Chạy Mau! Ma Đầu Kia Tới! Dịch


Từ Lạc thì sao?
Sau khi hắn trở lại biệt thự, hắn dán cho mình một tấm Ẩn Thân Phù và lặng lẽ bám theo phía sau.
Đám người này rất cảnh giác.

Bọn họ cầm ngọn đuốc Khư Hồn Thảo chạy vội ra xa hơn mười dặm, liên tục xác nhận Từ Lạc không đi cùng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Người vừa rồi thật lợi hại.

Không biết sợi dây xích trên tay hắn là vũ khí gì, vậy mà chỉ thoáng cái đã đánh tan âm hồn, đơn giản là quá thần kỳ.
- m hồn đánh không tan à? Ta thấy hắn dường như thu âm hồn vào trong đỉnh kia.
- Chiếc đỉnh kia nhìn rất kỳ quái giống như ảo thuật vậy, ta căn bản không thấy rõ có chuyện gì xảy ra, vèo một cái đã biến mất không thấy nữa.
Trên đường, đám người bàn tán ầm ĩ.
Gã cơ bắp hỏi:
- Đội trưởng, ngươi nói xem người vừa rồi có phải là đạo sĩ của Mao Sơn không?
- Không giống lắm.
Nữ tử mặt sẹo lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc:
- Ta từng nghe Trung lão nói qua, đạo sĩ của Mao Sơn bình thường đều dùng phù lục.

- Chẳng lẽ hắn là Khu Ma Nhân của Long tộc? Cũng không đúng đi!
Gã cơ bắp gãi đầu nghi ngờ nói:
- Ta nghe nói lúc Khu Ma Nhân của Long tộc đuổi quỷ, đều sẽ đọc chín chữ chân ngôn Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền.
- Sẽ không phải....!thật sự là phương sĩ của Tiên Tần trong truyền thuyết chứ? Hay là sứ giả của Địa Phủ gì đó!
Gã cơ bắp đang nói thì hình như ý thức được điều gì đó, vẻ mặt hoảng sợ:
- Câu Hồn Sứ Giả của Địa Phủ cũng đều dùng dây xích nhỉ? Trong những bộ phim trước kia, khi những sứ giả của Địa Phủ câu hồn cũng dùng dây xích câu ra hồn phách của con người.

Người vừa rồi đã dùng dây xích kéo âm hồn vào trong đỉnh.

Người kia mặc áo bào đen, sẽ không phải là Hắc Vô Thường gì đó chứ?
Địa Phủ, Câu Hồn Sứ Giả, Hắc Vô Thường.
Mấy từ vừa ra, tất cả mọi người đều hoảng.
- Ngươi nói loạn gì vậy!
Nữ tử mặt sẹo mắng:
- Phương sĩ của Tiên Tần còn có sứ giả của Địa Phủ đều do gã thần côn điên kia bịa ra để dọa người ta thôi.

Ngươi đừng tin!
- Đội trưởng, đây không phải là lời nói dối đâu.

Chúng ta chưa từng gặp qua nhưng không đại biểu người khác chưa từng gặp qua.

Năm đó, khi ngày tận thế tới, ta nghe nói có rất nhiều người trông thấy phương sĩ của Tiên Tần trổ hết tài năng.

Còn về sứ giả của Địa Phủ, ta nghĩ lời đồn kia hẳn là sự thật.

Thần côn điên nói, trước đây ít năm khi Bách Quỷ Dạ Hành, hắn đã tận mắt nhìn thấy sứ giả của Địa Phủ ra mặt trấn áp.
Nữ tử mặt sẹo cười lạnh:
- Thần côn điên còn nói từng nói chuyện phiếm với Diêm Vương gia qua ngày đấy, ngươi cũng tin sao?
Gã cơ bắp bĩu môi:
- Thế giới này của chúng ta đã biến thành như vậy, ta cảm thấy phương sĩ của Tiên Tần còn có sứ giả của Địa Phủ xuất hiện cũng không tính là chuyện hiếm có gì.


Huống hồ lúc ta hỏi Trung lão, mặc dù hắn không thừa nhận nhưng cũng không có phủ nhận.
Gã cơ bắp nhắc tới Trung lão, lại hỏi:
- Đội trưởng, ngươi nói người vừa rồi có thể đến từ Thần Miếu giống như Trung lão không?
- Chắc không phải đâu.
Nữ tử mặt sẹo suy nghĩ một lát thì lắc đầu:
- Ta không có cảm ứng được trên người hắn có bất kỳ thần lực gì.
- Vậy ngươi nói hắn sẽ là người nào? Sao hắn lợi hại như vậy chứ?
- Ta cũng không rõ lắm.

Chúng ta vẫn nên mau chóng về trại thôi, đừng để cho mọi người lo lắng.
Từ Lạc ẩn nấp trong bóng tôi vẫn luôn yên lặng nghe lén.
Hắn nghe bọn họ nói, dường như thế giới này thật sự có đạo sĩ của Mao Sơn.

Ngay cả Khu Ma Nhân của Long tộc gì đó cũng được đám người này nói đâu ra đấy, chắc hẳn là thật.
Về phần phương sĩ của Tiên Tần, còn có sứ giả của Địa Phủ gì đó dường như chỉ là lời đồn đại, còn chưa gặp qua, hẳn là do những thần côn nào đó bịa ra để dọa người.
- Thần Miếu?
Hắn không phải mới lần đầu tiên nghe thấy hai chữ Thần Miếu.

Trước kia có một nhóm người sống sót gọi một chỗ trong thế giới tận thế là Thần Miếu.


Trong đó đều là một vài kỳ nhân dị sĩ.
Hiện tại, xem ra điều đó hẳn là thật.

Từ Lạc thậm chí nghi ngờ nữ tử mặt sẹo kìa chính là một vị kỳ nhân dị sĩ.
Nhìn bóng dáng một nhóm người này rời đi, hắn cũng không tiếp tục đi theo nữa.
Thế giới rốt cuộc tại sao lại biến thành như vậy? Phía sau lại có bí mật gì? Hắn tạm thời không có hứng thú nhiều.
Đối với Từ Lạc, khắp nơi trong thế giới tận thế đều là âm hồn, thế là đủ rồi.
Bây giờ, hắn cần phải bắt càng nhiều âm hồn hơn, nâng cao tu vi của mình, tranh thủ sớm ngày tạo dựng thành căn cơ đại đạo, như vậy bất kể hắn ở thế giới nào đều có khả năng tự vệ.
- Hôm nay là ngày thứ tám lệnh bài được đưa ra, ngày mai sẽ là lúc ta cùng Trần Hồng Phi chém giết!
- Đã tới lúc thanh toán món nợ rồi.
- Trần Hồng Phi, sau ngày mai, ta sẽ nuôi dưỡng thê tử của ngươi!
- Khà khà khà

...
- Bây giờ ta là Hóa Khí tầng hai, ta luyện hóa đều là âm hồn cực phẩm của thế giới tận thế, pháp lực trong cơ thể tăng lên hùng hậu, đầy âm sát, thân thể cũng mạnh hơn trước rất nhiều....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận