Editor: Đông Vân Triều
Phía Bắc hòn đảo, hai bóng người ôm nhau rơi tùm xuống biển, bọt nước văng vãi, sét rạch ngang trời, sấm át tiếng sóng.
Mưa đã to càng thêm to.
Ô bị gió thổi ngả nghiêng, Tạ Trì An ghé đầu, vài hạt mưa lấm tấm rơi xuống mặt cậu, buốt vào tận xương.
Bỗng một bàn tay dày rộng trùm lên mu bàn tay Tạ Trì An, giữ chặt cán ô, Giang Khoát bảo: "Để tôi."
Tạ Trì An không ý kiến, lẳng lặng rút tay về, cậu tựa vào một tảng đá lớn, ngắm nhìn làn mưa mỗi lúc một to: "Liệu họ có thành công không?"
"Có lẽ..." Giang Khoát vừa mở miệng, thông báo của hệ thống đã đến.
"Người chơi số 5 đã tử vong."
"Người chơi số 7 đã tử vong."
Nhưng không có tin số 2 chết.
"..." Giang Khoát khẽ biến sắc, "Xem ra đã thất bại rồi."
Tạ Trì An nhìn chiếc ô đen Lý Duy Hoa để lại này, cậu không có bất cứ biểu cảm nào, song, ngón tay cậu hết cong lại duỗi, cụp mắt làm thinh.
Giang Khoát biết cậu đang buồn.
Bất kỳ ai đã từng ôm thiện ý đến với cậu chết đi, Tạ Trì An đều rất khổ sở.
"Họ đã cố gắng." Giang Khoát nói, "Khẩu súng của tên số 2 kia thật đúng là Bug."
"Bug ư?" Tạ Trì An lắc đầu, "Chưa chắc.
Tự nhiên xuất hiện thứ vũ khí cấp Thần xúc phạm nghiêm trọng đến tính công bằng của Trò chơi như này.
Đã có sẵn một kẻ quá mức may mắn, trải nghiệm của những người chơi khác sẽ rất kém, từ đó khiến Trò chơi tụt dốc không phanh.
Người thiết kế trò chơi bình thường thì chẳng lí nào lại làm như vậy."
Giang Khoát: "Nhưng kẻ thiết kế Trò chơi Chạy-hay-Chết này vốn không phải người bình thường."
"Giống nhau cả thôi." Tạ Trì An nói, "Chính kẻ chủ mưu mới là người phải tuyệt đối coi trọng quy tắc.
Bằng không, dựa vào năng lực của nó, cứ trực tiếp xóa bỏ chúng ta đi là được, cần gì phải tốn công tốn sức dựng lên những thứ này làm gì.
Mà một trò chơi, quan trọng nhất là sự công bằng.
Không cần công bằng tuyệt đối, nhưng chí ít cán cân Thiên Bình này không thể nghiêng hoàn toàn về một bên được."
Giang Khoát hiểu: "Nên ý em là..."
Tạ Trì An quay đầu nhìn hắn: "Chúng ta đánh cược đi, ở trên đảo nhất định phải có "thiên địch" của khẩu súng đó.
Số 2 đoạt được vũ khí vô địch về tấn công, vậy ắt hẳn phải tồn tại một loại vũ khí phòng ngự để khắc chế gã."
"Vũ khí mang tính phòng ngự?" Giang Khoát cau mày.
Hai người nhìn nhau, trăm miệng một lời: "Ô đen."
...!
Tình huống ăn ý đột ngột này khiến hai người đồng thời khựng lại, sau đó dùng ánh mắt phức tạp mà ngắm nghía tán dù tỏa rộng trên đỉnh đầu.
Nếu chiếc ô này thực sự là "thiên địch" của khẩu súng kia...!vậy thì số 5 và số 7 chết quá oan uổng rồi.
Tạ Trì An chỉ biết nó có công năng phòng thủ, có thể cản đao cản tên cản gậy gỗ, còn có chức năng thuần túy che mưa chắn gió, nhưng cậu chưa từng băn khoăn rằng nó có chống đạn được hay không.
Dù sao thì khi nhìn thấy đạn, phản ứng đầu tiên của người bình thường là nghiêng người tránh đi, mà không phải là đứng nguyên xi tại chỗ rồi bật ô ra đỡ.
Ai dám dùng chính mạng sống của mình ra làm thí nghiệm?
Mấy ngày trời đổ mưa, chiếc ô này triệt để trở về với chức năng cơ bản của nó, sao có thể nghĩ tới...!
Tạ Trì An chĩa tán ô về phía Giang Khoát: "Công kích."
Chẳng cần Tạ Trì An nhiều lời thêm Giang Khoát đã hiểu ý cậu, dùng tám phần sức lực đâm dao vào tán ô.
Mặt ô không hư hao chút nào.
Tạ Trì An để Giang Khoát lần lượt dùng giáo mác thử một lần, kết quả đạt được hoàn toàn giống nhau.
Cuối cùng, Tạ Trì An còn ra hiệu cho Tiểu Bạch xòe móng cào lên tán ô, bề mặt ô vẫn vậy, ngược lại là Tiểu Bạch kinh hãi nhìn 'măng cụt' của mình.
"..." Tạ Trì An đau đáu nhìn chiếc ô này, rồi đột ngột buông lời thô tục.
Chiếc ô bị ném xuống đất một cách sỗ sàng, cả người Tạ Trì An chìm trong làn mưa, áo sơmi sũng nước.
"Tôi không nên nhận cái ô này." Tạ Trì An thì thầm, nước mưa chảy khớp xương tay gồ lên của cậu.
Nếu họ không đưa ô cho cậu, hai người Lý Duy Hoa rất có thể sẽ phát hiện ra một công dụng khác của nó, sẽ không phải chết.
Giang Khoát lẳng lặng nhìn cậu, không định bung dù che mưa cho cậu, bởi hắn biết, Tạ Trì An lúc này không hề muốn hưởng thụ những điều tốt mà cái ô này mang lại chút nào hết.
Điều duy nhất hắn có thể làm là đứng đó cùng cậu.
Hắn bước về phía trước, chạm vào bên vai không bị thương của Tạ Trì An, giọng hắn buốt giá và tỉnh táo hơn cả nước mưa họ đang hứng chịu: "Nhưng họ không chết, thì sẽ phải đối đầu với chúng ta."
Tạ Trì An ngước mắt, ngữ khí vừa lạnh lùng vừa quạnh quẽ: "Tôi biết."
Cậu biết chứ, chỉ là sự khổ sở này...!
Từ cửa đầu tiên cậu đã nhịn, nhịn đến bây giờ, tương lai ngày dài tháng rộng không biết phải kiềm nén, nín nhịn đến bao giờ.
Sao cậu có thể bình lặng như mây trôi nước chảy?! Bất kỳ ai có nhân tính bị ép bước vào Trò chơi này đều là một loại thống khổ, một loại giày vò.
Bất kỳ người nào biết yêu quý và tôn trọng sinh mệnh cũng sẽ không thật sự thờ ơ, thậm chí là thích thú.
Từng giây từng phút trôi qua cậu đều cảm thấy mình khó lòng chịu đựng, nhưng lại không thể không khắc chế hết thảy.
Nhịn để đợi một ngày làm rõ cái Trò chơi chết tiệt này.
Cậu không thể chết một cách không minh bạch như thế được.
"An An." Giang Khoát xoa má cậu, rất dịu dàng.
Dẫu cho bị đẩy đến tuyệt cảnh này, Tạ Trì An vẫn một mực duy trì lý trí, dùng giọng điệu bình tĩnh tuyệt đối để đáp lời hắn, mà không phải tuyệt vọng khóc rống lên, lôi kẻ chủ mưu ra mà thóa mạ.
Tại sao lại có thể có người ẩn nhẫn đến thế?
Giang Khoát toan an ủi cậu vài câu thì tâm trạng của Tạ Trì An đã dần dần ổn định, lạnh nhạt gạt tay Giang Khoát ra, nhặt ô lên che mưa: "Đi thôi, đi giết chết thằng điên kia."
Giang Khoát: "..."
Chuẩn luôn, vẫn là thiếu niên quật cường của tôi đấy thôi.
-
Hòn đảo lớn như vậy chỉ còn lại ba người, dưới tình huống chẳng biết tí teo gì về tọa độ thì có thể gặp nhau hay không hoàn toàn nhờ vào hai chữ "duyên phận".
Vào ngày cuối cùng của Trò chơi, cuối cùng họ cũng gặp được nhau.
Đầu gối của Charles trúng tên, gã không tài nào đi xa được.
Công sức quần ấu hai người với hắn của Tần Niệm và Lý Duy Hoa không hề uổng phí, ít nhất đã phế bỏ khả năng hành động tự do của Charles.
Hiện tại, thứ duy nhất Charles có thể cậy nhờ chính là khẩu súng của gã.
Charles nhác thấy bóng dáng hai người một sói từ phía xa, gã lập tức nã mấy phát đạn.
Tưởng rằng hai kẻ kia sẽ trốn đi, nhưng không, gã thấy thiếu niên đối diện bình thản bung dù, những viên đạn đòi mạng của gã bị cản lại hết, rơi lộp độp xuống đất.
Không thể nào!!!
Thế mạnh duy nhất không phát huy tác dụng, Charles biến sắc, ngay lập tức xoay người lảo đảo chạy đi.
Tiểu Bạch tru lên một tràng dài, tứ chi vọt đến, đè Charles nằm thẳng cẳng xuống đất.
Mấy ngày trước tên hai đùi này dám chạy khỏi móng vuốt của nó, lại còn thiếu chút nữa làm người của nó bị thương, nó nhớ rõ đây này!
"Làm tốt lắm, Tiểu Bạch." Giang Khoát đi tới, giẫm thẳng xuống cổ tay Charles, khiến bàn tay cầm báng súng của gã nới lỏng, hắn cúi người nhặt súng.
"Vĩnh biệt." Họng súng đen ngòm chống lên trán Charles, Giang Khoát bóp cò súng chẳng hề do dự.
Đoàng!
"Người chơi số 2 đã tử vong."
Tạ Trì An đứng ở đằng xa, yên tĩnh xem toàn bộ quá trình Giang Khoát xử người rất gọn gàng.
Giang Khoát giết Charles là xong, vẩy súng xuống đất, rồi hắn cúi người cẩn thận hái một đóa hoa lẻ loi trong lùm cỏ, đi về phía Tạ Trì An.
So với một thứ vũ khí giết người, hắn càng thích một bông hoa hơn.
Thanh niên cao lớn điển trai tay cầm một đóa hoa không biết chậm rãi bước đến trước mặt thiếu niên, đầu hơi cúi: "An An, sinh nhật vui vẻ nhé!"
Đó là ngày 22 tháng 11, Trò chơi ngày thứ 30, trời trong xanh.
-
"Khu 0215, cửa thứ Hai Trò chơi Chạy-hay-Chết, trò chơi kết thúc.
Người chơi chiến thắng: Tạ Trì An, Giang Khoát.
Đánh giá qua cửa: SSS.
Phần thưởng qua cửa: Một con sói trắng đầu đàn.
Chúc mừng người chiến thắng."
Trên hòn đảo kia, Tạ Trì An chưa kịp nhận hoa của Giang Khoát, mắt cậu đã tối sầm lại, trời đất quay cuồng.
Lúc cậu tỉnh lại, cậu đã nằm trên giường của mình.
Trước lạ sau quen, lần này Tạ Trì An rất lạnh nhạt rút phắt tấm thẻ màu đen ra.
Trông nó chẳng thay đổi mấy, chỉ có hoa văn là trở nên phức tạp hoa mỹ hơn.
Số 1 mạ vàng chiễm chệ ở giữa đã biến thành số 2, những điều cần chú ý ở mặt sau cũng thay đổi:
1.
Ngài có bảy ngày nghỉ ngơi.
2.
Chỉ khi chết ở ngoài đời thực mới có thể thoát khỏi Trò chơi.
3.
Không được tiết lộ những vấn đề liên quan đến Trò chơi cho người bình thường.
4.
Bảo quản thẻ cẩn thận, nếu mất, tự chịu trách nhiệm.
5.
Chúc Ngài chơi vui vẻ!
Cuối cùng vẫn kết thúc bằng dòng chữ "SSS" óng ánh vàng kim.
Tóm lại là, nhiều hoa văn hơn, cửa thăng cấp, thời gian nghỉ ngơi dài hơn.
Cửa vừa rồi, Tạ Trì An chơi rất tiêu cực, không giết bao nhiêu người, nhưng Trò chơi vẫn hào phóng đánh giá cậu SSS, có chăng là do độ khó của thân phận số 0 của cậu.
Mặt khác, cậu vẫn không có phần thưởng qua cửa.
Dẫu Trò chơi kết toán một con sói trắng đầu đàn...!chắc là Tiểu Bạch, nhưng sau khi tỉnh lại, Tạ Trì An không hề thấy nó đâu cả, chắc đã chuyển phát nhanh đến chỗ Giang Khoát bên kia rồi.
Tạ Trì An vô cùng hoài nghi cái phần thưởng lần này là do được dính hào quang của Giang Khoát, còn nếu chỉ mình cậu qua cửa chắc chắn sẽ chẳng có cặn mà húp.
Với cả tặng một con sói là cái thể loại gì chứ...!Dù Tạ Trì An rất vui vì Tiểu Bạch có thể ra ngoài với họ, nhưng đây thực sự xứng đáng làm quà cho một người chơi cấp 3S sao?
-
Hồng Kông, Trung Quốc.
Tần Niệm tỉnh dậy trong căn phòng anh thuê trước đó, cả người cứng đờ trong chớp mắt.
Vì sao anh vẫn còn sống?
Nỗi đau đớn khi sóng biển đánh vỡ lục phủ ngũ tạng vẫn còn lờn lợn trong trí nhớ của anh, rồi ý thức của anh được đưa đến một mảnh hư vô.
Trong bóng đêm vô tận, anh nghe thấy một giọng nói.
"Ngài muốn sử dụng thẻ Hồi Sinh không?"
Thẻ Hồi Sinh là phần thưởng của Cửa thứ Nhất được đánh giá 3S của Tần Niệm, chỉ có một tấm duy nhất, cực kỳ quý giá.
Nhưng lúc đó anh không chút do dự trả lời: "Sử dụng, tôi muốn hồi sinh số 7."
Anh chắc chắn rằng, cuộc đời mới duy nhất ấy chính miệng anh đã trao cho Lý Duy Hoa, nhưng vì sao anh lại còn sống?
Chẳng lẽ thẻ Hồi Sinh cũng có hạn chế, chỉ có thể phục sinh người sở hữu nó?
Nghĩ đến khả năng này, Tần Niệm gần như phát điên mất thôi.
Không, cũng chưa chắc.
Anh có thẻ Hồi Sinh, sao Lý Duy Hoa lại không thể có? Thứ hạng của họ xêm xêm nhau, cũng đều được đánh giá SSS, câu hỏi đó khó mà trả lời được.
Có lẽ Lý Duy Hoa cũng có một tấm thẻ Hồi Sinh, nhưng y cũng đã chọn cứu anh.
Họ không hẹn mà cùng lựa chọn cứu sống đối phương.
Mắt Tần Niệm dấy lên hi vọng, mua vé máy bay về nước Anh ngay trong ngày.
Hai người họ trong hiện thực gần như chẳng có chút liên hệ nào, Tần Niệm chỉ có thể trở lại Sheffield, rồi chờ Lý Duy Hoa tìm tới cửa.
Anh đã nói với Lý Duy Hoa địa chỉ nhà anh tại Sheffield.
-
Sheffield, thị trấn mơ mộng trứ danh của nước Anh, nơi cuộc sống bình dị và lãng mạn nghệ thuật giao hòa với nhau.
Tần Niệm về nhà mình ở Sheffield, đợi rất lâu.
Ngày đầu tiên, không người đến thăm.
Ngày thứ hai, nhân viên giao sữa gõ cửa, Tần Niệm lịch sự nói cảm ơn.
Ngày thứ ba, cậu chàng giao báo gõ cửa, Tần Niệm chỉ nhận báo, đóng sầm cửa lại.
Ngày thứ tư, ai đó ấn chuông cửa.
Tần Niệm chẳng kịp súc miệng cho hết bọp kem đánh răng, lao vọt ra khỏi phòng tắm, mở cửa thì đó lại là một tên bán hàng đa cấp, Tần Niệm dùng hết tu dưỡng nửa đời mới không hét vào mặt người đó chữ "cút".
Ngày thứ năm, là một người lang thang, Tần Niệm đưa cho người ta một bảng Anh, rồi vô cảm đóng cửa lại.
Ngày thứ sáu, Tần Niệm sắp tuyệt vọng tới nơi.
Thậm chí anh còn không dám khóa cửa, chỉ sợ bỏ lỡ Lý Duy Hoa.
Là anh đoán sai rồi sao? Rằng thẻ Hồi Sinh chỉ có thể phục sinh người sở hữu, còn Lý Duy Hoa...!đã chết rồi?
Ngày thứ bảy.
Tần Niệm dựa người vào tường, hút từng điếu thuốc, tàn thuốc rải rác tán loạn trên mặt sàn.
Trong làn khói thuốc lượn lờ, khuôn mặt lạnh lùng, góc cạnh trầm mặc lạ thường.
"Hử? Cửa không khóa à?" Chất giọng quen thuộc truyền đến, cửa bị đẩy ra, ánh nắng cuồn cuộn ập vào.
Tần Niệm kinh ngạc nhìn về phía cửa.
"Hi, Hugh." Thanh niên tóc xám đứng ở đó, vẫy tay với anh, "Em đến thăm này, có chào đón không?"
Tần Niệm cụp mắt, bỗng nhiên cười rộ lên, anh dụi đầu lọc xuống sàn, bước vội tới ôm lấy y, trao y một chiếc hôn dài.
- ----
Đông Vân Triều: Yo~~, cuối cùng cũng dành ra được một ngày không phải chạy deadline với ôn thi để dịch, hihi.
Các bạn đọc truyện vui vẻ nha, tôi sẽ cố gắng tối nay dịch thêm 1 chương nữa hen?:33.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...