Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên Ta Sống Một Đời Tự Tại


“Tiền công của việc rửa lông cừu không cao bằng tiền công dọn chuồng cừu, ngươi suy nghĩ lại đi.

” Râu Quai Nón không nói tin hay không tin lý do thoái thác của nàng ta, chỉ là sắc mặt có hơi không tốt.

“Thúc, vậy mọi người nói chuyện đi, đến giờ ta đi làm công rồi.

” Rõ ràng quan hệ giữa Râu Quai Nón và Lão Ngao Dát thân thiết, thuê mấy người làm việc ông ấy đều biết rõ ràng, lý do thoái thác này của Lan Nương có thể lừa gạt nhất thời nhưng sau này thế nào Mật Nương không muốn dính dáng vào.

Trải qua ngày hôm nay, nàng cũng có thể nhìn ra Lan Nương không phải người đơn giản lương thiện gì.

Trong lòng Mật Nương có hơi không thoải mái, Lan Nương là một đại cô nương 13 - 14 tuổi, muốn tìm việc có thể dễ dàng hơn Oanh Nương nhiều, sao còn phải vì chuyện này mà dẫm một chân lên Oanh Nương? Oanh Nương sức nhỏ, nhưng ông chủ cũng chưa để ý mà ngươi còn bới móc nó một cách rõ ràng như vậy.

“Được, không làm chậm trễ chuyện của cháu, cháu có việc thì đi trước đi.


” Râu Quai Nón gật đầu, chờ đến khi Mật Nương đi xa ông ấy mới nói với Lan Nương: “Tuổi ngươi cũng không lớn lắm, sức ngươi cũng không khác Oanh Nương nhiều, hơn nữa ở chỗ ta cũng không có việc tốn sức cho ngươi làm, ngươi muốn ở lại chỗ ta thì chỉ có thể cho ngươi mười lăm văn tiền công thôi.

”Dọn chuồng cừu ba lăm văn, nhưng không có cơm, Lan Nương nghĩ đến việc thịt cừu Mật Nương mang về tối qua là do Râu Quai Nón cho, chắc có lẽ nhà ông ấy không thiếu thịt ăn.

“Được, ông chủ, ngài nói qua công việc mà hai tỷ muội chúng ta phải làm thế nào một chút đi ạ.

” Lan Nương thả mấy con cừu đi lang thang gặm cỏ khắp nơi, học theo Oanh Nương cởi giày, bơi sang bên kia sông.

Mật Nương mang Đại Hoàng đến nhà Ba Hổ, đúng lúc đụng phải Triều Lỗ đang lái xe trâu ra, nàng ngồi lên hỏi: “Triều Lỗ đại thúc, thúc đã mang dáng giày của thẩm đến chưa?” Nàng vẫn còn nhớ thương đến chuyện này.

“À, ta quên mất rồi.

Nhưng cũng không phải vội, chờ cháu rảnh rồi làm cũng không muộn.

” Triều Lỗ vô tình nhìn thoáng qua, ngó thấy bờ cỏ bên bờ sông có một vệt trắng xanh, ông ấy hắc một tiếng: “Nha đầu, tối hôm qua cháu còn muốn nuôi gà, nhưng chỗ chúng ta lại có chim trĩ hoang đến đẻ trứng.

”“Cũng không ít, có bốn quả lận.

” Triều Lỗ thò người ra phía bờ cỏ bên bờ sông rồi lật bên trong ra: “Xem ra ở đây có một ổ chim trĩ, trước đó cũng đi ngang qua không ít lần mà sao không để ý đến nhỉ.

”“Vậy nếu không thì để lại một quả trứng, gà mái không biết đếm, nó quay lại thấy trong ổ còn trứng vẫn sẽ đẻ ở đây.


” Không thèm ngồi xe trâu nữa, Mật Nương vui mừng đi dọc từ chỗ bờ sông, trong tay cầm roi tìm trong bụi rậm, muốn nhìn thử xem có ổ gà nào khác không.

Triều Lỗ giơ trứng gà lên soi dưới ánh nắng, lắc đầu nói: “Có lẽ gà mái đã bị diều hâu bắt ăn rồi, mấy quả trứng này đã có nhiều ngày.

Cho cháu hai quả, buổi trưa mang về thêm tí đồ ăn.

”“Đừng nói không cần nữa, hai quả trứng cũng chẳng đáng mấy tiền.

”“À, vậy ta đành phải nhận.

” Mật Nương cười, nhận hai quả trứng gà rừng cầm thưởng thức trong tay, còn hỏi thăm Triều Lễ là gà rừng bình thường thích làm tổ và đẻ trứng ở chỗ nào.

Ba Hổ đã chờ Mật Nương từ sáng sớm, ngày thường nàng luôn là người đến đầu tiên, mà hôm nay, hơn nửa người làm đã đến mà nàng còn chưa đến, hắn không thể ngồi yên được, đang suy nghĩ có nên đến nơi nàng ở để nhìn thử không, hay là cũng bị bệnh giống đàn cừu của nàng rồi.

Ai mà ngờ người hắn đang lo lắng lại đang ngồi xe trâu đến đây, vẻ mặt hưng phấn nói gì đó với Triều Lỗ, nào có dáng vẻ bị bệnh gì.

“Mật Nương, lại đây.


” Ba Hổ hô to, một ông già gần năm mươi tuổi thì có cái gì mà cần phải nói với ông ấy chứ.

Cái này không chỉ Mật Nương mà tất cả những người nghe thấy tiếng ở đây đều quay lại nhìn hắn, thấy gương mặt bầm tím của ông chủ xụ xuống, hai mắt rũ xuống, môi mím chặt, trông rất dữ tợn.

“Mật Nương, ngươi đắc tội với ông chủ à?” Lúc Mật Nương đang đi lên núi thì nghe thấy người ta nhỏ giọng hỏi, nàng cũng nghi ngờ, nhưng trong lòng không rõ, yếu ớt nói: “Chắc là không có đâu nhỉ?” Nàng âm thầm nghiêng mắt nhìn khắp nơi, quá nhiều cừu, trong lúc nhất thời nàng cũng không tìm thấy cừu của nàng đã chạy đi đâu rồi.

“Ông chủ tìm ta à?” Mật Nương đi qua, lặng lẽ đánh giá sắc mặt Ba Hổ, dưới mắt có quầng thâm đen, màu môi cũng có hơi tím.

“Có phải ông chủ không ngủ cả đêm không? Ta thấy sắc mặt ngươi không ổn, ngươi có muốn quay về ngủ một lát không?” Nàng lo lắng đàn cừu của nàng đã bị phát hiện, trong lòng lo muốn chết, người ta nhăn mặt với nàng, nàng cũng không để ý, trước tiên cứ phải nói lời hay cái đã.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui