Chạy Nạn Làm Ruộng Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Nhóm Vai Ác Nhãi Con
Cậu bé không muốn, nhỡ đâu lát nữa cậu sẽ bị nữ nhân đó đánh mất.
“Hỗn xược!”“Có bao nhiêu người muốn kiểm tra còn không được, sao lại không muốn, chẳng lẽ vừa nãy bị đánh tới mức không còn tỉnh táo hay sao?”Vương Thiết Đan sợ hãi, lúc trước tổ mẫu luôn yêu thương cậu, sao giờ lại biến thành như này.
Lập tức, cậu bé lăn đùng ra đất khóc nháo.
“Hu, hu, tổ mẫu, người không yêu cháu nữa rồi.
”“Người không yêu đứa cháu trai này nữa, huhu, trước đây tổ mẫu chưa từng mắng cháu, sáng nào cũng cho cháu ăn trứng gà, bây giờ thì không được ăn nó, lại còn bị mắng.
”“Cháu là nam tử duy nhất trong nhà, người mắng cháu, sau này cháu sẽ không chăm sóc người nữa, sẽ bỏ mặc người!”Nước mắt, nước mũi của cậu bé không ngừng chảy, thêm việc lăn lộn trên mặt đất khiến xung quanh toàn là bụi.
Mọi người thấy vậy đều nhíu mày.
Không biết đứa trẻ này đã được chiều chuộng như thế nào, để rồi bây giờ trở thành như vậy.
Cuối cùng, mọi người cũng hiểu vì sao Vương Thiết Đan lại đi cướp bánh ngô của ba huynh đệ Dương gia.
Lúc khóc, nước mắt và nước mũi chảy ròng, trông thật ghê tởm.
Ba huynh đệ Dương gia trước kia bị nguyên chủ đánh mắng cũng chưa từng khóc thảm như vậy.
“Vương Chiêu Nga, mau đỡ Thiết Đan dậy, lớn rồi còn khóc lóc ăn vạ như vậy, không bằng một đứa nhóc ba tuổi.
” Trưởng thôn cau mày nói.
“Thiết Đan, mau đứng dậy đi, mẫu thân sẽ làm món canh trứng con thích nhất.
”Vương Chiêu Nga mà không nói tới canh trứng thì tốt rồi, vừa nói xong Thiết Đan liền vùng vẫy trên mặt đất đòi ăn: “Canh trứng, con muốn ăn luôn bây giờ.
”“Con muốn ăn canh trứng.
”Sắc mặt của Vương lão thái thái càng thêm khó coi, bà lão liền vung tay tát vào mặt Vương Chiêu Nga.
Đừng nhìn Vương lão thái thái già như vậy nhưng lực tay rất lớn.
Trên mặt Vương Chiêu Nga xuất hiện một bàn tay đỏ ửng.
Gương mặt bà ta đau đến méo mó, rất tức giận nhưng không dám nói.
Nhìn Vương Chiêu Nga như thế này.
Vương lão thái thái cảm thấy rất hối hận, không hiểu sao con trai mình lại đi lấy một người ngu xuẩn như này về làm vợ.
“Ngu xuẩn.
”“Dỗ một đứa nhóc cũng không được, tại sao nhà tôi lại vô phúc khi cưới một người lười biếng, ăn không ngồi rồi như ngươi.
”“Cháu trai ngoan của ta do bị ngươi dạy nên mới thành như vậy!”Thấy hai người họ cãi nhau, trong lòng Dương Vũ cảm thấy hơi hối hận.
Tại sao mọi chuyện lại kết thúc nhanh như vậy, nàng còn muốn xem nữa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...