Đổng Hâm Ngôn buông ống tay áo của Declan ra, lui mấy
bước về phía sau, cúi đầu nói: “Xin lỗi, Daclan, em biết làm như thế rất tùy
hứng, nhưng mà, em không cách nào có thể làm như không quan tâm đến anh ấy
được.”
Declan cũng không tức giận, ngược lại cười sờ lên đầu
cô, giọng nói dịu dàng: “Đây mới là em, anh thích
như thế, là cô gái nhỏ thành thật, dũng cảm và lương thiện…. không giống như
vừa rồi, rõ ràng còn yêu cậu ra như thế, nhưng lại lừa mình dối người. Lúc đầu
anh đã tự với bản thân rằng, nếu em đã giả vờ không yêu, thì anh sẽ giả như
không biết để ở bên em cả đời. Nhưng mà bây giờ anh không muốn một người mà
trong lòng không có anh nữa…”
“Declan…”
“Tiểu Ngôn, chúng ta hủy hôn đi!”
“Tiểu ngôn, anh buông ra là vì anh hi vọng em được
hạnh phúc, không có gì quan trọng hơn so với cô gai yêu mến của anh được sống
thật hạnh phúc…”
Tình thuống bất ngờ khiến mọi người đều rất kinh ngạc,
nhưng không bao gồm cả Declan. Sau khi Thiệu Tử Bác hôn mê, cô gái kia kêu lớn
“cứu người’, tìm người trợ giúp. Nhưng sau khi mọi người vây lại xem, những
người bạn nam giới của cô không ai tới giúp khiêng Thiệu Tử Bác đi. Nếu như
Thiệu Tử Bác nguy hiểm cận kề, chắc chắn Hạ Viêm sẽ chẳng trôm cậy vào ai mà
vác anh đi thẳng tới viện chứ không phải chờ mọi người đến xem nữa.
Nhưng mà anh không muốn vạch trần, cô gái bên cạnh nắm
chặt lấy tay anh, nắm da thịt anh phát đau thì anh đã biết, căn bản người đó
không phải mình…
Anh rất thích cô, nhưng cũng không muốn ép buộc đoạn
nhân duyên không thuộc về mình, nếu như buông tay có thể khiến cô gái anh yêu
mến vui vẻ thì tại sao lại không chứ?
“Anh ấy…. còn có thể sống bao lâu?”
“Ba tháng!”, “Năm tháng!”
Vẻ mặt hoảng sợ của An Hòa nhìn Hạ Viêm cùng lúc có
câu trả lời với cô, thầm nghĩ thế là xong rồi, kế hoạch sắp thành bong bóng xà
phòng rồi, nói không chừng Tiểu ngôn sẽ tức giận, nhảy xuống khỏi trực thăng
rồi đi đăng ký luôn với Declan.
Hạ Viêm khụ một tiếng, vừa bắt đầu khởi động, vừa nói
lấp liếm lời nói dối của mình, “Hai tháng trước chẩn đoán chính xác thì bác sĩ
nói sống được năm tháng nữa, nói chung bây giờ chỉ còn có 3 tháng nữa…”
Ấn tượng của Đổng Hâm Ngôn đối với Hạ Viêm là người
nghiêm túc, lạnh lùng, càng sẽ không phải là loại người sẽ nói dối người khác,
sau khi nghe xong lời giải thích cũng không còn hoài nghi.
Còn An Hòa thì âm thâm thở phào nhẹ nhõm.
“Ơ….Chúng ta đến Melbourne*…đi,
nơi đó gần hơn, hơn nữa trong bệnh viện hoàng gia còn có bạn của ba em.” Đổng
Hâm Ngôn sờ trên đùi người đàn ông khuôn mặt trắng bệnh, lo lắng nói.
(*Melbourne, thủ phủ tiểu bang Victoria, là nơi có khi
thời tiết bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông thay đổi trong cùng một ngày)
An Hòa âm thầm bóp bắp đùi của Hạ Viêm, giục anh nhanh
tính kế, cô không phải là người có tài nói dối.
Sắc mặt Hạ Viêm không đổi, tiếp tục nói dối: “Cơ thể
của Tử Bác vẫn do David phụ trách, đi bệnh viện khác cần phải tiến hành kiểm
tra xét nghiệm lần nữa, từng đó thời gian chúng tay sớm bay về, huống gì trình
độ của mấy người đó còn kém xa so với David, chúng ta cũng không thể tin người
khác được!” (David: này, sở trường của tôi là ngoại khoa không phải nội khoa!)
Đổng Hâm Ngôn gật đầu không nói gì nữa….
Sau mấy tiếng, trực thăng vững vàng đáp xuống sân bay,
mấy người đàn ông mặc áo đen tới đón, người dẫn đầu có vài phần giống Hạ Viêm,
nhưng lại có chút bất cần đời, đúng là Hạ Sí.
“Chà…, khó khăn thật, Anh tự mình….”
Hạ Sí vẫn chưa nói xong lời từ trong cổ họng thì cách
đó không xa hai thuộc hạ đang nâng Thiệu Tử Bác hôn mê bất tỉnh vội vã đi tới
bệnh viện, bên cạnh còn có một cô gái mặc áo cưới nhìn rất quen mắt.
Đây…cảnh này từ đâu ra đây?
Hạ Sí vươn cổ ra xem: “Ồ, anh ấy làm sao thế?”
“Bị bệnh”
“Bệnh gì?”
“Ung thư phổi, giai đoạn cuối.”
Hạ sí: “…” Buổi sáng nay vẫn còn tốt mà, anh ta còn
lên máy bay đi đâu đó, đến chiều trở về thì lại ung thư phổi giai đoạn cuối…
Thế giới này đúng là quá điên khùng rồi…
“Điện thoại cho anh….” Hạ Viêm không nhịn được duỗi
tay thưởng cho em trai mình một cái vỗ, gọi về thần trí của cậu.
Hạ Sí vừa móc điện thoại ra, vừa liếc chị dâu nhà
mình đang cười trộm, thở dài “Cô nàng Tiểu Đổng thật đáng thương…”
Hạ Viêm không để ý đến cậu, trực tiếp gọi điện thoại
cho David, bắt đầu lời thoại.
Trong phòng bệnh, anh chàng đẹp trai tóc vàng vẻ mặt u
oán than một tiếng: “Ôi, thằng cha này, cũng bị bệnh đến trình độ này hả, vì
không chịu điều trị đó, không chịu uống thuốc không đi tìm mình, nói không có
được sự tha thứ của em cậu ta có chết cũng không nhắm mắt… thực ra thì, mấy
tháng trước cậu ấy không muốn đối mặt với em vì lúc đó phát hiện ra bệnh, sợ
làm liên lụy đến em…”
“Mỗi ngày cậu ta không ăn không ngủ, nằm mơ cũng kêu
tên em, xin sự tha thứ của em…có lúc còn lén khóc nữa…đáng thương như thế,
người nào thấy cũng đau lòng, nhìn thấy cũng rơi lệ…” đồng chí David mà nói dối
thì còn tốt hơn cả Hạ Viêm, lời nói dối của anh ta không ngắn ngọn rõ ràng như
của Hạ Viêm, mà trong lời nói bao hàm cả tiếc hận, đáng thương, đau đớn, đau
thương có chút ưu tư, chủ tâm muốn kích thích lòng lương thiện lớn nhất của bạn
học Đổng.
Thiệu Tử Bác “trong cơn hôn mê”: Vương mẫu nương nương
ơi, xin người đưa cậu ta đi đi, làm sao có thể nói dối như cuội thế này…
Bạn học Đổng đang chìm đắm trong thống khổ bi thương
nên không hề có chút hoài nghi nào, giả dụ như sau mấy giờ bị đẩy vào phòng
phẫu thuật, đến lúc đi ra thì Thiệu Tử Bác chỉ bị băng bó ở cánh tay.
“Thực ra, em không nên trách anh…” Cô gái với tuyến lệ
rơi dài vỗ lên gương mặt gầy thon dài của người đàn ông nói rất nhẹ nhàng.
“Thực ra anh nói thất đúng, chỉ có thể dựa vào chính
mình. Nhưng em biết, em ở đây hưởng cuộc sống bình yên vô sự đều là nhờ anh bảo
vệ em, em với những cô gái khác kia không giống nhau…”
“Em ích kỷ cho rằng em yêu anh nên anh nhất định phải
yêu em, đối tốt với em, thực ra em có gì mà yêu cầu như thế đấy…”
Trong lòng Thiệu Tử Bác rất kích động, chỉ muốn nhảy
dựng lên ròi ôm lấy cô, nhưng nhớ tới lời Hạ Viêm nói nên đành phải nhịn xuống,
đang nghĩ biện pháp làm sao để vỗ về cô sau khi cô biết được sự thật nên anh
không thể để bại lộ được.
Tối đến, Đổng Hâm Ngôn kiên trì muốn ở lại chăm sóc
Thiệu Tử Bác, nói sao cũng không chịu rời đi. An Hòa đành bắt đắc dĩ, Đổng Hâm
Ngôn khóc đến hai đôi mắt sưng ngất đi, Thiệu Tử Bác giả bộ bất tỉnh nhảy dựng
lên ôm cô đến trong phòng ngủ.
Ghế salon trong phòng bệnh sa hoa đầy người ngồi, trên
salon Hạ Viêm và An Hòa đang vui vẻ đùa giỡn anh anh em em..Daid xoay xoay lưu
loát gọt quả táo trong tay thành một đóa hoa.
Hạ Sí thì lau chùi khẩu súng màu bạc, cười hắc hắc:
“Lão Thiệu, anh chuẩn bị làm thế nào đây?” rất đáng để chờ mong.
Thiệu Tử Bác đâu đàu xoa xoa, ánh mắt ai đoán liếc về
chủ ý của người họ Hạ nào đó cùng vị bác sĩ nào đó chỉ sợ thiên hạ không loạn,
Hạ Viêm nuốt vào quả nhỏ An Hòa đút cho, lười nhác đáp lại: “Đơn giản, nói với
cô ấy là chẩn đoán lầm, thực ra cậu là bị bệnh lao phổi.”
“Như vậy cô ấy sẽ không giết anh đấy chứ?”
“Không! Chỉ là sẽ không chết thảm như vậy thôi!”
Mọi người liền im lặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...