theo, đại sư Vãn, cậu tuyệt lắm đó nha, khi nào thì cậu cho ra kỳ tiếp theo vậy? Tôi cũng rất chờ mong."
 
"...Cút đi," Bạch Vãn Vãn bị cô ấy làm cho buồn nôn đến nỗi nổi một tầng da gà, "Sao tôi lại cảm thấy cậu giống như gián điệp vậy."
 
Người mà cô thật sự có quan hệ khá tốt trong toà soạn tạp chí cũng chỉ có Bao Bao,  còn những người khác đại khái chỉ có thể xem như là quan hệ đồng nghiệp bình thường thôi, Bao Bao lại là loại người mà ai cũng có thể nói chuyện hợp được với cô ấy cho nên ngẫu nhiên cô ấy còn làm "gián điệp" hai bên, làm ngọn tre gió chiều nào theo chiều nấy thành thục lắm.
 
Nhưng mà vì EQ của cô ấy rất cao, ngoại trừ mấy người Diệp Dao cô ấy không ưng ra thì cô ấy sẽ không dễ dàng đi đắc tội ai, cũng sẽ không đi nói xấu sau lưng ai, quan hệ với mọi người là tốt nhưng không thân mật, hít drama muôn nơi nhưng không phải bà tám, mặt ngoài giả ngu tỏ ra dễ thương, vẻ mặt ngốc bạch ngọt nhưng thật ra là khéo đưa đẩy, lươn chúa chính hiệu.
 
Cho nên mọi người không những không cảm thấy loại người như cô ấy rất phiền mà ngược lại còn rất thích cô ấy.
 
"Không, tôi là người đại biểu của đoàn thủ tịch đi ứng cử thành đệ tử dưới trướng của cậu, chỉ cần cậu gật đầu là sẽ lập tức có thể nhìn thấy đôi mắt nhỏ chân thành gào khóc đòi ăn của tôi toả ra hai chữ "sư phụ".
 
"Không thu đồ đệ." Bạch Vãn Vãn không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt, có thu cũng chỉ thu Thẩm Thời Thâm thôi.
 
"Được rồi,"Bao Bao cũng không dây dưa vấn đề này nữa, "Dù sao đại sư cùng sư phụ cũng chỉ kém nhau một chữ, đại sư Vãn, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn nha."
 
"Cậu thật là..." Bạch Vãn Vãn dở khóc dở cười, "Thiên tài logic, chúa tể lập luận."
 
"Quá khen quá khen," Bao Bao không chút khiêm tốn nhận lấy lời khen, tiếp tục nói: "Hôm nay là thứ sáu, vừa vặn công việc cũng xong rồi, buổi tối đi ra ngoài chơi nha!"
 
"Buổi tối tôi còn có việc, không đi được."
 
"Hả? Lại có việc, sao cậu lại bận rộn như vậy hả? Đại sư Vãn, hiện tại hẹn cậu đi chơi cũng phải xếp theo hàng nữa sao?"
 
"Đâu có đến mức đấy, tôi thực sự có việc mà."
 
Thực sự là Bạch Vãn Vãn cũng muốn đi thả lỏng một chút, đợt làm việc ma quỷ này khiến cô mệt đến mức sắp quỳ luôn rồi, nghiệp vụ của cô không thuần thục lắm lại không thể để lộ ra ngoài, phải nỗ lực gấp đôi so với người khác.
 
Hiện tại cuối cùng bản thảo cũng ấn định xong, giao nó cho xưởng in ấn, cô còn ước gì được đi ra ngoài biển bay nhảy cơ.
 
Đáng tiếc, Bạch Vãn Vãn ỉu xìu nói: "Tôi phải đi làm phục vụ partime."
 
"???" Vẻ mặt Bao Bao đầy dấu chấm hỏi, "Phục vụ partime gì cơ?"
 
Bạch Vãn Vãn thuận miệng qua loa lấy lệ nói: "Lợn nuôi còn chưa béo."
 
Bao bao: "..."
 
Bên Thẩm Thời Thâm mỗi ngày đều kiên trì dùng biện pháp mà cô hướng dẫn, cố gắng khống chế linh khí trong cơ thể, ngay từ đầu linh khí vừa chạm vào nhau đã bị bắn ra, sau đó mới chậm rãi được chấp nhận.
 
Hiện tại Thẩm Thời Thâm đã có thể chung sống hoà bình với linh khí rồi.
 
Nhưng mà anh vẫn không tìm được bí quyết để khống chế linh khí, nguyên nhân là do anh, cơ thể của anh quá ốm yếu mà linh khí lại bá đạo, nó không muốn phục vụ cho anh.
 
Cho nên rất vất vả Bạch Vãn Vãn mới chịu đựng sống sót qua một tuần tăng ca liên tục, còn chưa kịp thở ra một hơi thì lại mã bất đình đề(*) tiếp tục làm "Phục vụ partime" cho kim chủ, đến chiến sĩ thi đua cũng không cần mẫn như cô vậy đó.
 
(*)Mã bất đình đề: tiến về phía trước không dừng lại
 
Địa điểm của ngày hẹn hôm nay không phải ở công ty Thẩm Thời Thâm mà là ở nhà anh.
 
Bên Thẩm Thời Thâm trực tiếp gọi tài xế lần trước đưa cô về đến đây đón cô, chỗ ở của Thẩm Thời Thâm là biệt thự dưỡng bệnh ở ngoại ô thành phố, rời xa phố xá sầm uất, hoàn cảnh yên bình đẹp đẽ, không khí tươi mát rất thích hợp cho người bệnh như Thẩm Thời Thâm sống.
 
Hơn nữa, có lẽ là do nguyên nhân phong thuỷ tốt nên linh khí ở đây cũng nồng đậm hơn chút.

 
Chanh tinh(*) Bạch Vãn Vãn lại chân thành căm ghét tư bản thêm lần nữa.
 
(*)Chanh tinh: Chỉ những người ghen tị, ghen ghét về điều mà mình không có được.
 
Có tiền thật tốt.
 
"Xin lỗi cô Vãn, ông chủ nhà chúng tôi tạm thời đang có khách, khả năng là phải làm phiền cô chờ ngài ấy một chút." Người đàn ông trung niên tự giới thiệu mình là chú Phùng dẫn Bạch Vãn Vãn tới phòng khách, "Ngài ngồi chờ ở đây một chút."
 
"Được, không có việc gì." Bạch Vãn Vãn tỏ vẻ đã hiểu.
 
Nhưng mà cô không nghĩ tới là phải đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, thời gian này bản thân cô tăng ca thêm giờ nên thiếu ngủ, lúc này ngồi trên ghế sô pha mềm mại của nhà người ta, cô có chút mơ màng muốn ngủ.
 
Đã qua nhiều ngày nay Thẩm Thời Thâm không đến công ty, những tài liệu quan trọng cần anh ký tên sẽ do trợ lý đưa tới cho anh ký, những việc cần anh đưa ra quyết định hoặc là sự kiện muốn thương lượng thảo luận với anh thì việc nào có thể giải quyết qua điện thoại thì giải quyết, không giải quyết được thì đưa tới tận nhà.
 
Hôm nay chính là tổng giám đốc Lưu của bộ phận thị trường đột nhiên có việc tới tìm anh trao đổi, vừa vặn đến đúng lúc anh hẹn với Bạch Vãn Vãn, mà bởi vì bên Bạch Vãn Vãn mất nhiều thời gian hơn nên Thẩm Thời Thâm quyết định giải quyết vấn đề bên kia trước.
 
Chờ bọn họ thảo luận ổn thỏa vấn đề kia, tổng giám đốc Lưu đang muốn nói vài lời khách sáo bảo Thẩm Thời Thâm chăm sóc sức khỏe cho tốt, lại thấy ánh mắt anh dừng ở trên sô pha trong phòng khách .
 
Bên kia có một cô gái đang ngồi dựa vào ghế sô pha, hình như là đã ngủ rồi, khuôn mặt mỹ lệ, đẹp đến nỗi giống như một bức tranh người đẹp ngủ say được đóng khung lồng kính. 
 
Tổng giám đốc Lưu lập tức đã hiểu, thậm chí lộ ra nụ cười như dáng vẻ của người mẹ già, tự động điều chỉnh âm lượng nhỏ đi, không quấy rầy giấc mộng của người khác, nói: "Tổng giám đốc Thâm, tôi đi trước đây, ngài bận việc của ngài đi."
 
"..." Thẩm Thời Thâm nhìn vẻ mặt của ông ta là biết ông ta hiểu sai ý, nhíu mày, "Thu hồi những ý tưởng kỳ kỳ quái quái của ông đi."
 
Tổng giám đốc Lưu cho rằng Thẩm Thời Thâm hiểu lầm là ông ta hiểu sai rằng anh cùng cô gái này rất thuần khiết, không phải gặp mặt vì để làm chuyện không thích hợp với thiếu nhi, vội nói: "Tôi hiểu, tôi hiểu."
 
Ông thì biết cái gì! Thẩm Thời Thâm cười như không cười, nói: "Ông biết cái gì?"
 
Tuy rằng ngày thường dáng vẻ của Thẩm Thời Thâm ốm yếu không có lực uy hiếp gì nhưng thật ra những người quản lý cấp cao ở công ty hiểu anh đều thực sự sợ anh, bởi vì trong lòng người này tương đối âm u, lòng dạ lại sâu hoắm, ngoài mặt anh không so đo không có nghĩa là anh không mang thù.
 
Đắc tội người của anh, anh nhất định sẽ trả thù lại ở một chuyện khác.
 
Hiện tại Thẩm Thời Thâm bày ra biểu cảm này, tổng giám đốc Lưu lập tức toát ra mồ hôi lạnh.
 
"Tôi..." tổng giám đốc Lưu rất muốn lau mồ hôi, ông ta nhắm mắt lại nói, "Tổng giám đốc Thâm, tôi hiện tại mắt mù tai điếc đầu óc trống rỗng, không nhìn không nghe không nghĩ gì hết."
 
Rất thức thời.
 
Thẩm Thời Thâm xua xua tay, tổng giám đốc Lưu biết nghe lời mà cút đi ... hù chết ông ta rồi.
 
Sau khi tổng giám đốc Lưu rời đi Thẩm Thời Thâm mới chậm rãi bước qua, lúc đi anh còn cố ý phát ra động tĩnh, đáng tiếc người đang ngủ trên sô pha giống như heo vậy, không chịu tỉnh.
 
Thẩm Thời Thâm nhìn cô ngủ đến không biết trời trăng mây đất gì, trong lòng cảm thấy có chút hâm mộ.
 
Sau khi trọng sinh thì sức khỏe của anh vẫn luôn không tốt, chất lượng giấc ngủ cực kỳ kém, hy vọng có thể có một giấc ngủ hắc điềm hương(*) đến hừng đông dường như là rất xa vời, một chút động tĩnh thôi đều có thể khiến anh lập tức tỉnh ngủ, sau đó là rất khó để ngủ tiếp nữa.
 
(*)Hắc điềm hương: trạng thái ngủ cao nhất, ngon giấc nhất trong truyền thuyết.
 
Đúng lúc này, Bạch Vãn Vãn bỗng nhiên mở mắt ra, đụng phải ánh mắt của anh.
 
Bạch Vãn Vãn lập tức nở nụ cười tươi như hoa với hai lúm đồng tiền: "Tổng giám đốc Thâm, ngài nhìn tôi thâm tình như vậy, tôi nghi ngờ ngài đang yêu thầm tôi đó nha."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui