Chạy Mau! Ma Đầu Kia Tới! Dịch


Xoạt!
Trong nháy mắt, mười lá cờ đen xương trắng bốc lên âm hỏa u ám.

Cờ trận vốn lớn hơn một mét thoáng cái đã lớn tới ba mét.

Lúc âm hỏa u ám cháy lên, trong sân không chỉ có từng trận gió đen nổi lên, còn có khói đen bốc lên cuồn cuộn.
Mỗi lá cờ đen xương trắng đều giống như một trận gió xoáy u ám.

Lúc âm quý xoay tròn sẽ giống như khói đen, giống như một con Ác Long đang giương nanh múa vuốt ở trong đó, phát ra tiếng rít gào khiến da đầu của người ta tê dại.
- Động tĩnh....!lớn như vậy sao?
Từ Lạc nhìn qua mười gió xoáy xoay tròn gào thét xung quanh, hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Hắn cẩn thận cảm nhận lực lượng của mười âm quý, trong lòng giống như nổi lên sóng to gió lớn.
Lúc đầu, hắn tính cho dù mình tế luyện ra âm quý, chúng chắc hẳn rất yếu.

Hắn chưa từng nghĩ tới, sau khi cảm nhận lại ngạc nhiên phát hiện ra lực lượng của mỗi âm quý đều đủ để sánh vai với tu sĩ cảnh giới Dưỡng Khí.
- Chẳng lẽ bởi vì âm hồn ở thế giới tận thế có chất lượng khá tốt, cho nên âm quý tế luyện ra mới mạnh mẽ như vậy?
Mạnh mẽ sao?

Hiện tại, có lẽ không chỉ mạnh mẽ như vậy.
Phải biết đây chỉ là âm quý vừa mới nuôi dưỡng ra.

Chúng vẫn còn đang trong giai đoạn trẻ sơ sinh gào khóc đòi ăn, đã có thể tương đương với tu sĩ cảnh giới Dưỡng Khí.

Nếu ngày sau chúng trưởng thành, chúng còn đạt đến mức nào?
Từ Lạc cố kìm chế sự chấn động trong lòng và đánh ra từng pháp quyết.

Mười âm quý cuốn ra cơn gió lốc đen và không ngừng thay đổi ở giữa không trung.

Khi thì hóa thành một bàn tay đen cực lớn, khi thì hóa thành cái miệng to như chậu máu.
- Có mười lá cờ trận âm quý, ta chẳng khác nào có thêm mười người giúp đỡ.

Chờ tới khi âm quý trưởng thành, mặc kệ đánh nhau với ai, ta đều có năng lực đánh một trận!
Từ Lạc vốn định thử Thập Phương Phệ Hồn Trận.

Nhưng hắn bất chợt nhìn thấy một ánh đèn từ phía xa chiếu tới.
- Có người!
Hắn vừa nghĩ thì lập tức nhét mười lá cờ đen xương trắng vào trong túi.

Khi hắn nheo mắt nhìn qua, phát hiện có một đội đang chạy từ phía xa tới bên này.
- Người sống sót à?
Từ khi hắn phát hiện ra thế giới tận thế đến nay đã gần nửa năm.

Trong thời gian dài như vậy, hắn chỉ gặp qua ba nhóm người sống sót.

Nhưng tất cả đều không ngoại lệ, bọn họ đều bị âm hồn hút cạn nguyên khí.

Cuối cùng bản thân bọn họ cũng hóa thành âm hồn.
Theo đội ngũ này đi tới, Từ Lạc cũng dần dần nhìn thấy rõ đó là một đội ngũ có hơn bốn mươi người.
Hai chiếc xe gắn máy đi đầu, những người phía sau đều cưỡi ngựa của mình.
Từ Lạc không ẩn nấp, cứ đứng ở trên mái nhà chờ.
Đùa gì vậy?

Lão tổ Ma Đạo tương lai nhìn thấy phàm nhân thế tục có lý nào lại phải ẩn nấp chứ? Chưa kể ở thế giới tận thế này, khắp nơi đều là âm hồn, hắn cũng rất muốn nhìn thấy người sống.
Chẳng bao lâu, đội ngũ người sống sót đi tới gần biệt thự.

Từ Lạc suy nghĩ một lát lại nhảy từ mái nhà xuống.
Hắn nhảy không sao, nhưng quả thực đã dọa cho đối phương hoảng sợ.

Bọn họ thi nhau rút binh khí trong tay ra.

Phần lớn bọn họ mang theo đao, có người cầm cung nỏ, còn có người cầm súng trường.
- Là người hay quỷ?
Một nữ nhân nhảy từ trên ngựa xuống.

Nữ nhân này buộc tóc đuôi ngựa, trên người mặc một cái áo khoác ngụy trang và quần jean, chân đi đôi bốt cao cổ.

Hai bên giắt một thanh chủy thủ, bên hông đeo bao súng, sau lưng đeo một vỏ Bán Nguyệt Đao.
Nàng nhìn chằm chằm vào Từ Lạc quát:
- Nếu là người thì mở miệng nói chuyện!
- Ta là người, người sống!
Từ Lạc đã từng nghe những người sống sót khác nói qua, có vài âm hồn trong thế giới này trưởng thành sẽ hóa thành âm linh.

Những âm linh kia có thể bám lên trên thi thể, ngoại trừ không biết nói chuyện thì trông không khác nào người bình thường.
Đội ngũ người sống sót nghe thấy hắn mở miệng thì thở phào nhẹ nhõm.
Nữ tử dẫn đầu lại nhíu mày, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào hắn và hỏi:

- Mái nhà vừa xảy ra chuyện gì vậy? Ta rõ ràng trông thấy có rất nhiều âm hồn.

Vì sao chúng đột nhiên biến mất?
Từ Lạc nhất thời khó trả lời vấn đề này.
Hắn cũng không thể nói những thứ vừa rồi không phải âm hồn mà là âm quỷ do mình tế luyện ra chứ?
- Ngươi....
Một người cơ bắp cao lớn đi tới, đôi mắt hổ mở to nhìn Từ Lạc trong bộ áo bào đen đầy thần bí từ trên xuống dưới.

Hắn thò đầu qua và dè dặt hỏi:
- Ngươi là phương sĩ của Tiên Tần?
Một câu hỏi làm Từ Lạc sốc.
Tình huống thế nào vậy? Sao ngay cả phương sĩ của Tiên Tần cũng xuất hiện.
- Đạo sĩ của Mao Sơn?
Gã cơ bắp hỏi thăm tiếp:
- Hay là....!Khu Ma Nhân của Long tộc?
Gã cơ bắp thấy hắn cứ đứng đực mặt ra đó thì sa sầm mặt xuống, lùi về phía sau mấy bước và thử hỏi thăm:
- Ngươi sẽ không phải....!Là sứ giả của Địa Phủ chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui