Editor: Đông Vân Triều
Phía Bắc đảo hoang.
Đá tảng nằm san sát, quái thạch lởm chởm.
Chúng trải dài ngổn ngang rồi kết thúc bằng một vách đá dựng đứng, cao gần hai mươi trượng[1] so với mặt nước biển bên dưới.
[1] 1 trượng = 3.33 mét; 20 trượng = 66.6 mét.
(theo Wikipedia)
Nếu nhảy xuống từ độ cao này, chỉ riêng trọng lực khổng lồ thôi cũng đã khiến con người ta chết bất đắc kỳ tử, nếu bất hạnh va phải những mũi đá ngầm đâm thẳng từ đáy biển, thì đó chính là đầu rơi máu chảy.
Lý Duy Hoa bước về phía mũi vách đá ấy, y xoay người, giang hai tay ra thật rộng: "Ngài cảnh sát à, lần này anh có thể thật sự vỗ ngực tự hào nói với người khác rằng: "Tôi đã đuổi theo Tartaros tới tận chân trời góc bể, cùng đường không lối thoát" rồi đấy."
Y vừa như chế giễu, vừa như đang trần thuật lại hoàn cảnh của mình.
Phải biết rằng, biết bao nhiều lần cảnh sát hình sự quốc tế đã suýt bắt được Tartaros, nhưng muôn lần như một, y đều đào thoát được trong gang tấc.
Thậm chí có lần y đã bị còng hai tay ngồi phía sau xe cảnh sát, thế mà nửa đường vẫn phá cửa sổ tháo chạy được, làm cảnh sát áp giải y ngất xỉu ở ghế sau chỉ với một bơm kim tiêm chứa thuốc mê.
Ngày đó, Tần Niệm đang ngồi ở ghế lái.
Tartaros, mang nghĩa "Đại Ngục" trong thần thoại Hi Lạp, chỉ từ cái tên thôi cũng đủ biết người này cuồng vọng đến mức nào.
Tartaros có một ngàn gương mặt, mỗi khi chạy trốn hòa vào dòng người ngoài kia, y lại đổi một khuôn mặt khác, một danh tính khác, cuối cùng mất hút trong biển người, khó tìm tung tích, thẳng đến khi y phạm phải trọng án tiếp theo.
Tần Niệm đuổi bắt Tartaros đã nhiều năm, có thể xưng là hai túc địch không chết không ngừng.
Chỉ mình anh mới có khả năng giải mã được những manh mối Tartaros cố ý để lại sau mỗi lần giết người, cũng chỉ anh mới có thể tóm y.
Tartaros chỉ có hai lần sa lưới, đều do Tần Niệm ra tay, tiếc rằng cuối cùng y đều chạy thoát.
Nhiều năm đối chọi quyết liệt là thế, cả hai đều không hay biết khuôn mặt và danh tính thật sự của đối phương.
Thân là cảnh sát hình sự quốc tế, cách một khoảng thời gian Tần Niệm lại đổi một thân phận khác, khi chấp hành nhiệm vụ cũng ngụy trang, thay đổi các đường nét ngũ quan một chút, khiến Lý Duy Hoa chỉ biết đối thủ của y là người Trung Quốc, mang danh "Liệp Ưng".
Sắc bén như ưng, quả đúng là thế.
Từ xưa đến nay, một Lý Duy Hoa luôn đùa giỡn FBI như mèo vờn chuột xoay vòng vòng, lần đầu tiên nổi lên hứng thú với vị cảnh sát Trung Quốc vừa tìm tới cửa kia.
Tần Niệm chỉ biết Tartaros là Hoa kiều, không ít lần anh đã từng mường tượng về bức ảnh dán hồ sơ phạm tội của Tartaros: một người đàn ông cao lớn điển trai, tàn nhẫn cay nghiệt, mà chưa từng nghĩ sẽ là một cậu con lai xinh đẹp tinh tế, lần đầu gặp nhau y cười tươi tắn biết bao, nhưng đảo mắt y có thể độc ác sát hại ba người liên tiếp.
Họ chẳng hay biết chút gì về đối phương, không tên họ, không dung mạo, không quá khứ.
Nhưng họ lại là người hiểu rõ người còn lại nhất.
Người hiểu bạn nhất trên cõi đời này, ngoài cha mẹ, thì chính là kẻ thù của bạn.
-
Lý Duy Hoa rất là ưu sầu, từ lúc thân phận của y bị lộ tẩy, đồng đội y đã đuổi tận giết tuyệt y đến tận bây giờ, hoàn toàn không cân nhắc gì đến tình cảnh éo le của hai người hiện tại.
Đang trong trò chơi giết người đấy cha nội!!!
Mà cũng đừng hỏi y vì sao đương lúc bị truy đuổi gắt gao thế mà vẫn còn rảnh tay giải quyết đám người 61 kia - cắt tiết bốn con gà còn cần đến một phút ư?
Chỉ e rằng Tần Niệm sẽ liều mạng muốn giết y hơn thôi.
Từ ngày đầu tiên con Liệp Ưng này bay đến nhậm chức cảnh sát quốc tế, con mồi đã định sẵn là chỉ có mình y, mà anh cũng chỉ nhìn chằm chằm mỗi y.
Điều đó khiến y rất lấy làm phiền lòng, đồng thời cũng thấy cuộc sống nhàm chán này thú vị thêm đôi chút.
Nỏ của Tần Niệm đã khóa chặt mục tiêu Lý Duy Hoa.
Biểu cảm của Lý Duy Hoa vẫn chẳng đổi thay: "Tôi nghĩ chúng ta nên có một cuộc nói chuyện rõ ràng đã."
Tần Niệm lạnh lùng đáp trả: "Giữa chúng ta chẳng có gì để nói cả."
"Có chứ, là đồng đội với nhau cơ mà.
Giết tôi sẽ tạo thương vong không cần thiết đấy."
"Nhưng giết một tội phạm phát điên là cần thiết."
"Ngài cảnh sát à, làm người thì đừng có tiêu chuẩn kép như thế." Lý Duy Hoa lên án, "Anh dám vỗ ngực nói cho bàn dân thiên hạ biết cửa thứ Nhất anh không hề giết một mạng nào không? Nhắc nhở thân thiện, anh còn đang muốn giết số 0 đấy."
"Ít nhất tôi sẽ không giết tới hơn hai mươi đứa trẻ." Giọng của Tần Niệm lạnh lùng vang lên, rạch ngang bầu không khí.
Nhiều năm lăn lộn giữa nước Mỹ và các nước châu Âu, nạn nhân dưới tay Tartaros chủ yếu là những kẻ nghiện rượu, thích bài bạc và các phần tử cặn bã xã hội, trong lịch sử làm người của chúng có không ít những vụ trộm cướp, hiếp dâm, bạo lực gia đình...!nói chung là bại hoại.
Nhìn từ góc độ này, hành động 'dọn rác' của Tartaros trong tư tưởng của người Trung Quốc chắc chắn sẽ được gói gọn trong một chữ "hiệp" - hiệp nghĩa, hiệp sĩ.
Nhưng điều này không thể thay đổi sự thật rằng y đã phạm tội.
Thứ mà xã hội cần chính là ổn định, mà không phải là một đao phủ chính nghĩa, một anh hùng tự xưng.
Nếu chỉ có vậy thôi, Tần Niệm có lẽ sẽ còn có tâm tư thưởng thức y, tìm hiểu y, nhưng trong kiếp sống làm kẻ ác vĩ đại của Tartaros, y đã phạm phải một tội ác quá mức vô nhân tính: y cho nổ tung một cô nhi viện, sau đó chạy thoát trong sự bao vây của cảnh sát như một kẻ hèn nhát.
Khi đó hầu hết cảnh sát đều gắng lao vào trong biển lửa cứu người, chẳng ai muốn để tâm đến sự vắng mặt của y nữa, Tartaros "ve sầu thoát xác" thành công.
Tần Niệm tận mắt nhìn thấy cô nhi viện nổ tung, dấy lên ngọn lửa ngút trời, nhìn những đứa trẻ bị cháy đen thui được nâng ra, nhìn thi thể những đồng đội mình vùi trong tro tàn mục nát.
Nếu không phải do hành động tùy tiện của bọn họ...!những đứa trẻ này sẽ không chết, những chiến hữu xông vào biển lửa giờ chỉ còn nhận ra qua thẻ tên thêu trên áo cũng sẽ không chết.
Từ sau lần hành động ấy, Tần Niệm phải đi trị liệu tâm lý rất lâu, sự tán thưởng, đồng tình với Tartaros trước kia cũng bị dập tắt theo đám cháy ấy.
Tội phạm chính là tội phạm, bất kể thế nào cũng không thể thành hiệp sĩ.
Giờ nhắc đến sự kiện khi ấy, Tần Niệm vẫn còn phẫn nộ khôn cùng, anh cười lạnh: "Đúng là một lần đào thoát hoàn mỹ."
Lý Duy Hoa khựng lại, mấy giây sau mới mở lời phân trần: "Không quan tâm anh có tin hay không, đó là sai lầm duy nhất của tôi."
Y chưa bao giờ muốn cho nổ cô nhi viện kia, y xuất hiện ở đó là muốn...!đưa cho những đứa bé ấy một ít thức ăn.
Thế nhưng cảnh sát đột ngột ùa tới, cho rằng y định ra tay với đám trẻ ở đây.
Để thoát thân, Lý Duy Hoa ném lựu đạn ra, vốn y đã nhắm trúng vào bãi đất trống cản chân đội cảnh sát, không ngờ gió bỗng đổi hướng...!
Tần Niệm đã kéo căng dây nỏ.
Lý Duy Hoa bình tĩnh nói: "Ngài cảnh sát thân mến, so với tôi, ngài không cảm thấy kẻ chủ mưu đứng đằng sau Trò chơi này càng đáng chết hơn ư? Chúng ta có thể liên thủ với nhau, anh trở lại hiện thực, có thời gian để lật tẩy Trò chơi này, khiến số người tử vong vì nó ít đi, cứu được nhiều người hơn.
Đừng bảo là một mình anh có thể kham được tất, số 2 còn có súng đấy.
Chúng ta phối hợp với nhau mạnh đến mức nào, anh biết mà."
Tay Tần Niệm cứng lại.
Logic của thanh niên rành mạch, rõ ràng là vậy, lâm nguy không sợ, càng nghĩ càng cảm thấy đúng.
Từ lần giao tranh ngắn ngủi hai năm trước, lần đầu tiên anh đồng cảm với Tartaros, tán thưởng lẫn nhau, thậm chí...!còn sinh ra hảo cảm.
Chỉ là tất cả cũng đã chết theo hai mươi đứa trẻ vô tội kia, từ nay về sau không chết không ngừng.
"Cậu nói đúng." Tần Niệm thu nỏ, nhìn chằm chằm vào y một lúc lâu, "Tạm thời hợp tác."
Lý Duy Hoa cong môi cười: "Quyết định sáng suốt đấy."
-
"Nơi này thật đúng là hoang vu." Lý Duy Hoa tiện chân đá bay một viên sỏi, nó vừa vặn rơi trúng ngón chân Tần Niệm.
...!Ngây thơ ấu trĩ.
Tần Niệm vẫn sải bước đều: "Cậu có đi nhanh lên không."
"Không đấy, ai bảo anh không chịu cõng tôi." Lý Duy Hoa buồn bực ngán ngẩm, ánh mắt chạm phải một tảng đá ngầm không xa, "A? Kia là..."
Y đi tới, dòm thi thể nằm sõng soài trên mặt đất, tặc lưỡi: "Thì ra là số 78, xem miệng vết thương này thì chắc hung khí chính là cái ô kia...!Mà con bé số 9 thì cũng 'ngủm' rồi, không biết cái ô kia đang ở chỗ nào nữa."
Tần Niệm dừng bước, nói chậm rãi: "Bây giờ biết."
"Hở?" Lý Duy Hoa xoay người.
Trước mặt hai người, có một người đàn ông cầm ô đen đang đứng đó.
-
Tạ Trì An đang đục nồi.
Đảo hoang mà lại có đủ loại kim loại, vật chất này...!có lẽ là do thiết lập của Trò chơi chăng, cậu tìm đi tìm lại, túm quần là moi ra được một khối nhôm.
Sau đó bắt đầu quá trình rèn đúc, cầm búa cán, kéo, gõ cho ra dáng cái nồi.
Nếu truyện này mà gắn thêm tag võng du thì cùng một trò này, Tạ Trì An sẽ chơi kiểu "nông trại vui vẻ", còn những người khác thì đúng chuẩn đánh đấm.
Nếu không phải Trò chơi này không cho mang đồ của mình vào, với số của cải nhà cậu, cậu có thể trở thành phú hào vô nhân tính, người chơi hệ nhân dân tệ ấy chứ.
Tạo xong nồi nhôm, Tạ Trì An lại làm thêm cái tay cầm bằng gỗ.
Nồi lớn bắc trên đống lửa, nước sôi ùng ục, nào cá, nào nấm, nào cua, với một số đồ ăn kèm tăng vị giác, nêm nếm vừa miệng, một món canh mỹ vị ra lò.
Chay mặn kết hợp, nồi lẩu thập cẩm ở giữa, sóng sánh nước canh ngon ngọt đầy dinh dưỡng với các nguyên liệu đã được ninh nhừ, Giang Khoát cầm hai nhành cây làm đũa đã thèm sắp khóc.
Lại một bầu trời đêm tuyệt đẹp nữa sắp vụt qua.
Giang Khoát đang nhấp canh cá tươi ngon.
An An thật đúng là một kho báu.
Giá trị nhan sắc cao, IQ một rổ, vũ lực siêu quần còn biết nấu cơm.
Chỗ nào bán đồng đội tốt thế này, đốt đèn cũng không tìm được.
Nhưng hắn tìm được.
Giang Khoát uống canh đựng trong bình gỗ mà lòng phơi phới đắc ý.
Kho báu này chỉ mình hắn biết, hắn sẽ rêu rao cho cả thiên hạ biết cậu ấy tốt thế nào, nhưng hắn cũng sẽ giấu cậu ấy đi, không cho người khác phát hiện.
Cậu ấy chỉ là của một mình hắn mà thôi.
Kho báu của hắn.
Người của hắn.
-
Mấy ngày Tạ Trì An vắng mặt, Giang Khoát cứ ngồi mãi trên bờ biển này, ngắm nhìn thủy triều lên rồi lại xuống, ngắm nhìn Mặt Trời mọc hoàng hôn buông, lại ngắm nhìn màn đêm giăng kín, sắc trời tảng sáng.
Cảnh nào cảnh nấy đều kinh diễm lóa mắt.
Vũ trụ tự nhiên quỷ phủ thần công, nhật nguyệt tinh thần, trường giang đại hải, đẹp rung động lòng người.
Một sinh viên khoa ngôn ngữ Hán như Giang Khoát thì có thể tự xưng một câu "Lòng có mãnh hổ, ngửi tường vi[2]", mỗi một khoảnh khắc, mỗi một cảnh sắc thường nhật trong mắt hắn đều mang hương vị riêng.
[2] Trong một bài thơ kinh điển của nhà thơ người Anh Siegfried Sassoon có câu: "In me, the tiger sniffs the rose" được thi nhân Dư Quang Trung (Trung Quốc) phiên dịch thành "Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi"; tức là ngay cả hổ dữ cũng có hoa tường vi trong lòng nó, cũng có khi tinh tế ngửi tường vi; những tham vọng lớn lao cũng sẽ bị chinh phục bởi sự dịu dàng, xinh đẹp để cùng nhau an ổn hạnh phúc.
Ý chỉ sự cứng rắn và mềm mại của con người.
(theo misakiko.wordpress.com)
Nhưng khi thiếu niên bị hắn vây dưới tàng cây, chỉ bằng một ánh mắt thoáng qua, bằng nụ cười lạnh lùng chợt tắt, "gió bỗng sảng khoái, trăng bình yên[3]".
Hắn bỗng cảm giác, tất cả vẻ đẹp trên thế gian này đều không sánh bằng ánh trăng trong mắt thiếu niên.
[3] Nguyên gốc là "thanh phong minh nguyệt sơ lãng".
(Đông Vân Triều dịch (bừa =)))
Giang Khoát thường cảm thấy nhân loại thật xa vời, so với thiên địa lớn lao, quả thực không đáng nhắc tới.
Trong phim "Gửi thời thanh xuân[4]" có một câu nói như thế này: Mặt Trời chúng ta đang nhìn thấy, là Mặt Trời của 8 phút trước, Mặt Trăng chúng ta đang nhìn thấy, là Mặt Trăng của 1.3 giây trước, tòa nhà cách đó 1 dặm Anh đã tồn tại trước khi ta nhìn 5 micrô giây, dù cho bạn chỉ cách tôi 1 mét, bạn mà tôi thấy cũng là bạn của 3 nanô giây trước.
Những gì chúng ta nhìn thấy đều là quá khứ.
[4]"Gửi thời thanh xuân" là bộ phim điện ảnh đầu tay năm 2013 của nữ đạo diễn, diễn viên Triệu Vy.
Bộ phim được dựa trên tiểu thuyết ăn khách bán chạy Gửi thời thanh xuân sẽ qua của chúng ta (Anh có thích nước Mỹ không?) của nhà văn Tân Di Ổ.(theo Wikipedia)
Wait, chưa xong.
Chú thích như này thôi nhưng tôi đã không chơi với ngôn tình quá lâu rồi, ngay cả Anh có thích nước Mỹ không cũng chưa từng nằm trong list đọc truyện mà tôi search Google thì lại không thấy câu quote nào như này nên cũng không chắc đây có phải phim đấy hay không.
Bạn nào biết có thể comment ngay bên cạnh để giúp tôi chỉnh sửa chú thích này nhé! Thánh kìu.
Những gì chúng ta thấy đều không có thật.
Giang Khoát là một người rất lười.
Dù cuộc sống hắn trải qua là một thứ gì đó rất nặng ý nghĩa trong mắt người khác: gia cảnh ưu tú, trường học danh giá, tương lai sáng lạn, nhưng cả ngày hắn chỉ biết nằm ườn mệt mỏi, không dậy nổi tinh thần, không có gì hứng thú.
Hầu hết thời gian trong ngày hắn đều dùng để ngủ, những vẫn là loại sâu ngủ thiên tài chẳng học hành gì cũng đỗ Hoa Đại...!
Người ngoài hâm mộ thiên phú của hắn, nhưng chính Giang Khoát biết, thiên phú thật sự của hắn phải là ngủ.
Cả ngày hắn toàn trong trạng thái tắt nguồn, cạn pin, là loại điện thoại chai pin cứ rút sạc là tắt khiến người ta điên máu.
Có đôi khi hắn ngủ sâu quá, khi tỉnh lại bỗng mờ mịt, không rõ "tôi là ai, đây là đâu".
Vị trí của hắn trong không gian này cứ có cảm giác không thật.
Nhưng từ sau cuộc gặp gỡ với Tạ Trì An, hắn gần như không còn thèm ngủ vào ban ngày nữa.
Hắn kẹt giữa ranh giới hư ảo - chân thực, chỉ vì gặp giao điểm là thiếu niên mà tỉnh mộng.
Để tôi chạm vào trái tim em, nghe thấy nhịp thở gần trong gang tấc của em, nhìn vào đôi mắt đong đầy ánh trăng ấy, em còn lớn lao hơn cả thiên địa, lóa mắt hơn cả Mặt Trời, chân thực hơn bất cứ gì tôi từng thấy.
Dẫu ký ức bị gạch bỏ, trở lại nhà máy để tái thiết lập, tất cả quá khứ như số liệu bị thiêu hủy hết, tôi cũng sẽ tự gieo vi-rút đầy người mình và đợi đến ngày gặp lại em.
Tôi muốn nói với em rằng, tôi chưa hề quên em.
- ----
Đông Vân Triều: Yo yo yo mùng 2 khai bút, tôi 'khai' truyện:> Quả là 1 chương nhiều ý nghĩa cho năm mới nhờ.
Với cả nhờ đoạn tỏ lòng không (hề)ngắn của anh công nhà mình và bằng óc đọc truyện đã trải qua bao nhiêu plot twist bão bùng thì tôi nghĩ có khi thân phận sau màn của anh công rất khủng đấy, có khi chẳng phải người đâu:)) Còn là gì thì chỉ có mình bạn nhỏ tác giả biết thôi hê hê.
Cuối cùng, chúc mọi người một năm mới bình an, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc nhaa!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...