Chạy Đâu Cho Thoát

Mạnh Cổ cuống cuồng gọi lại nhưng cô không bắt máy.

Trần Nhược Vũ rất tức giận, cô không biết nên nói gì, dù sao chuyện trước mắt nhất định phải đợi anh tới để làm rõ.

Cô gái trước mắt mím chặt môi, đan ngón tay vào nhau, đương nhiên không đoán được Trần Nhược Vũ lại gọi nhân vật chính tới đây. Nhưng cô ta cũng không có ý định bỏ trốn, cô ta đến đây là vì bảo vệ quyền lực và địa vị của mình, cô phải chờ bằng được anh tới.

Trần Nhược Vũ đánh giá người con gái trước mắt, hỏi: "Cô là đối tượng xem mắt của anh ấy?"

Cô gái kia không phủ nhận, nói: "Là quen biết, nhưng chúng tôi đã bắt đầu phát triển, có một thời gian, cả hai gia đình cũng gặp mặt qua, chuyện của tôi và anh ấy cơ bản đã quyết định xong. Ở chung một thời gian, cũng đến ngày chọn tổ chức tiệc mừng." Cô gái kia dừng một lúc, nói thêm: "Cho nên, anh ấy không phải đối tượng xem mắt, nói là chồng chưa cưới là còn khiêm tốn."

Trần Nhược Vũ tức đến thở không ra hơi, tâm trạng tụt dốc không phanh. Cô là một người con gái, đương nhiên không thể chịu đựng được tình huống như này, có một người con gái không biết từ đâu chui ra, đến nói với mình rằng "tôi là vợ chưa cưới của anh ấy".

Trần Nhược Vũ lạnh lùng đối đáp: "Cô đã là khách không mời mà tới, tôi cũng không có ý định đón tiếp cô. Cô chờ chồng chưa cưới của cô tới, hai người cùng nhau ấn chuông nhà tôi."

"Chồng chưa cưới" ba chữ này, cô nghiến chặt răng, kìm nén cảm giác chua xót mà nói ra.

Nói xong, cô đóng cửa lại, để mặc người con gái kia ở ngoài cửa.

Ngồi chờ Mạnh Cổ tới mà tâm trạng cô như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui, lo âu rồi lại tức giận. Tên kia rõ ràng nói rằng chuyện xem mắt anh đã thẳng thắn từ chối, do vậy cô không để ý, không đề phòng chuyện khác xảy ra.

Thế nhưng, bây giờ có người tìm tới tận cửa, người này sao biết được địa chỉ nhà cô? Chỉ có thể là Mạnh Cổ nói cho cô gái kia biết, Mạnh Cổ dám đi nói địa chỉ nhà của cô cho đối tượng xem mắt của anh biết, định tính toán gì đây? Rất quá đáng! Rất không có trách nhiệm.

Cô cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm chạp, mãi sau mới nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Trần Nhược Vũ sải bước to ra đến tận cửa, mở vội cửa ra.

Ngoài cửa, một nam một nữ hai mắt nhìn nhau, cả hai đều dung ánh mắt nghi hoặc đánh giá đối phương.

"Em lên cơn điên gì vậy? Tùy tiện tìm một người con gái nói là bạn gái của anh." Mạnh Cổ tỏ vẻ mất hứng, sắc mặt anh hơi tái, nhìn tỏ vẻ sốt ruột.

Người con gái kia cũng nói: "Cô có ý gì đây? Tôi tưởng gan cô to đến mức dám gọi A Hạo tới, gọi người tôi không biết đến làm gì, cô muốn như thế nào?"

Trần Nhược Vũ trợn tròn mắt, cô chỉ vào Mạnh Cổ: "Không phải anh ta?"

"Tôi không biết anh ta."

"Anh không biết cô ấy."


Một nam một nữ đồng thanh lên tiếng đáp.

Trần Nhược Vũ ngây người, hỏi lại: "A Hạo là ai?"

"Chu Hạo."

"Tôi không quen ai là Chu Hạo, tôi chỉ quen người tên là Chu Triết."

"Chu Triết? Anh, anh ấy còn dám dung tên giả sao? Anh ấy không phải tên là Chu Triết, mà tên là Chu Hạo."

Trần Nhược Vũ trợn mắt há mồm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mạnh Cổ ở bên cạnh bật cười, nói chen vào: "Anh là bệnh nhân, anh yêu cầu được ngồi xuống xem kịch."

Trần Nhược Vũ trừng mắt với anh. Anh khoanh tay trước ngực: "Anh bị cú điện thoại của em dọa gần chết, vọi vàng chạy tới, đến bây giờ tim còn đang nhảy tưng tưng."

"Đủ để chứng minh anh có tật giật mình."

"Này, em đừng có gán tội cho người khác nhé. Nói đạo lý một chút được không?"

"Anh đừng tinh tướng đi, chắc anh cũng nghĩ sẽ có ngày bạn gái trước hoặc bạn gái bây giờ đến tìm tôi, cũng chẳng có gì là lạ đâu. Cho nên anh mới có cảm giác chột dạ, sợ sệt."

"Em đang thẹn quá hóa giận sao?". Mạnh Cổ tụt hứng, nhíu mày, xích gần lại bên cô: "Vây Chu Triết, Chu Hạo gì đó thì nên tính như nào đây, là anh ta gây chuyện, chuyện gì nên giải quyết thì phải giải quyết chứ, em cáu giận với anh làm gì."

Trần Nhược Vũ nhất thời cứng họng, cũng biết chính mình có lỗi trước, nhưng cô vẫn rất tức giận: "Nói đi nói lại, cũng do đàn ông các anh xấu xa, chỉ thích chòng ghẹo con gái mới thấy hài long. Quá khốn nạn, khắp thiên hạ đàn ông đều xấu xa như nhau."

"Là như nào?" Mạnh Cổ bắt đầu lên cơn. Thật sự là quá nuông chiều cô rồi nên bây giờ không biết phân biệt phải trái.

"Đáng coi thường!" Trần Nhược Vũ lại bắt đầu, nhưng cô cố gắng nhịn xuống.

Cô gái kia thấy mình bị cho ra rìa, không ai them để ý tới, đối phương thì đang cãi nhau oang oang, không khỏi thấy choáng váng đầu óc. Cô ta cố gắng chen vào: "Tóm lại, chị và A Hạo sé không thể có dây dưa gì cả. Chúng tôi sẽ mau chóng kết hôn, chị cũng có bạn trai, như vậy rốt cuộc là có ý gì? Chị muốn chứng minh anh ta yêu chị sâu đậm đến thế nào sao? Cố ý làm ra những chuyện như vậy sao? "

"Cô làm sao mà biết được cô ấy là tiểu tam?" Mạnh Cổ quay đầu liền mắng: "Cô không biết cô ấy là bạn gái của tôi sao? Liên quan cái rắm đến tên đàn ông của nhà cô! Muốn đùa giỡn hay lên mặt thì đi mà nói với tên khốn kia kìa."

Trần Nhược Vũ và cô gái kia đều sửng sốt, Mạnh Cổ mà điên lên thì rất dọa người.

Trần Nhược Vũ nhất thời sợ hãi, không dám chen miệng vào.


"Cô tên là gì?" Mạnh Cổ bắt đầu hỏi.

"Khương Mẫn Lan." Bị Mạnh Cổ trấn áp, ngoan ngoãn trả lời.

Trần Nhược Vũ có phản ứng trở lại. Đúng, cô quên mất hỏi tên tuổi của đối phương.

"Cô làm sao biết địa chỉ ở đây mà tới?" Mạnh Cổ hỏi lại.

Trần Nhược Vũ tỏ ra đồng tình với câu hỏi này của Mạnh Cổ, vấn đề này rất quan trọng, cô ở bên cạnh gật mạnh đầu.

Mạnh Cổ liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó quay sang nhìn cô gái kia nói: "Cô tốt nhất lên nói rõ ràng bằng không với chuyện cô đến đây làm loạn nhà loạn cửa người ta như thế này, chúng tôi có thể báo cảnh sát. Xem nào, có thể gọi đây là vì tình yêu mà tìm tới tận nhà để báo thù, nói không chừng ai biết được cô có phải lên kế hoạch đột nhập vào nhà cướp bóc hay không."

Trần Nhược Vũ nhất thời cảm thấy Mạnh Cổ so với cô khả năng ăn nói còn khôn khéo hơn tỉ lần, khi nghe anh nói đến vậy cô không thể nghĩ lại, cảm thấy may mắn khi mình đã không cho người lạ vào nhà.

"Báo cảnh sát gì chứ, anh đừng dọa tôi. Tôi nhìn thấy anh ấy chuyển đồ đến nhà chị ta, trên hộp có viết địa chỉ, tôi mới tìm tới." Cô gái tên Khương Mẫn Lan dừng lại, sau đó chỉ tay vào Trần Nhược Vũ: "Chu Hạo có đôi khi vô tình nhắc tới tên chị ấy, cho nên tôi nhớ rất rõ, người nhận hàng vừa hay ghi tên chị ấy."

"Chu Triết chưa bao giờ gởi quà cho tôi." Trần Nhược Vũ nhất định phải giải thích một chút.

"Sao lại không có, ngay cả biên lai tôi cũng thấy, chiếc nhận hơn 10,000 tệ, tôi khẳng định mình không nhìn nhầm."

Trần Nhược Vũ há miệng chữ O, dọa người ghê, Mạnh Cổ cũng nhíu mày lại.

Trần Nhược Vũ hỏi: "Hơn 10,000 tệ mà dung chuyển phát nhanh sao?"

Mạnh Cổ cùng Khương Mẫn Lan cùng nhau trừng mắt, sau đó Mạnh Cổ thở dài: "Chỉ số thông minh của hai người này thật khiến tôi quá sốt ruột."

Trần Nhược Vũ không phục: "Đồ đắt tiền như vậy đương nhiên phải đưa trực tiếp, sao lại dung chuyển phát, bị người khác lấy thì sao? Tôi nói sai gì chứ?"

Khương Mẫn Lan cũng nói: "Nhẫn được chuyển phát nhanh tới địa chỉ cần gởi, tôi nhớ rất kĩ tên người nhận và địa chỉ gởi tới, sao có thể nhầm lẫn được."

"Một người tên là Chu Triết, một người tên là Chu Hạo, ngay cả tên cũng không giống nhau, thế mà hai người còn tranh cãi cả nửa ngày trời, sao lại không nhìn ra vấn đề? Tên người đàn ông đã khác nhau, chẳng lẽ hai người không nên hỏi tên người con gái một chút hay sao?"

Mạnh Cổ chỉ tay vào Trần Nhược Vũ, hỏi Khương Mẫn Lan: "Cô biết cô ấy là ai không?"

Mẫn Lan sửng sốt: "Đương nhiên biết. Cô ấy là Lương Tư Tư."


Trần Nhược Vũ ngây người. Quả nhiên là Lương Tư Tư?

Mạnh Cổ quay đầu hỏi Trần Nhược Vũ: "Lương Tư Tư đâu?"

Trần Nhược Vũ lắc đầu: "Tư Tư không có ở nhà, cô ấy đi công tác rồi."

"Được rồi." Mạnh Cổ gật đầu, nhìn Khương Mẫn Lan nói: "Khương tiểu thư, bạn gái của tôi tên là Trần Nhược Vũ, không phải Lương Tư Tư người mà cô muốn tìm. Còn nữa, tôi hy vọng chuyện tình tay ba của các người lần sau ra bên ngoài mà giải quyết, đừng đến đây quấy rầy bạn gái của tôi. Khương Mẫn Lan và Chu Hạo – hai cái tên này tôi sẽ nhớ kĩ, tôi có thể điều tra được về lí lịch của hai người. Cho nên, phỉa nhớ kĩ lời tôi nói, về sau không được đến đây quấy rầy bạn gái tôi, nơi này là nhà của cô ấy, cô hiểu chưa?"

Khương Mẫn Lan hiển nhiên không nghĩ đại náo Ô Long Viện tới mức như thế này. Cô ta ngẩn người, không hề có chút phản ứng nào.

Mạnh Cổ nói lại một lần nữa, lần này Khương Mẫn Lan mới gật đầu.

Nói xong, Mạnh Cổ không hề tỏ ra khách sáo, kéo Trần Nhược Vũ vào nhà rồi đóng cửa lại.

Trần Nhược Vũ cảm thấy hơi thất thế. Cô vừa rồi mắng Mạnh Cổ đến vuốt mặt không kịp, còn coi thường anh. Cô ngồi trên sofa cúi gằm đầu xuống, có chút ngượng ngùng nhìn anh.

Mạnh Cổ thở dài một hơi, hỏi: "Trần Nhược Vũ, rốt cuộc thì em cảm thấy anh không an toàn đến thế nào?"

Trần Nhược Vũ muốn trả lời rằng, không phải, không phải cô không có cảm giác an toàn. Nhưng cô nói không nên lời.

Lúc người con gái kia tìm đến náo loạn. Lúc Khương Mẫn Lan nói rằng: " Người đàn ông cô yêu, là người của tôi" nếu cô bình tĩnh hơn, hỏi rõ ngọn nguồn của câu chuyện, có thể xóa tan được hiểu lầm. Thế nhưng, trực giác mach bảo rằng đó chính là bạn gái trước đây của Mạnh Cổ, nên cô nổi cơn thịnh nộ gọi Mạnh Cổ tới.

Cho nên, nếu hỏi rằng cô tin tưởng anh đến chừng nào, đương nhiên là con số 0.

"Được rồi." Mạnh Cổ lại tự quyết định: "Anh có thể tự an ủi mình rằng là em yêu anh."

Nhịp tim Trần Nhược Vũ lại nhảy tưng tưng, đương nhiên là cô yêu anh.

Cho tới bây giờ, cô đương nhiên biết là cô yêu anh. Nhưng cô do dự điều gì? Cô lo sợ điều gì?

Rõ ràng khi làm bạn than của anh, trong lòng cô so với hiện tại còn kiên quyết hơn nhiều.

Không có cảm giác an toàn, anh nói đúng.

Nếu anh là bạn tốt của cô,cô sẽ không lo lắng sẽ mất đi anh. Nếu anh là bạn trai của cô, so với quan hệ lỏng lẻo trước kia, cô lo lắng gấp trăm lần.

Cô còn đang rối bời trong suy nghĩ, đột nhiên thấy trước mắt mọi thứ chao đảo, anh kéo mạnh cô vào trong lòng, đặt một nụ hôn thật mạnh: "Nhìn thấy lần nào sẽ hôn lần đấy, chỉ có điều anh vẫn bị cảm, nên kĩ thuật hôn điêu luyện chưa phát huy được hết. " Giọng nói của anh đầy vẻ tiếc nuối.

Trần Nhược Vũ hồi phục lại tinh thần, đánh anh một cái.

Mạnh Cổ nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: "Anh từng xem một quyển tạp chí, trên đó có ghi rằng nếu nam nữ thường xuyên tiếp xúc than mật với nhau sẽ gia tăng cảm giác an toàn cho đôi bên."


Trần Nhược Vũ nhíu mày: "Là nói phải lên giường sẽ có cảm giác, để đối phương chạy không thoát, đúng không?" Lời nói của một tên sắc lang còn ra cái vẻ văn hóa.

Mạnh Cổ cười haha: "Em yêu, lúc em thô tục anh rất thích." Cô nhịn không được, đánh anh thêm cái nữa.

"Lúc em hung hăng với anh, em rất đáng yêu, anh đã nói điều này với em chưa?"

Trần Nhược Vũ rất muốn cười nhưng lại giả vờ lạnh lùng, lườm anh một cái.

Mạnh Cổ kéo qua kéo lại, nói: "Trần Nhược Vũ, Thích Dao em cũng đã gặp qua, chuyện trước đây của anh và cô ấy em cũng đã biết. Anh phải nói với em, người bạn gái thứ hai của anh tên là Bành Lệ Hinh, là anh theo đuổi cô ấy, lúc ấy anh vẫn còn chưa hoàn toàn quên được Thích Dao, anh nghĩ, con gái nhiều như vậy, người xinh đẹp hơn cô ấy có rất nhiều, anh nhất định sẽ quên được cô ấy.

Nhưng thì ra hạnh phúc không thể có được nếu vẫn còn oán hận. Anh và cô ấy quen nhau được một thời gian, anh nghĩ đôi bên đều rất cố gắng nhưng cuối cùng vẫn không hợp nhau. Cô ấy đặt rất nhiều kì vọng vào anh, cô ấy thích lãng mạn, nhưng anh không làm được, cô ấy thích chiếm thế thượng phong, có rất nhiều yêu cầu, mà anh cũng vậy, cho nên anh cảm thấy mệt, cô ấy cũng mệt gần chết!"

Trần Nhược Vũ có thế hình dung ra được một nữ ác bá chống chọi một ác bá tiên sinh, hai bên hổ rồng đối đầu, đúng là hình ảnh khiến người ta nghĩ thôi cũng thấy rất phấn khích.

Mạnh Cổ tiếp tục nói: "Người bạn gái thứ ba, là cô ấy theo đuổi anh. Khi đó, anh đã được Bành Lệ Hinh dạy cho một bài học, anh nhận thấy rằng không thể tùy tiện nói lời yêu đương, nhưng Nhan Kỳ là một cô gái ngoan hiền, đáng yêu, cô ấy nhiệt tình theo đuổi anh, rất kiên trì trong một thời gian dài đã khiến anh cảm động, anh cảm thấy với tính cách này của cô ấy, khẳng định sẽ biết nhường nhịn anh, anh sẽ không cảm thấy mệt mỏi. Vì thế nên anh đồng ý."

Trần Nhược Vũ xê dịch người lại, ép sát vào người anh, cô thích Mạnh Cổ mở rộng lòng với cô.

"Sau này khi chúng ta ở cùng một chỗ sẽ có người nói qua nói lại, hơn nữa em cũng biết đó, anh đẹp trai như vậy, rất nhiều cô gái theo đuổi." Anh dõng dạc tuyên bố, còn cười ở trên đỉnh đầu cô nữa.

"Biết anh là bạn trai đầu tiên của Nhan Kỳ, cô ấy không thể thông cảm cho anh đã trải qua hai mối tình, cũng không để người con gái khác tiếp xúc với anh quá gần gũi. Cô ấy luôn hoài nghi, luôn hy vọng anh phải biểu đạt tầm quan trọng của cô ấy đối với anh thế nào, muốn cho cô ấy biết bất cứ ai cũng không thế có ảnh hưởng tới anh. Anh không làm được, anh không biết nên làm như thế nào mới có thể thỏa mãn yêu cầu này của cô ấy. Mỗi khi anh tăng ca, cô ấy lại cho rằng anh coi trọng người bệnh hơn cô ấy. Đến trễ hẹn thì nói rằng anh không quan tâm đến cô ấy. Sau đó, anh và cô ấy chia tay. Thời gian không dài bằng cuộc tình thứ hai."

Trần Nhược Vũ hỏi: "Có phải anh lại nói những câu khó nghe không, mới khiến cô ấy có cảm giác anh hờ hững không quan tâm, không yêu thương cô ấy thật lòng." Phụ nữ luôn có cảm giác không an toàn, là lỗi của đàn ông hay là lỗi của phụ nữ?

"Em lại muốn móc bới tật xấu của anh nữa đúng không?"

"ANh nên nhận rõ khuyết điểm của mình."

"Anh có tự kiểm điểm bản thân mà, cho nên từ đó về sau anh chưa từng có bạn gái mới. Không phải cứ cảm thấy điều kiện phù hợp thì có thể thoải mái ở bên nhau, cảm giác không có thì không kéo dài được lâu. Kỳ thực, anh cũng cảm thấy có lỗi với hai người ấy, anh chỉ quan tâm đến yêu cầu của mình mà không nghĩ tới cảm giác. Tính tình con người rất khó sửa, nếu không chẳng lẽ cứ vì người này người nọ mà phải gượng ép mình sửa sao, miễn cưỡng như vậy anh không làm được."

"Vậy còn em?" Trần Nhược Vũ ngồi thẳng người dậy, trừng mắt nhìn anh: "Anh nói, anh muốn làm bạn trai em, nhưng anh chẳng sửa tính nết một chút nào cả, vẫn hung dữ như thường."

"Em mới hung dữ, nuông chiều em một chút, em lại càng tỏ ra kiêu ngạo."

"Em nào có?" Cô không phục, tội này oan ức quá.

Mạnh Cổ lại kéo cô gần mình, ôm cô vào lòng, nhìn cô nói: "Với yêu cầu của em, anh chẳng cần lo lắng gì cả."

Cô không phục: "Em không hề kém cỏi chút nào. Bi thượng bất túc bỉ hạ hữu dư. *"

*Có thể hiểu nôm na câu này là: Tuy không bằng khi so với trên nhưng so với dưới lại có thừa. Ở Việt Nam mình cũng có những câu tương tự: Nhìn lên không bằng ai, nhưng nhìn xuống cũng không ai bằng mình.

"Cho nên, điều anh lo nhất chính là cảm giác." Mạnh Cổ hoàn toàn không thèm để ý tới việc cô đối với điều kiện của mình như nào, tự đưa ra áp đặt, nói nhanh: "Anh không cần phải sửa đổi tính nết gì cả bởi anh nghĩ em cũng sẽ chẳng vất vả nhường nhịn anh đâu, cho nên ở bên em anh cảm thấy rất thoải mái."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui