Nghĩ đến nhi nữ tình trường sến sẩm kia, Bạch Nhân - người liếm máu trên lưỡi đao quanh năm không tự chủ phủi phủi da gà nổi trên người.
"Bớt lải nhải, mau đi tránh mưa.
"Ngũ a ca Cửu hoàng tử gì đó, nàng cũng không có thời gian rảnh nối lại tiền duyên, hiện tại chỉ muốn trước khi mưa to kéo đến tìm được nơi ẩn núp thôi.
Bạch Táp Táp nhìn thấy Bạch Quân Quân khăng khăng muốn trở lại thì không cần phải nhiều lời nữa, khéo léo im lặng đuổi theo.
Bạch Nhận mang theo hai tiểu thí hài đi trở về, đi trong chốc lát liền thấy rừng cây ban ngày lúc vội vàng đi ngang qua nhìn thấy.
Bạch Nhận không chút suy nghĩ, mang theo bọn họ chui vào trong.
Không đầy một lát sau, thân ảnh của ba hài tử liền biến mất ở trong rừng sâu.
Không biết đi được bao lâu, Bạch Nhận phát hiện một cái hốc cây cực lớn, cái này nhét ba tiểu hài nhi cũng không là vấn đề.
Thừa dịp mưa còn chưa rơi xuống, Bạch Nhận phân phó hai hài tử ngồi xổm ở chỗ này, nàng đi nhặt chút củi lửa trở về.
Tiểu thí hài tựa hồ rất e sợ trưởng tỷ, nàng vừa nói, lập tức ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, một chút nghi ngờ cũng không có.
Bạch Nhận thấy thế thì thỏa mãn gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Trong hốc cây,Bạch Linh Vũ nhặt được cái mạng từ trong cái chết ngơ ngác nhìn bầu trời đen như mực: "Thập nhất tỷ, trưởng tỷ có khi nào không cần chúng ta nữa không?""! " Bạch Táp Táp không trả lời, nàng cũng không biết.
Nàng cùng trưởng tỷ chênh lệch tám tuổi, lúc trưởng tỷ tám tuổi được phong làm thiên hạ đệ nhất tài nữ thì nàng mới bi bô tập nói.
Trưởng tỷ khoác lên mình vinh quang của gia tộc như là thần đồng ở trong lòng nàng, mặc dù về sau trong nhà gặp biến cố, nhưng nàng vĩnh viễn sẽ không quên được sinh thần yến long trọng ba năm trước của trưởng tỷ lúc tỷ ấy mười ba tuổi.
Trưởng tỷ mặc lăng la lẩm đoạn, đeo ngọc bội leng keng xuất hiện như là thiên nữ, quà sinh thần của hoàng tử, sĩ tộc, công tử như du long liên tục đưa tới.
Từ nhỏ, người bên cạnh đã nói với nàng rằng, thứ xuất tương đương với nửa hạ nhân, sinh tử đi ở không làm chủ được, điều duy nhất có thể làm chính là phụ thuộc vào trưởng tỷ, trưởng tỷ vinh sủng thì bọn họ tốt, trưởng tỷ hổ thẹn thì bọn họ cũng sẽ gặp nạn theo.
Di nương của nàng là nha đầu của Đại phu nhân, tình cảm chủ tớ đối với Đại phu nhân và trưởng tỷ thậm chí còn lớn hơn tình yêu của nàng, Bạch Táp Táp dưới sự ảnh hưởng của di nương mà đối với Bạch Quân Quân cũng rất trung thành.
Thậm chí loại trung thành này đến mức chết vì trưởng tỷ cũng là đạo lý hiển nhiên.
Cho nên khi trưởng tỷ đem nàng cùng Bạch Linh Vũ làm dê hai chân bán cho đám lưu dân, trong lòng Bạch Táp Táp cảm thấy thê lương nhưng cũng không dám ngỗ nghịch.
Bây giờ trưởng tỷ đột nhiên đổi ý, còn liều chết cứu bọn họ ra, cho đến hiện tại Bạch Táp Táp vừa kích động lại thấp thỏm.
Có điều, trưởng tỷ sẽ hối hận vứt bỏ bọn họ hay không thì nàng cũng không nói được! Dù sao, tuổi tác của bọn họ quá nhỏ, rời khỏi đoàn lưu dân thì bọn họ sẽ chỉ trở thành vướng bận của trưởng tỷ.
Đang lúc hai người ở trong hốc cây phát ngốc, suy nghĩ trưởng tỷ có thể không trở về hay không thì đột nhiên nghe được âm thanh "Sa sa sa" bất thường.
Những năm nay đào vong khiến bọn họ đã sớm sinh ra tính cảnh giác, nghe được thanh âm này, vô thức cứng đờ bất động.
Ngẩng đầu một cái, quả thật nhìn thấy bên ngoài hốc cây, một con rắn hoa đang tỏa sáng dưới ánh trăng từ từ bò qua.
"!" Hai tỷ đệ trong nháy mắt trợn tròn mắt.
Nếu là ngày trước, bọn họ nhìn thấy rắn hoa thì nhất định sẽ bị dọa sợ gần chết, nhưng nơi này là nạn đói loạn thế, chiến hỏa tấp nập, hai hài tử nhìn thấy con rắn hoa còn to hơn cả cổ tay bọn họ, không phải sợ hãi, mà là không tự giác nuốt nước miếng một cái.
Nếu như có thể nướng ăn! Nhưng bọn họ chưa từng bắt rắn lần nào, dù sao phàm là nơi có rắn, côn trùng, chuột, kiến đi ngang qua, lưu dân đã sớm cùng nhau tiến lên, chỗ nào đến phiên bọn họ.
Lúc hai người đang vụng về tìm tòi vũ khí tiện tay bên người thì đột nhiên một cây mâu gỗ được vót nhọn như mũi tên từ trong đêm tối bắn ra.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...