Chạy Nạn Làm Ruộng Ta Dựa Vào Y Thuật Làm Giàu


Chặn đường trên đường sông chính là bảy tráng hán vô lại.

Bảy người này là người cùng một trấn, đều là kẻ hết ăn lại nằm, lúc chạy nạn không phải phân tán với người nhà thì chính là người nhà đã chết trên đường chạy nạn.

Bảy tên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Lưu Ải Tử có chút đầu óc, ý tưởng và vũ lực nghĩ rằng khống chế trên đường sông, chờ bọn họ tìm được đủ thức ăn mới để cho người khác tìm cái ăn.

Trên đường chạy nạn, bảy người bọn chúng trái lại không đói bụng bao nhiêu, ngược lại ăn đồ ăn tìm được giữa lòng sông tới chán.

"Cả nhà kia có mấy nam đinh, chúng ta có bảy người, không chiếm ưu thế.

Những ngày qua, chúng ta lại tìm đồ ăn trong lòng sông trước, chúng ta tìm đồ ăn xong mới cho những người khác tìm, gián tiếp giảm bớt đồ ăn mà những dân chạy nạn khác tìm được, cũng không để người khác vượt qua đi trước chúng ta, trong thời gian ngắn đã khiến không ít người than thở oán giận, những dân chạy nạn này đều có ý kiến với chúng ta.

Đến lúc đó, ta sợ cả nhà kia sẽ khơi dậy lòng phản kháng của những người khác, đến lúc đó khéo quá hóa vụng, có thể chúng ta sẽ không dễ giải quyết.

" Nhị Lại Tử có chút lo lắng nói.

"Sợ con khỉ, lát nữa cứ tiến lên, cướp đồ ăn của cả nhà có thịt ăn kia.

Nếu bọn chúng không cho thì kéo ra giết mấy kẻ, giết gà dọa khỉ, ta xem đám dân chạy nạn này có ngoan ngoãn hay không.


" Trong mắt Lưu Ải Tử lộ ra hung ác nói.

"Lưu ca, chúng ta đi thôi.

" Tên Lưu Đại kia vuốt đao bổ củi bên hông nói.


"Tô Tô, bảy người chặn lòng sông kia đang đi về phía chúng ta.

" Sau khi Hoàng Mạch Đông phát hiện người tới hùng hổ thì vội vàng bảo vệ trước mặt Hoàng Tử Tô.

Phía sau, ba huynh đệ Hoàng Cầm, Hoàng Liên, Hoàng Bách cũng phát hiện, bọn họ cũng vội vàng xông tới, bảo vệ trước mặt Hoàng Tử Tô.

Ba tiểu tử Hoàng Thiên Đông, Hoàng Bạch Truật, Hoàng Thương Truật tập trung ở một bên của Hoàng Tử Tô, vây chặt lấy Hoàng Tử Tô.

"Bọn chúng tới thì tới, chúng ta không cần bày chiến trận lớn như vậy để nghênh đón bọn chúng, bọn chúng không có tư cách đó.

" Hoàng Tử Tô đối diện với những kẻ hùng hổ đi tới, nàng hồn nhiên không thèm để ý đẩy Nhị ca mình đang chặn trước mặt ra.


Trái lại Hoàng Tử Tô nhìn thấy trên đỉnh đầu có một con chim đa đa bay qua, Hoàng Tử Tô lập tức rút ra một mũi tên, kéo cung bắn tên.

Nàng làm liền một mặt, theo một tiếng "vèo", một mũi tên xuyên qua con chim đa đa kia.

Con chim đa đa kêu lên một tiếng rơi xuống trước mặt bảy người Lưu Ải Tử.

"Thảo nào cả nhà các người còn có thể ăn thịt, thì ra là có một cô nương biết bắn cung có thể săn được chim mỗi ngày!
Bây giờ chúng ta có lộc ăn rồi, tiểu cô nương, ngươi chạy nạn với bọn ta đi, đi theo ca toàn được nhậu nhẹt ăn ngon.

" Lưu Ải Tử nhặt con chim đa đa dưới đất lên, gã ta ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Tử Tô, thấy Hoàng Tử Tô duyên dáng yêu kiều, như hoa sen chờ nở, trong mắt Lưu Ải Tử hiện lên vẻ nham hiểm nhìn về phía Hoàng Tử Tô nói.

Vốn dĩ muốn cướp đồ ăn của cả nhà này, bây giờ cả người và đồ ăn gã ta đều muốn.

"Đi theo ngươi toàn được nhậu nhẹt ăn ngon, da mặt ngươi dày thật đó, muốn một nữ tử như ta đi săn cái kẻ có mẹ sinh không có mẹ nuôi như ngươi.

Sao phải nói năng đường hoàng như vậy, thật là làm nhục người có văn hóa.

Không ổn không ổn.

" Hoàng Tử Tô cười nhạo một câu, không chút khách sáo nói.

Nàng không phải Quan Âm Bồ Tát, có tâm địa Bồ Tát, không phải thánh mẫu, có lòng cứu khổ cứu nạn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận