Trước mắt là một mảnh tối đen, cảnh vật lay động một ít ở phía xa xa, cổ áo lạnh lẽo, bên tai hình như truyền đến tiếng đánh nhau. Tống Dao cố gắng mở mắt ra, giật giật cơ thể, cái ót đau đớn kèm theo trí nhớ lúc trước khi hôn mê đồng thời kéo tới.
Cô đang trốn Quý Thừa Xuyên, bỗng có người tập kích, có người đánh cô ngất xỉu, sau đó thì sao? Trong lòng cô cả kinh, dốc toàn lực hô to: “Quý Thừa Xuyên, cứu em!”
Nghe được giọng nói của Tống Dao, Quý Thừa Xuyên lập tức trở về, do phân tâm mà trúng một cú, ngã xuống bên cạnh Tống Dao.
Cùng lúc đó, Tống Dao đã hơi tỉnh táo, mở mắt ra liền thấy một người mặc áo đàn ông, đeo túi, đội mũ đánh cho Quý Thừa Xuyên một cú, Quý Thừa Xuyên nhất thời không phòng bị, ngã xuống bên cạnh cô.
“Cẩn thận!” Trong lòng Tống Dao chợt hoảng lên, không bận tâm đến cái ót bị thương, nhịn đau muốn qua đỡ anh.
Nào ngờ Quý Thừa Xuyên duỗi tay, ngược lại kéo cô ra đằng sau mình để che chắn, thấp giọng nói: “Chạy mau!”
“Ai cũng đừng hòng trốn!” Người đàn ông đeo túi, đội mũ đến gần bọn họ.
Trong bóng tối, Tống Dao rốt cuộc cũng thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, mặt chữ điền, lông mày ngắn, khóe mắt rủ xuống, trên cằm có một vết sẹo, ánh mắt hung ác nhìn bọn họ, trong tay lóe sáng một thứ gì đó, hình như là… một con dao?!
Vừa thấy rõ con dao đó, Tống Dao dường như sụp đổ, vội vàng nhìn lên người Quý Thừa Xuyên: “Anh có sao không, có bị thương gì không?”
Quý Thừa Xuyên lắc đầu, thò tay ý bảo cô đừng nói.
Tống Dao vội vàng che miệng, nước mắt kiềm không được mà tràn mi, hết thảy đều là lỗi của cô, biết rõ khu vực gần đây có sắc lang qua lại, hết lần này đến lần khác còn chạy về phía vắng vẻ, hại cả mình và Quý Thừa Xuyên, nếu như vì cô mà anh xảy ra chuyện gì…
Dường như nhận ra tâm tư của Tống Dao, Quý Thừa Xuyên thấp giọng nói: “Đừng sợ, không sao đâu.”
Vừa dứt lời, người đàn ông cầm dao chém về phía bọn họ như hung thần, nhưng lúc này Quý Thừa Xuyên đã có chuẩn bị, nhắm ngay vào con dao trong tay người đàn ông, một tay đoạt lấy.
Lưỡi dao đâm vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra đỏ sẫm, ngay cả lông mày Quý Thừa Xuyên cũng không nhíu một cái, một bên ngăn cản kẻ bắt cóc điên cuồng, một bên bình tĩnh quát to với Tống Dao: “Em chạy mau, đi báo cảnh sát!”
Vừa nghe nói báo cảnh sát, kẻ bắt cóc nóng nảy, vung dao muốn dốc sức liều mạng với Quý Thừa Xuyên, trong chốc lát, hai người xoay trở đánh nhau.
Tống Dao vốn không biết làm sao, bởi vì một câu nói của Quý Thừa Xuyên mà như có động lực, vội vàng dùng cả tay chân bò dậy từ dưới đất, dốc sức liều mạng chạy về phía ánh sáng, vừa chạy vừa hét to cứu mạng.
Tiếng kêu cứu nhanh chóng dẫn tới sự chú ý, hai cảnh sát tuần tra ở xung quanh rọi đèn pin chạy về bên này.
Cùng lúc đó, kẻ bắt cóc ý thức được mình đã rơi vào tình thế bất lợi, hắn muốn chạy trốn, nhưng Quý Thừa Xuyên lại không có ý định buông tha hắn, kẹp chặt lấy hắn.
Đối mặt với người liều mạng dây dưa, kẻ bắt cóc tức đến đỏ mắt, càng thêm điên cuồng phát động công kích, cậy vào sức mạnh của bản thân mà muốn đoạt lại con dao, tự đắc, phát rồ đâm về phía Quý Thừa Xuyên…
Hai cảnh sát tuần tra lập tức tiến lên khống chế kẻ bắt cóc, nhưng vẫn chậm một bước, mắt thấy con dao đâm vào bả vai Quý Thừa Xuyên, Tống Dao ở phía sau hét lên một tiếng, liều mạng chạy về phía Quý Thừa Xuyên, ôm thật chặt lấy anh.
“120, mau gọi 120!” Tống Dao một bên hét lên, một bên hốt hoảng muốn bịt miệng vết thương của anh.
“Không có việc gì đâu…” Bên tai truyền đến âm thanh yếu ớt của Quý Thừa Xuyên, tay anh đang đè xuống miệng vết thương của mình, máu tươi không ngừng trào ra từ giữa ngón tay, sơ mi trắng nhuộm đỏ cả nửa áo, mặc dù vậy nhưng anh vẫn không quên an ủi Tống Dao.
Nghe anh vừa nói thế, hai mắt Tống Dao đỏ hoe, nước mắt không kiềm được chảy xuống: “Không có việc gì cái đầu anh! Quý Thừa Xuyên, anh bị bệnh à, hắn muốn chạy thì anh cứ để hắn chạy, tỏ vẻ anh hùng cái gì!”
Đối mặt với sự kích động của cô, Quý Thừa Xuyên cũng không đáp lời, hơn nữa bỗng dưng không nói tiếng nào, nâng lên bàn tay hơi sạch sẽ của mình, hướng về phía cô.
Anh muốn làm gì? Trong chốc lát, Tống Dao ngẩn người, cho đến khi cái tay kia chạm vào lồng ngực cô, cẩn thận giúp cô sửa sang lại cổ áo bị sắc lang xé rách, cô mới lập tức bừng tỉnh, mặt thoáng đỏ lên.
Vì bị thương, động tác của anh vô cùng khó khăn, nhưng sắc mặt vô cùng tập trung, trong con ngươi đen nhánh lộ ra sự kiên định không cách nào nói rõ, làm cho Tống Dao vô cùng xấu hổ.
So với sự kiên trì của Quý Thừa Xuyên, cô là loại người không có lập trường, thái độ lo trước lo trước có phải rất đáng ghét, đáng đánh hay không? Nhưng vì cái gì anh còn muốn đánh cuộc cả tính mạng để bảo vệ cô? Người như cô, vốn không xứng với Quý Thừa Xuyên…
Tống Dao càng nghĩ càng cảm thấy tự ti, không tự chủ cúi đầu xuống, cắn chặt bờ môi mình.
Đúng lúc này, Quý Thừa Xuyên sửa sang xong cổ áo của cô, sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Tống Dao đang cúi đầu rủ đôi lông mày, anh nghiêm mặt, nói từng câu từng chữ: “Có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em.”
Âm thanh của anh không lớn, lại như sấm rền vang dội bên tai, cô chợt rúng động.
Giờ phút này, nơi đáy lòng mềm mại nhất của cô, như có vật gì đó va chạm dữ dội trong chốc lát, tất cả phòng tuyến khó khăn lắm mới dựng lên trong nháy mắt sụp đổ, tình cảm vùi sâu, cất giấu dưới đáy lòng ở chỗ sâu nhất tựa như nước lũ làm vỡ đê mà ầm ầm đổ ra, không thể cứu vãn.
Nước mắt mãnh liệt trào ra một lần nữa, ngoài việc khóc, cô không biết phải dùng cách nào để biểu đạt tâm trạng của mình trong khoảnh khắc này.
Người khác luôn khích lệ cô phải kiên cường lên, đừng yếu đuối nữa, đừng bỏ cuộc, vì thế nên dù sống một mình trong khoảng thời gian rất dài, mệt mỏi, khổ đau chăng nữa, cô chỉ có thể đè nén dưới đáy lòng, rất sợ bộc lộ sự yếu đuối ra ngoài, rồi bị người khác chế nhạo.
Trên thực tế, cô vốn không phải là người kiên cường, trong những năm tháng đã qua, cô cô đơn biết bao, cả sự bất lực, vô cùng khao khát có người đứng lại nói với cô một câu: “Có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em.”
Cho tới hiện tại, khi đến người đàn ông này xuất hiện trong sinh mệnh của cô, cô mới cảm giác được mình là một người con gái, vì bảo vệ cô, anh sẵn lòng mạo hiểm cả tính mạng, thậm chí không màng an nguy của bản thân, liều lĩnh nhận tổn thương vào mình.
“Quý Thừa Xuyên, anh là đồ ngốc!” Tống Dao cúi đầu, vì thút thít nỉ non, hai vai co rút lại.
“Em mới ngốc.” Anh nói xong, nắm cằm của cô, hôn lên.
Bởi vì mất máu quá nhiều, môi của anh hơi lành lạnh, nhưng động tác rất nhẹ nhàng, trong tình cảnh không thích hợp, mang lại cho người ta cảm giác yên tĩnh, dịu dàng như ngăn cách với thế giới bên ngoài, một bàn tay dịu dàng xoa dịu tất cả sự sợ hãi và lo lắng của Tống Dao.
“Khụ khụ!” Hình ảnh này rất đẹp, hai cảnh sát tuần tra vừa khống chế kẻ bắt cóc thật sự không nhìn nổi nữa, “Được rồi hai cô cậu, thân thể đã bị thương mà còn thơm nhau, có tinh lực thế này không bằng theo chúng tôi về cục làm tường trình.”
Tống Dao như bừng tỉnh trong mộng, vội vàng thối lui, cúi thấp đầu xuống không dám nhìn thẳng hai mắt Quý Thừa Xuyên, cho dù như vậy, vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng như lửa dừng lại rất lâu trên người cô.
Cùng lúc đó, xe cảnh sát và xe cứu thương đồng thời đến hiện trường, tiếng còi xe cảnh sát phát ra tiếng ầm ĩ kinh thiên động địa, mấy cô y tá khẩn cấp lao xuống tiến hành cứu chữa cho Quý Thừa Xuyên.
“Cô gái, nhớ dẫn bạn trai cô đến cục làm tường trình đấy, đừng cố “tình chàng ý thiếp”, đâu phải sau này không còn cơ hội.” Một chú cảnh sát nhân dân hơi lớn tuổi trêu chọc Tống Dao.
Quý Thừa Xuyên ngay lập tức tiếp lời: “Luật sư của tôi sẽ liên hệ với các anh.”
Lại là luật sư…
Mắt thấy xe cứu thương nghênh ngang rời khỏi, chú cảnh sát cảm thán một tiếng: Kẻ có tiền thật sự rất đáng đánh đòn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...