Sân trường, mười một giờ rưỡi trưa đã rộn ràng, từng tốp nam nữ lục tục túa ra tứ tán khắp chỗ,như lũ ong vỡ tổ nhốn nháo cả lên
Tuyết Vân dắt xe ra cổng, Thụy Biên đứng đợi bên ngoài, cạnh nàng là Minh Nhật.
-Anh đến đón Biên à?
Vân hỏi, Minh Nhật gật đầu, thấy chẳng có gì để ở lại, Vân nói riêng với Biên
-Thôi tao về nha mậy, có gì mai gặp.
Nàng định ngồi lên yên xe, nhưng Thụy Biên đã giữ chặt tay cầm
-Đi uống nước chút xíu hẳn về, trời nóng quá tao khát khô cả cổ
-Thôi, tao chẳng thích la cà mấy cái quán xá
Vân từ chối,nhưng Biên vẫn mời mọc:
-Mày đừng làm tao buồn, chầu nước mày có người thao, nễ tình bạn bè đi
Hiểu dụng ý của Biên, Vân khoát tay:
-Tao không khát, mi cứ đi uống nước với anh Nhật -kê tai bạn nói nhỏ-chẳng lẽ anh ấy tiếc với mi mấy đồng bạc à? đừng bắt cóc trái tim tao cho anh mi, khó lắm quỷ ơi!
Biên giẫy nẩy, nhăn mặt, nàng hờn dỗi
-Mi mà không đi tình bạn cắt đứt kể từ đây
"Con nhỏ quỷ này" Vân rủa thầm "cố tình đưa mình vào thế kẹt mà". Liếc nhìn Minh Nhật, anh chàng cũng hơi sốt ruột, ánh mắt có chút cầu khẩn, khiến nàng miễn cưỡng ưng thuận.Chọn quán nước gần nhất, chọn chiếc bàn ở chổ thoáng nhất. Cả ba ngồi vào bàn, Minh Nhật gọi ba ly nước dừa xiêm, vừa uống vừa trò chuyện, Nhật cố tìm một đề tài để hỏi:
-Sang năm Vân có ý định thi đại học không?
-Thi chứ, học mười hai năm còn một chặng đường nửa, em không nở bỏ đâu
-Thế em định thi vào ngành gì?
-Tới đó hẳn hay, nhưng có lẽ em sẽ thi vào sư phạm
-Giả dụ điểm không đủ thì sao?
Tuyết Vân nghe Nhật hỏi mà phát buồn cười, làm gì có chuyện không đủ điểm. Không biết phải trả lời chàng như thế nào thì Biên đã chen ngang vào ngọt xớt:
-Anh đừng xem thương nó, cây toán cừ khôi ở lớp em đấy, nó sẽ đậu mà còn đậu cao hơn...Biên chợt ấp úng -hơn...em nữa
Minh Nhật cười:
-Uh,cố gắng lên hai em, thành công nào cũng điều phải có sự kiên trì và bền bĩ
Tuyết Vân khẽ liếc nhìn đồng hồ, nàng vội vã nói:
-Trể rồi, em phải về không thôi anh và mẹ lại trông
-Còn sớm mà- Thụy Biên bông đùa- lớn rồi mà hễ chút là mẹ trông, anh ngóng
Khuôn mặt Vân đỏ hồng
- Kệ tao, tao phải về luyện đàn, chiều còn ôn bài. "Đừng nên lãng phí thời gian, vì một phút cũng làm nên lịch sử"
Thụy Biên ngẩn người. Vân đã vội vã lấy xe. Biên định ngăn bạn lại, thì Minh Nhật cản trước mặt. Nàng tức tối trách anh:
-Anh làm sao vậy, khó khăn lắm mới mời được nó tới đây, vậy mà chuyện chưa đi vào đâu tới đâu,đã để cho nó bỏ đi, coi như công em thành công cốc
-Cô ấy nêu lý do rồi- Minh Nhật buồn đáp- miễn cưỡng người ta không tốt lắm đâu
Thụy Biên bất mãn
-Anh đúng là gã khờ, nó từ chối khéo đặn chuồn cho êm
-Chắc tại anh vô duyên với người ta
Thấy anh hai gãi đầu mà Biên thương hết sức, nàng cảm thấy hơi giận Vân
-Con nhỏ gì đâu tới giờ đá vẫn hoàn đá, khi nào đá mới biết khóc vì yêu chắc chừng ấy không đơn giản-Biên thờ dài thườn thượt,nắm tay anh kéo đi- thôi về!
******
Năm tiết học phụ đạo buổi chiều nặng nề trôi qua. Lệ Trinh ngồi lặng im trên băng ghế dưới tán cây bàng, những tiết học hôm nay nàng chẳng tiếp thu được gì. Đầu óc, thần trí của nàng đều đặt hết vào suy nghĩ riêng tư. Cơn đau trái tim hành hạ thể xác mệt nhừ, cõi lòng kiệt quệ, tinh thần sa sút. Cô bạn Vũ Quyên ngồi cạnh lo lắng:
-Trinh, mày không được khoẻ hả?
....
-Mày bị ốm hay sao mà sắc mặt kém dữ vậy?
....
Hỏi vài câu khác nữa nhưng Trinh không đáp lấy một câu. Vũ Quyên vui miệng phán
-Điệu bộ này chắc bà đang thất tình ai đây nè?
Lập tức có hiệu quả, Trinh phản ứng ngay, giọng nàng yếu ớt:
-Quyên, mày đã từng "cảm" ai chưa?
Vũ Quyên ngạc nhiên, câu hỏi của Trinh thật lạ lùng, mới mẽ
-Hôm nay mày uống lộn thuốc sao lại hỏi tao câu mày, học nhiều quá phát sinh ra đủ hậu di chứng rồi nói năng kỳ cục. -Quyên e thẹn- dĩ nhiên tao cũng từng "cảm" người khác, có điều không yêu được thì buông
-Mày chạy theo đợt sống mới, dễ yêu dễ bỏ, chứ còn tao...
-Nói vậy, mày cũng đã "cảm" rồi à- Vũ Quyên cắt ngang
Trinh trầm tư ít giây, nàng thành thật thú nhận, ơ hờ nàng nhắc tới cái tên đã quấy nhiễu hồn nàng mấy tháng trời
-Minh Nhật!
-Chết mày chưa! Quyên kêu to- mày phải lòng thằng em chú bác với nhà tao à- Quyên bất ngờ đến líu lưỡi, dù nhỏ tuổi hơn Nhật, nhưng do vai vế mà nàng nghiễm nhiên thành chị- có lẽ tao nên khuyên mày- Quyên thành thật nói- tình cảm mày dẹp qua một bên thiếu gì cơ hội cho mày phát triển vun đắp, hiện thời quan trong nhất là bài vở, kỳ thi sắp tới, cánh cửa tương lai mày tìm ra chìa khóa tốt hay không đều do năm cuối này
-Cơ hội, còn cơ hội cho tao sao? Lệ Trinh buồn bã lắc đầu, nổi tuyệt vọng đầy ắp trong lòng- trể rồi, anh ấy đã yêu người khác
-Ai vậy?- Quyên vô thức hỏi
-Cô em của bạn anh hai tao, cô ấy tên Vân- Nàng nói bằng sự đố kỵ- anh hai tao cũng thich nó nữa
Nghe bạn nói Vũ Quyên cảm thấy thương hại bạn
-Thế mày định giải quyết ra sao?
Lệ Trinh lắc đầu, Quyên tiếp
-Chuyện tình cảm phức tạp lắm, đôi khi lại rất trớ trêu, theo tao cách tốt nhất chỉ có học, học sẽ giúp mày có cái nhìn khác, tình cảm rồi cũng sẽ nguôi đi mà
-Nhưng...mỗi khi cầm quyển vở tao học chẳng có vô, đầu óc cứ nghĩ hoài người ta
-Mày lậm quá rồi đó, mày làm như thế tao thấy buồn lắm, tao luôn đặt niềm tin ở mày
Lê Trinh bị Vũ Quyên làm xúc động
-Tao sẽ cố, mày nhớ ở bên tao nha, những lúc tao thường lung lạc tâm tưởng,mày là người động viên tao nhiều nhất
Quyên cười nụ, nắm lấy tay bạn, cả hai thân thiết đi bên nhau, họ đi tìm ngày mai, ngày mai là một ngày chứa đựng đầy nhựa sống
Cánh cửa phòng hé mở, đi đầu là Văn Khánh. Trời, có cả gã đàn ông trồng si buổi sáng nữa, đi sau là cô gái nào nhỉ? Vân thầm nghĩ thì cả ba đã yên vị hết trên ghế. Văn Khánh, Biên biết rồi, còn người kia...nàng khều tay Vân hỏi:
-Ai? ai thế?
-Tên mày nghĩ là Đan Trường
-Á...á...- Thuỵ Biên đỏng đảnh đứng dậy tự giới thiệu anh nó- đây là anh Minh Nhật, em là em của ảnh, em tên Thuỵ Biên- Nhìn người con gái, Biên thoáng nhận ra- chị tên Trinh, bạn học chị Quyên hôm sinh nhật em có gặp chị
Dài dòng thấy ớn, Vân phì cười. Trái đất vốn tròn đi giáp vòng thì cũng tụ về một điểm. Nhạc trỗi lên, chiếc micrô đựơc chuyền tay. Đến phiên Tuyết Vân nàng trở nên lúng túng. Nhưng rồi sự bình tĩnh cũng đến. Nàng chọn bản " Mặt Trời Bé Con" giọng nàng thật trẻ trung như mùa xuân của nàng cũng trong độ tươi mát
Lệ Trinh thấy không khí bắt đầu hào hứng, nàng cũng phấn khởi. Tiếc rằng chẳng đựơc bao lâu khi nàng trông thấy ánh mắt Minh Nhật cứ mơ màng hình bóng Tuyết Vân. Nàng thật sự ghen, quét tia nhìn sang anh, anh nàng cũng trong tư thế mộng du nàng càng giận Vân hơn. Xung quanh Vân toát ra thứ ma lực quyến rũ, người con gái nào có đựơc thứ ma lực ấy hẳn rất hạnh phúc. Nàng nhận thức đựơc sự thừa thãi của mình, nên lặng lẽ đứng lên, nhẹ nhàng mở cửa, đờ đẫn bứơc đi. Nàng đâu ngờ cũng có một người lặng lẽ theo sau...
******
Trinh lang thang lê từng bứơc đi dọc hướng bến tàu, mắt vô thức ngứơc nhìn sao chi chít mọc đầy trời. Ánh răng lưởi liềm sáng mờ. Nàng tìm một góc cột tựa lưng mình vào, mặc cơn gió lạ mơn trớn tắm lạnh thịt da, nhưng cơn gió chẳng thể làm cho trái tim nàng mát hơn, và sóng lòng yên ã. Nàng bây giờ như con thuyền cô độc, lênh đênh trên biển, chẳng phân định được hướng vào bờ
-Trinh!
Tiếng gọi của Khánh lay tỉnh nàng. Nàng hơi ngạc nhiên:
-Sao anh lại ở đây? anh theo em à?
-Vâng! Khánh ngượng ngiụ đáp
Nàng khó hiểu hỏi:
-Sao anh lại phải theo chân em
-Không rõ- chàng thọc sâu tay vào túi quần tây, tiếp- hình như Trinh đang buồn...
Khánh nói mà Trinh càng giận hơn. Rồi vô duyên nàng lại trút hết cơn giận lên người chàng:
-Em chẳng buồn- Trinh đau khổ hét- em chỉ ghen với em anh thôi
Nhận ra sự vô lý của mình, Trinh xấu hổ thấp giọng:
-Anh có cô em gái xinh lắm. Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?
Chàng mím môi, giậm giậm chân, tiếng hét của Trinh làm chàng hụt hẩng, giờ khó khăn lắm lời nói mới thốt ra
-Mười tám!
-Sao anh theo em -Nàng lại hỏi
Chàng ngập ngừng
-Anh cũng không biết
Bất giác nàng cười nụ, bất giác nàng khen chàng:
-Anh dễ thương quá!
-Hả- chàng giật mình, Khánh có vẻ hiểu đựơc chút nào về nổi buồn ở Trinh rồi. Nàng vu vơ bứơc, chàng dợm gót theo sau:
-Em đang yêu, đúng không?
Chàng đánh trúng tim đen nàng nhanh vậy sao. Mắt nàng mở to bất thần nổi lửa, nhìn chàng thù hằn, nàng hỗn hào quát mắng:
-Phải, phải, tôi đang yêu, yêu muốn phát điên đây nè, mà mọi thứ đều do em anh mang lại, cô ấy làm tôi trở thành kẻ tội nghiệp nhất đêm nay, tôi ghét em anh, hai anh em nhà anh biến cho khuất mắt tôi
Nàng bưng mặt bỏ chạy, chạy trốn vì quá bẽ bàng. Chỉ tội cho Văn Khánh mãi đực mặt trông theo, thiệt ngố. Cơn mưa khi không mà tự đổ, từng giọt từng giọt rưới trên mình gã thất tình rong rêu hợm hĩnh. Bến tàu chẳng có lấy một bóng người ngoài chiếc bóng của chàng ngã dài cô liêu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...