Chạy Nạn Làm Giàu Sau Khi Bị Lưu Đày Ta Giật Dây Cấp Trên Tạo Phản


Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn TrangTổ phụ và đại bá của nàng tuy là quan thôn, nhưng cũng không phải là kiểu trưởng thôn hiền lành.

Trưởng thôn là người hiền lành, thôn dân tất nhiên được lợi, nhưng là người nhà mà, sẽ khó chịu.

Nàng ngược lại thích tổ phụ, đại bá của nàng như thế này, có thủ đoạn, khôn khéo trong đó lại có chút gian trá, thậm chí có thể nói, ở trong mắt người ngoài chính là kiểu người xấu.

Người như vậy, lúc làm việc, nên lấy sẽ lấy, nhưng cũng chịu được.

Cuộc sống của Diêu gia bọn họ ở thôn Kim Ngưu được coi là tầng lớp tốt nhất, tất cả những chuyện này, tất cả đều phụ thuộc vào sự lãnh đạo anh minh của mọi người.Diêu phụ ít nói nhưng đáng tin cậy, Diêu mẫu mạnh mẽ, đại ca tứ bình bát ổn, đầu óc không phải thông minh, nhưng thắng ở tự biết, biết đi theo ai, cũng không tự chủ trương.


Tính tình đại tẩu có chút mềm mại, nhưng không phải kiểu khuấy đảo gia đình.

Nhị ca nhị tẩu vui vẻ hào phóng, mấy chất nhi, chất nữ cũng đều đáng yêu dễ mến.Như vậy cũng không tồi, nàng cũng không muốn phụ mẫu người thân của mình là người tốt, chính là loại bánh bao ai cũng có thể lên nhéo một cái.

Người khác lấy lợi ích tự làm bản thân uất ức, làm gì có chuyện bản thân lời người khác chịu uất ức mà sảng khoái? Pháp lệnh ở thời cổ đại không hoàn thiện, loại bánh bao mềm này phỏng chừng sẽ bị gặm đến xương cốt cặn bã cũng không còn.

Nếu thật sự có phụ mẫu như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng lo lắng không chịu nổi.Duy nhất chỉ có đại chất nữ Diêu Hạnh kém mạnh lòng người, tính tình nàng quá so đo việc thắng thua, hơn nữa tự cho mình làm trung tâm, người như vậy, chỉ cần có chút chậm trễ, trong lòng sẽ sinh ra bất mãn.Có điều Diêu Xuân Noãn suy nghĩ rất thông suốt, dưới tình huống tiền đề đang tốt, coi như nàng là người dẫn đầu, không để ý là được.Diêu Hạnh trừng mắt nhìn nàng một cái: "Vốn những vấn đề này chính là ngươi gây ra, ngươi trở về không chỉ khiến Trần gia muốn hủy hôn, còn làm cho cả nhà chúng ta chịu bao nhiêu chỉ trích, bao nhiêu sự xa lánh!”Diêu nhị tẩu vội vàng nói: "Đại chất nữ, chúng ta không hề nghĩ như vậy, đều là người một nhà, lúc A Noãn vẫn còn tốt chúng ta đi theo sau được hưởng lợi, gặp chuyện rồi khẳng định phải đứng ở phía sau nàng chứ.

Ở trong thôn, sau lưng ai không nói người, ai sau lưng không bị nói? Không để ý là được, nếu thật sự không nghe nổi, nhào tới đánh một trận là được rồi.


”"Chỉ trích? Tại sao ta không nghe thấy, mọi người có nghe thấy không? "Thấy ai nấy lắc đầu, Diêu mẫu mới cười nhạo nói: "Người ta không dám ở trước mặt chúng ta nói linh tinh, nhưng lại ở trước mặt ngươi chế giễu ngươi, ngươi biết tại vì sao không? Bởi vì ngươi chính là một phế vật chỉ biết đi ngang trong ổ! Ngươi có bản lĩnh trút giận với người trong nhà, ngươi có bản lĩnh thì sử dụng với người ngoài đi.

Ai chỉ trích ngươi, ai dẫn đầu bài xích ngươi, ngươi trực tiếp ra tay đi, vô dụng!”Diêu Xuân Noãn toát mồ hôi, mẫu thượng đại nhân quá thông hiểu.

Có điều Nhị tẩu của nàng nói cũng đúng quá, ở trong thôn, sau lưng ai không nói người, sau lưng ai không bị nói? Nhưng bởi vì do tổ phụ và đại bá, rất nhiều thôn dân dám giận không dám nói, lại thì thầm ở sau lưng.

Nàng thích thưởng thức kiểu này, ngươi nhìn thấy ta không vừa mắt nhưng lại không làm gì được ta.

Nàng cảm thấy điều khác thường này vô cùng sảng khoái.

Còn Diêu Hạnh Nhi thì, xem ra lại cảm thấy đó là sỉ nhục khác thường.

Điều này thì không thể hiểu được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận