Chạy Nạn Làm Giàu Sau Khi Bị Lưu Đày Ta Giật Dây Cấp Trên Tạo Phản


Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang“Đại cô à, cảm ơn ý tốt của ngươi, chỉ là tạm thời nhà chúng ta không có ý định cho A Noãn tái giá.” Diêu mẫu cứng rắn nói, nếu không phải còn có mối quan hệ thân thích với Diêu đại tẩu, bà hận không thể dùng cái chổi đuổi bà ta ra khỏi cửa!“Đại tỷ, ngươi đừng vội từ chối.

Tính hình của A Noãn vẫn luôn ở lại Diêu gia có phải không tốt lắm không? Ta đã nghe nói, Trần gia bởi vì A Noãn mà không định cưới Hạnh Tử qua cửa.

Ta nói nhiều như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho các ngươi.

Nữ nhi mà, chung quy vẫn phải gả ra ngoài, gả sớm hay gả muộn đều phải gả đi.


Con bé gả đi sớm một chút thì mấy lời ra tiếng vào quanh nhà các ngươi cũng ít đi, việc hôn nhân của Hạnh Tử và Trần gia cũng sẽ không bị hủy.

Kể từ đó, gia trạch hòa thuận yên vui.

Ta biết ngươi thương nữ nhi, nhưng cũng đâu thể mặc kệ tôn nữ của mình? Ngươi suy xét chất nhi kia của ta đi.”Ánh mắt Diêu mẫu sắc bén: “Là Hạnh Tử nhờ ngươi tới?”Dư thị bỗng bị ánh mắt của bà dọa sợ, ánh mắt lóe lên, sau đó lắc đầu phủ nhận: “Không phải.”Dù có phủ nhận thế nào, bà ta cũng không thể thay đổi được sự thật Diêu mẫu đã nhận định trong lòng, chỉ thấy bà kìm nén cơn tức giận, nói: “Ta cũng là ăn ngay nói thật, ngươi đừng tới dây dưa nữa.


Ta sẽ không để con bé gả qua đó để rồi phải chịu khổ cực.” Nhân phẩm thế nào còn không biết, Diêu mẫu cứ nắm chắc cái nghèo này để mà nói.Dư thị không vui nói: “Ngày tháng sau này của hai phu thê, ngươi cần gì phải coi trọng tiền bạc như vậy chứ? Phần lớn thế gian này phu thê nào cũng đều là khổ trước sướng sau.

Chất chi kia của ta là người thành thật, A Noãn gả qua đó sẽ không chịu thiệt.

Nhà hắn cũng không còn trưởng bối nữa, nói thật, coi như hai người già các ngươi lại thêm nửa nhi tử nữa, như vậy không tốt hả?”“Đầu tiên, nhà ta không thiếu nhi tử! Thứ hai, ý của ngươi là ngươi không coi trọng tiền bạc? Vừa rồi, trong ngoài lời nói của ngươi đều là coi thường A Noãn nhà ta, nếu ngươi không coi trọng tiền thì ngươi muốn gì?”“Ý của ta không phải vậy.”“Ta mặc kệ ngươi có ý gì! Dù sao với điều kiện đó của chất nhi người, ta chướng mắt!” Diêu mẫu nói chuyện rất không khách khí, gần như muốn xé rách mặt.“Ngươi nói chắc chắn như vậy, không sợ nữ nhi ngươi tái giá cũng gả cho tiểu tử nghèo ư?”“Đó là chuyện sau này! Nếu A Noãn gả cho tiểu tử nghèo thì chắc chắn sẽ có tìm cảm với nhà trai, cho dù nghèo người làm nương như ta cũng nhật, tất nhiên trong nhà giúp được gì cũng sẽ giúp.

Nhưng hiện giờ chất nhi kia của ngươi với A Noãn chỉ là hai người xa lạ, nữ nhi của ta nếu phải gả, tại sao ta lại không thể chọn người nào tốt hơn? Nam nhân trong thiên hạ này đâu phải chết hết rồi, tại sao nhất định phải cho chất nhi ngươi có lợi chứ?”Diêu Xuân Noãn không nhịn được lắc đầu, lời nói của nương nàng thật sự rất đáng giận, ý là ‘dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không cho nhà các ngươi nhặt của hời, ngươi từ bỏ ý định này đi’.

Nàng không nghe đoạn đối thoại sau đó nữa, chỉ biết lúc Dư thị rời đi thì vẻ mặt rất tức giận.Dư thị đi rồi, Diêu mẫu nghiêm mặt ngồi xuống, không nói gì.Diêu đại tẩu vẫn luôn cảm thấy bất an kể từ khi bà bà hỏi đại cô nàng ấy rằng có phải Hạnh Tử đang nhờ bà ta tới không, nàng ấy không biết đây rốt cuộc có phải ý của Hạnh Tử không, nhưng nghĩ đến khả năng này, nàng ấy lại cảm thấy da đầu tê dại.Rầm! Diêu mẫu đập bàn, cắn răng hỏi: “Hạnh Tử đâu?”“Đi cắt cỏ cho heo rồi.”“Đi, tìm nó về đây?”Cắt cỏ cho heo có mấy chỗ ở trong thôn thôi, muốn tìm người cũng không khó.Diêu đại tẩu nhỏ giọng nói thay nữ nhi một câu: “Nương, Hạnh Tử sao có thể làm như vậy? Có phải có hiểu lầm gì trong này không?”Diêu mẫu cười như không cười: “Con tìm nó về đây là biết có phải hiểu lầm hay không.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui