Trần Nhược Vũ cúi gằm đầu thu dọn đồ đạc, giả vờ như không nghe không thấy. Aiz, tên này thực sự rất đáng ghét, có gì muốn nói thì để sau khi hai vị trưởng bối đi rồi hãy nói, không được sao? Lần nào giáp mặt cũng khiến cô bẽ mặt như này, thực sự chịu không nổi.
Cô nhanh tay lẹ chân thu dọn cơm hộp vào một chỗ, đem chỗ xương ăn xong cất gọn vào, rồi buộc thành một túi, chạy vội tới thùng rác vứt đi. Quay về chỗ ngồi, nghe thấy tiếng của phó viện trưởng Mạnh đang nhỏ giọng giáo huấn vợ: “ Không phải nói em chờ một chút sao? Sao cái gì cũng nhặt lên ăn vậy.”
Mẹ Mạnh đáp: “ Em không phải là chó.”
Trần Nhược Vũ theo bản năng nói: “ Rất sạch sẽ ạ.”
Hai vị bác sĩ họ Mạnh không hẹn mà gặp đồng loạt nhìn qua chỗ cô, Trần Nhược Vũ sờ sờ mũi, cúi đầu lấy túi xách. Được rồi, mục đích của cô là muốn làm một bữa đại tiệc về chân cẳng, nguyên liệu mới mẻ, mùi vị rất ngon, vậy mà bác sĩ Mạnh lớn lại đang sỉ nhục đồ ăn của cô.
Mẹ Mạnh tủm tỉm cười, sắc mặt cha Mạnh vẫn đen xì. Trần Nhược Vũ cảm thấy hơi oan ức, cô đâu làm thức ăn cho mẹ Mạnh ăn đâu, cô muốn tặng cho Mạnh Cổ, nhưng giờ bị ăn sạch, cô hoàn toàn bị động.
Lúc này, lương tâm Mạnh Cổ đột nhiên trỗi dậy: “ Cha, mẹ, hai người đi ăn cơm trước đi. Con với Trần Nhược Vũ còn có chút việc.”
Trong lòng Trần Nhược Vũ rất hả hê, vội gật đầu. Hai vị trưởng bối cũng không khách sáo, nói vài câu rồi nắm tay nhau rời đi.
Trần Nhược Vũ nhìn bóng dáng của hai người, chợt thấy có chút hâm mộ. Nếu cô già đi, có người cùng cô nắm tay thì quả thực rất tốt.
“ Bác sĩ Mạnh, cha mẹ anh rất yêu thương nhau.”
“ Uhm, đúng thế.” Mạnh Cổ xoay người rời đi, Trần Nhược Vũ chạy nhanh theo sau.
“ Hai người quen nhau như nào vậy?.”
“ Xem mắt.”
“ Uhm.” Thì ra chuyện xem mắt cũng chẳng phân biệt sang hèn, thân phận, tuổi tác, khắp thế giới đều lưu hành. Trần Nhược Vũ hơi ghen tị, người ta đi xem mắt thì có thể tìm được một nửa yêu nhau đến suốt đời, bản thân mình đâu có diễm phúc như này, nỗi oán hận vẫn chưa thể nguôi ngoai được nhưng cô đành nén hận xuống bụng.
“ Em cùng với Đường tiên sinh gì đó như nào rồi.” Mạnh Cổ đột nhiên hỏi.
“ Cái gì? Uhm, cũng không có gì. Tôi nói qua điện thoại là sẽ đến lấy thẻ cho anh ấy.”
Mạnh Cổ dừng bước: “ Ý anh là, em nên nói rõ với anh ta, chỉ có lần này thôi, lần sau không được lấy lí do như này nữa.”
Trần Nhược Vũ gật vội đầu: “ Nói rồi, nói rồi. Người ta còn nói cảm ơn với anh đó, còn nói muốn mời anh ăn cơm.”
“ Ngoại trừ việc mời ăn cơm, không có gì mới mẻ sao?.” Mạnh Cổ tức giận.
Trần Nhược Vũ cúi đầu nhìn hộp cơm, cô cảm thấy ý tưởng này rất mởi mé. Không cần cùng nhau ăn cơm mà cô có thể mời ăn anh cơm, còn có thể biểu đạt lời xin lỗi của cô, cũng có thể thực hiện ý đồ nho nhỏ của cô là muốn sửa lưng anh một chút thôi mà.
Chẳng qua, kế hoạch bây giờ đã đổ bể. Quá đáng tiếc.
Mạnh Cổ nhìn theo tầm mắt của cô, khóe miệng cong lên: “ Đúng là rất ngạc nhiên. Trần Nhược Vũ, em rất có sáng ý. Em nói xem, nhân tài như em mang lại cho người ta niềm vui mừng đến thế này sao?.”
“ Bác nói là rất vui đó.” Trần Nhược Vũ cảm thấy mình nên biện hộ cho đại tiệc chân gia cầm của mình.
Mạnh Cổ nhếch môi cười, xoay người tiếp tục bước đi.
Trần Nhược Vũ ở phía sau đuổi theo anh: “ Anh cười cái gì. Thật đó, ban nãy bác gái ăn rất vui vẻ. Bác ấy còn khen rất ngon nữa.”
“ Trần Nhược Vũ, em có biết vì sao tôi không thích gặm chân không?.” Mạnh Cổ dừng chân, hỏi.
“ Không biết.” Trần Nhược Vũ ngẩn ngơ cả người, sau đó hồi phục lại tinh thần, bào chữa: “ Lần này tôi rất chân thành. Hôm qua tôi cố ý ra chợ mua nguyên liệu về tự nấu. Bên ngoài có bán thực phẩm nấu sẵn nhưng đều cho thêm gia vị và phẩm màu, không tốt cho sức khỏe.”
“ Chẳng lẽ không phải vì đồ ăn sẵn đắt nên em không nỡ mua sao?.” Mạnh Cổ quay đầu trả lời. Ánh mắt của anh còn hiện lên vẻ giễu cợt bông đùa.
“ Đương nhiên, đó cũng là một yếu tố quan trọng.” Trần Nhược Vũ có chút tức giận. Cô bị chèn ép nửa ngày, không thực hiện được mục đích bây giờ còn bị lôi ra làm trò cười.
Mạnh Cổ không lên tiếng, xoay người bước đi. Trần Nhược Vũ nhìn theo bóng dáng của anh, cảm thấy anh vẫn đang cười cô. Cô rầu rĩ không vui, bỗng nhiên nhớ ra vì sao cô lại đi theo anh, rõ ràng có chuyện cần phải kết thúc.
“ Bác sĩ Mạnh, anh muốn đi đâu à? Vậy nhé, tôi không làm phiền anh, anh đưa thẻ khám cho tôi, để tôi còn về.”
Mạnh Cổ dừng bước, xoay người với cô: “ Định qua cầu rút ván à? Dùng xong liền vứt ngay đi hả?.”
Trần Nhược Vũ tròn mồm, quá kinh ngạc, lúc sau mới thỏ thẻ lên tiếng: “ Anh muốn gán tội cho tôi phải không?.”
Mạnh Cổ nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên thở dài. Xoay người lại đi tiếp, chỉ nói một câu: “ Đi theo tôi, tôi mới đưa thẻ khám cho.”
Trần Nhược Vũ nhíu mày, cái kiểu xử lí êm đẹp quá nhỉ? Hôm nay cô mồm miệng lanh lợi, phát huy hết trình độ gây rắc rối cho anh, phải vậy không? Cô chạy hai bước đuổi theo anh, đuổi đến lúc anh ra lấy xe: “ Đi đâu vậy?.”
“ Ăn cơm.”
Mở cửa xe, nhét cô vào trong.
Mạnh Cổ ngồi yên vị ở ghế lái, sau đó quay đầu nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
“ Lại làm sao thế?.”
“ Chính anh nói là không ăn cơm, không có mới mẻ còn gì.”
“ Tôi nói là muốn lời xin lỗi khi gặp mặt, chỉ mời người ta ăn cơm là không có sáng ý. Bây giờ đi ăn cơm là giải quyết nhu cầu của sinh lý, đói bụng thì phải ăn cơm, cái này không phải sáng ý mà là thực tế.”
“ Anh nói gì mà chẳng được.”
Mạnh Cổ vờ như không nghe thấy cô nói, chìa tay ra: “ Đưa tôi xem.”
“ Cái gì?.”
“ Món quà muốn làm tôi ngạc nhiên.”
“ Gần hết rồi, chỉ còn mỗi hai cái.” Trần Nhược Vũ ôm cặp lồng cơm.
Mạnh Cổ vẫn chìa tay không có thu tay về, đợi một lúc, Trần Nhược Vũ bị ép đành đưa cặp lồng cơm cho anh.
Mạnh Cổ cố nén nụ cười mở nắp hộp ra, trừng mắt với hai cái chân ở trong hộp, cảm thán một tiếng A.
“ Có gì mà buồn cười. Hộp to nhìn nó thế, lúc đầu có nhiều nhìn rất đẹp mắt, bây giờ ăn gần hết rồi nên mới có vẻ đáng thương như thế.” Trần Nhược Vũ nghĩ thêm, rồi nói tiếp: “ Bác gái biết anh không thích ăn mấy cái chân, này nên bác vì anh ăn hết chúng luôn?.”
“ Không phải, mẹ tôi thích ăn.”
“ À.” Trần Nhược Vũ yên tâm: “ Vì sao anh không thích ăn? Món kho dễ ăn lắm.”
“ Rất phiền.” Ác bá tiên sinh vừa nói chữ phiền xong đem cặp lồng cơm bỏ sang một bên.
Không trả lại cho cô? Như thế là nhận rồi? Trần Nhược Vũ cắn môi suy nghĩ, liệu có nên nói với anh về ý nghĩa quan trọng của hai cái chân còn sót lại không nhỉ? Ý muốn mối thù cắn tay lần trước xí xóa đi, đây là lời cảm ơn của cô.
Cô còn chưa biết nên nói thế nào, Mạnh Cổ đã lái xe đi. Xe bon bon trên đường, anh hỏi: “ Mẹ tôi nói gì với em?.”
“ Mẹ anh nói, anh đi xem mắt.” Trần Nhược Vũ vừa nói vừa liếc trộm anh.
Mạnh Cổ gật đầu.
“ Bác gái còn nói cha anh thích cô ấy.” Tiếp tục nhìn trộm anh.
Anh vẫn gật đầu.
Trần Nhược Vũ không biết nói thế với anh có xấu hổ không nữa, nhưng Mạnh Cổ vẫn không hề có phản ứng gì.
Trong xe im lặng.
Lòng hiếu kì cùng với vết thương lòng của Trần Nhược Vũ lại trỗi dậy, trong lòng mắng thầm anh đến hàng trăm lần, người đàn ông này quá giảo hoạt. Mạnh Cổ quay đầu nhìn cô, cười nói: “ Sau đó như nào?.”
“ Sau đó.” Trần Nhược Vũ ngồi thẳng người, nhìn về phía trước, giống như đang nhìn phố phường: “ Sau đó, mẹ Mạnh khen món tôi nấu ngon.”
Lúc này, đến phiên Mạnh Cổ nhìn cô, Trần Nhược Vũ lơ đi như không biết.
Mạnh Cổ khụ một tiếng, rồi hỏi: “ Vậy còn em, gần đây có đi xem mắt không?.”
Trần Nhược Vũ nắm chặt một góc áo, trong đầu đang do dự có nên nói dối hay không hay nói trắng ra là cô chưa có đối tượng xem mắt, như thế có phải đỡ mất mặt hay không?
“ Hửm?.” Đợi không thấy cô trả lời, anh nhấn mạnh câu hỏi.
“ Không có.” Cô nhụt chí rồi. Bỏ đi, mặt mũi cái gì nữa, nói thật cho xong, bằng không lúc lời nói dối bị vạch trần còn mất mặt hơn nữa.
“ Vậy Đường tiên sinh gì đó so với bạn trai trước của em, là cùng một hình mẫu?.”
Uhm, cũng đúng. Trần Nhược Vũ lúc này mới phát hiện, nhìn qua thì hai người đều rất chững chạc. “ Có một chút giống.”
“ Cho nên em phát hiện, mình thích kiểu đàn ông như này?.”
Vấn đề này hơi sâu sắc, cô nên cẩn thận suy nghĩ.
“ Dù sao qua lần thất bại và kinh nghiệm từng trải cũng đã chứng minh, loại người này đối với tôi không thích hợp.” Trần Nhược Vũ vờ tỏ vẻ thoải mái xua xua tay: “ Cho nên, thử thay đổi hình mẫu người đàn ông khác.”
Nói như vậy cũng có phần nào đúng. Cũng để cho anh yên tâm, để cho hai người tiếp tục làm bạn bè, để anh không đề phòng cô, cũng không làm giảm giá trị con người của mình.
Tốt, quá tốt.
Trần Nhược Vũ rất hài lòng với biểu hiện của mình.
Mạnh Cổ không nói gì cả, chỉ chuyên tâm lái xe
Nhìn ra cửa xe, Trần Nhược Vũ cảm thấy có chút quen thuộc, nhìn đông nhìn tây, phát hiện ra đây là đường nhà cô. Cô quay đầu nhìn Mạnh Cổ, sườn mặt của anh quả thực mê hồn chết người, tĩnh lặng như một pho tượng.
Anh muốn đưa cô đi đâu?
Đáp án: Đưa cô về nhà.
Vậy mà không nói là đưa cô về nhà!
Trần Nhược Vũ trợn tròn mắt.
Không phải đi ăn cơm sao? Chẳng lẽ không muốn cùng cô ăn cơm sao? Chẳng lẽ ý của anh vừa rồi là muốn ăn cơm một mình sao?
Xe dừng lại ở dưới nhà Trần Nhược Vũ, Mạnh Cổ nghiêng đầu nhìn cô, đang chờ cô xuống xe.
Trần Nhược Vũ đầy một bụng tức, lại đùa bỡn cô sao? Cô làm mặt lạnh, cầm lấy túi, dùng sức mở mạnh cửa xe.
“ Tạm biệt, bác sĩ Mạnh.”
Cô gặp quỷ rồi mới gặp phải người này, tính tình bất ổn, vui buồn thất thường!
“ Rầm.” Cô dùng hết sức đóng cửa xe của anh. Tốt nhất là nên rụng luôn cả cánh cửa xuống cho xong,làm cho anh tốn tiền sửa xe, làm cho anh đau lòng.
Vòng qua đầu xe, cô đi lên lầu. Chợt nghe thấy tiếng Mạnh Cổ gọi cô.
“ Trần Nhược Vũ!.”
“ Sao nữa!” Cô hung hăng quay đầu.
“ Em lại đây.”
“ Lại đấy làm gì?.” Cô bất động. Không chừng người này đang bực mình vì cô đóng cửa xe của anh quá mạnh.
Cô không chịu đi tới, anh xuống xe đi tới.
Mạnh Cổ đi tới chỗ Trần Nhược Vũ, khuôn mặt đẹp trai bỗng nhăn lại nhìn cô. Cô cũng nhíu mày nhìn lại.
Anh bỗng nhiên kéo tay cô, đưa gần tới miệng, há mồm thật rộng, dùng sức mạnh nhất cắn một cái.
“ A!.” Trần Nhược Vũ vừa sợ vừa đau.
Mạnh Cổ không lên tiếng, cắn xong buông tay cô ra, xoay người bước đi. Lên xe, giống như bóng ma vút đi trong đêm.
Trần Nhược Vũ đờ đẫn đến nửa ngày mới hoàn hồn, có phản ứng lại là chuyện gì đã xảy ra. Tay vẫn còn đau, dấu răng vẫn còn hằn rất rõ.
A a a! Trần Nhược hét đến chói tay, tên điên này, muốn coi tay cô là chân gà mà gặm sao! Lừa cô nói là đưa cô đi ăn cơm, hóa ra là quăng cô về nhà.
Chờ một chút!
Thẻ khám đâu! Phiếu đăng kí khám ở chỗ chủ nhiệm Lưu đâu! Anh còn chưa đưa cho cô!
Trần Nhược Vũ trừng hai mắt nhìn dòng xe lưu thông trên đường, lấy cái tên Mạnh Cổ rủa đến hàng vạn lần.
Tên khốn khiếp!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...