“ Hả? Chuyện đó của hai người, tôi xen vào không được hay cho lắm.” Trần Nhược Vũ tìm lí do từ chối.
“ Ai là hai người đang nói chuyện chứ?.” Mạnh Cổ thản nhiên trả lời.
“ Thì là...” Trần Nhược Vũ cảm thấy sợ anh, nhưng vẫn cắn răng không dám cãi lại: “ Thì là anh với Lương Tư Tư nói chuyện đó.”
Đầu giây bên kia im lặng hai giây.
“ Trần Nhược Vũ, gần đây cô rất an nhàn, phải không?.”
Bây giờ đến lượt Trần Nhược Vũ im lặng hai giây.
“ Bác sĩ Mạnh, nghề nghiệp của anh là bác sĩ chứ không phải là ác bá.”
“ Cảm ơn cô đã nhắc nhở. Xét thấy cô đối với tôi có chiều sâu về hiểu biết, vậy xin mời cô nói rõ ràng với bạn của cô rằng, hành vi của cô ấy đã kết thành tội quấy rầy tôi đồng nghĩa với việc tôi cảm thấy rất khó chịu.”
Trần Nhược Vũ âm thầm thở dài, tên đàn ông xấu xa này cũng có lúc vui vẻ sao!
“ Nói chuyện đi.”
“ Tôi đang suy nghĩ.”
“ Nghĩ cái gì? Vì tôi sao?.”
“ Đúng. Trong ấn tượng của tôi, bác sĩ Mạnh không bao giờ vui vẻ cả, cho nên đối với loại cảm xúc này của anh, tôi không hiểu được. Tôi cũng không biết phải nói thế nào với Tư Tư, tôi thấy tốt nhất anh nên nói chuyện trực tiếp với cô ấy.”
“ Ai nói tôi không vui vẻ bao giờ. Có lần tôi nhìn thấy có ai đó gởi cho tôi một tin nhắn, nói rằng muốn mời tôi cùng ăn bữa tối lãng mạn ngọt ngào ở vườn hoa, lúc đấy tôi cảm thấy rất vui vẻ.”
Cơ thể Trần Nhược Vũ cứng đờ, anh còn dám nói, nhắc tới chuyện này cô lại tức điên người: “ Bác sĩ Mạnh, anh vui vẻ tới mức nhờ một người phụ nữ đến đuổi tôi đi sao? A đúng rồi, phải nói như này mới đúng, bác sĩ Mạnh thấy đúng là rất thích nhờ con gái đi cự tuyệt người con gái khác đang theo đuổi mình.”
“ Cô nói cái gì?.” Mạnh Cổ cố gắng đè nén giọng xuống thấp nhất. Từng chữ từng chữ phun ra, làm cho Trần Nhược Vũ đánh hơi được mùi nguy hiểm.
Cô không dám lên tiếng.
“Lúc y tá Điền xuống nói với cô là tôi chưa rảnh, lúc ấy tôi còn chưa đọc được cái tin nhắn đó.”
Anh không đọc sao có thể nhờ y tá Điền đến đuổi cô đi? Anh không đọc được sao y tá Điền đọc được tin nhắn ấy chứ?
Trần Nhược Vũ càng điên tiết. Cô cắn chặt môi, nhưng không nhịn được, giở giọng châm chọc anh: “ Bác sĩ Mạnh đúng là trăm công nghìn việc, còn có người ở bên cạnh thay anh xử lí điện thoại và tin nhắn cơ đấy.”
“Trăm công nghìn việc thì không thể bằng một hai câu là nói hết được, nhưng những tình hình đột xuất cần người xử lí thì quả thật có không ít.” Giọng nói Mạnh Cổ vừa lạnh lùng vừa đanh thép truyền tới điện thoại.
“ Bác sĩ Mạnh luôn bận rộn, tôi có thể hiểu được.” Giọng nói Trần Nhược Vũ cũng chẳng tử tế hơn là bao. Rõ ràng là anh sai vậy mà còn dám lên giọng.
“ Tôi bận. Chiều hôm đó, ở công trường bị sập giá đỡ nên xảy ra tai nạn. Lúc cô chờ tôi ở dưới vườn hoa chính là lúc tôi đang xử lí một bệnh nhân bị ống tuýp đâm thủng bụng, tôi cần cứu sống người đó.”
Trần Nhược Vũ ngây người.
Cô lại nghe được giọng Mạnh Cổ truyền tới: “ Tôi nhìn đồng hồ, cũng đã qua thời gian hẹn với cô, nên bảo y tá Điền xuống xem cô còn chờ ở đó không, nhờ cô ấy xem di động tôi có cuộc gọi nhỡ của cô không. Bảo cô ấy nói với cô rằng tôi đang bận, không thể ăn cơm cùng cô được. Hơn nữa, y tá Điền biết cô, vậy tôi nhờ cô ấy việc này có vấn đề gì sao? Hay là cô cảm thấy tôi nên mặc kệ cho cô chờ ở đó?.”
Khí thế bừng bừng của Trần Nhược Vũ tan thành mây khói, đổi lại là cảm giác chột dạ và áy náy.
Hai đầu dây điện thoại đều im lặng, cuối cùng cô đành phải lên tiếng trước: “ Vậy tin nhắn đó, anh đọc lúc nào?.”
“ Nửa đêm.”
Cô biết, lúc đó anh đã gọi điện ‘ giảng đạo ‘ cho cô một bài. Anh đã thức từ chiều cho tới sáng hôm sau để làm việc.
Cô hỏi tiếp: “ Vậy cái ống tuýp đó phẫu thuật thành công chứ?.”
“ Thành công.”
Trần Nhược Vũ thở dài một hơi, lại nghe được giọng nói trầm thấp của Mạnh Cổ: “ Nhưng anh ta ở phòng ICU đến ngày thứ 5 thì qua đời.”
Cô im lặng, cũng không biết nên nói gì với anh.
Một lát sau, cô mở miệng nói: “ Vậy..” Chữ tiếp theo còn chưa kịp nhả ra thì Mạnh Cổ đã khôi phục hình dạng tên đàn ông tàn bạo, quân phiệt.
“ Cô phải nhớ rõ, nói với Lương Tư Tư cho rõ ràng vào. Nếu cô ấy mà còn làm phiền tôi, tôi sẽ tìm cô tính sổ.”
Cái gì? Sao anh có thể không phân rõ phải trái như thế chứ.
Tuy rằng Trần Nhược Vũ còn đang thông cảm với anh, nhưng lại bị anh đàn áp như này, cũng phải gồng lên chống chọi: “ Tôi biết nói thế nào với cô ấy chứ? Tôi sẽ không nói.”
“ Nói thẳng.”
Thẳng thì nói như nào? Nói cô ấy đừng quấy rầy chị em y tá, bởi vì chị em y tá sẽ quấy rầy anh, làm cho anh thấy phiền?
“ Vậy sao anh không nói thẳng? Tôi sẽ cho anh số điện thoại của cô ấy. À mà không đúng, anh có số điện thoại của cô ấy mà, anh tự mình nói đi.”
“ Cô ấy là bạn của cô, tôi mà nói thẳng tôi sẽ không nể mặt cô đâu đấy.”
“ Hả? Vậy sao lúc ấy anh không nhờ Lam Lam chuyển lời cho tôi.” Để mặc cô ngu đần đuổi theo anh, dẫn đến trở thành tâm điểm cho chị em y tá nói xấu.
“ Lam Lam là bạn gái của Doãn Tắc, tôi không quen cô ấy.”
“ Vậy tôi là bạn của Lam Lam, cũng chính là bạn gái của Doãn Tắc, cho nên càng không quen biết, không có cách nào để chuyển lời cho anh rồi.”
“ Cô cầm tinh con nhím à? Theo như cô nói, Lương Tư Tư chính là bạn của bạn của bạn gái Doãn Tắc, cho nên tôi càng không quen, không thể trực tiếp nói với cô ấy được. Vậy thì chỉ cô, người hơi có ‘ họ hàng ‘ gần nhất để chuyển lời.”
“ Anh là tên ngang ngược bá đạo. Tôi mặc kệ.” Cô không muốn để ý tới chuyện của anh.
“ Trần Nhược Vũ, cô đã quên chúng ta còn chưa tính toán sổ sách cho rõ ràng hay sao?.”
“ Gì thế? Tính toán cái gì?.”
“Cần tôi giở từng trang từng trang sổ nợ sao? Lúc nóng, lúc lạnh, cảm xúc lên xuống bất thường, nửa đêm gọi điện quấy rầy tôi. Nợ tôi bữa ăn tối, còn viết cái tin nhắn kinh tởm tới buồn nôn, nói dối tôi hết lần này đến lần khác. Còn nói muốn theo đuổi tôi, thường xuyên gây ra phiền phức cho tôi, còn dám lôi tôi ra làm trò đùa.”
Trần Nhược Vũ trợn mắt há mồm? Đây là cái loại người gì vậy?
Khoan hãy nói đến sự đúng sai,anh nói một hơi dài không đứt quãng, lại còn nhớ rõ như máy in nữa chứ. Anh hận cô đến thế sao? Hoặc chỉ số thông minh của anh quá cao, bộ não có thể lưu trữ số lượng lớn thông tin, chỉ cần muốn là có thể tuôn ra cả một tràng dài như vậy?
“ Nói đến chuyện cô theo đuổi tôi, thân là một người đàn ông được theo đuổi, tôi có quyền yêu cầu cô bảo vệ đối tượng cô đang theo đuổi.”
“ Hả?.” Trần Nhược Vũ lại há mồm.
Chuyện này sao chuyển biến nhanh quá vậy? Còn muốn cô bảo vệ đối tượng đang theo đuổi. Đây là đang nể mặt cô hay định nâng giá của anh lên, mặt anh dát vàng chắc?
“ Theo lý thuyết mà nói, Lương Tư Tư là tình địch của cô, cô phải ngăn cản cô ấy tiếp cận tôi.” Anh còn tự nhiên đến mức nói ra câu này nữa chứ.
“ Tôi có lòng tin ở anh.” Trần Nhược Vũ rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần, không thể chịu đựng được kiểu ‘đâm bị thóc chọc bị gạo’ này của anh nữa, cô nói lời thật từ đáy lòng: “ Cứ để Lương Tư Tư gặp anh càng nhiều càng tốt rồi cô ấy sẽ phải tự động buông tha cho anh. Bác sĩ Mạnh, anh thật sự không phải là đối tượng tốt để người khác theo đuổi, anh nhất định phải biết mình là ai!.”
“ Không sao hết, tôi có cô rồi, cô hiểu rõ là được.”
“...”
Trả lời lưu loát ghê, giọng nói hào sảng lắm. Da mặt quá dày, có muốn lột da cũng lột không hết.
Trần Nhược Vũ cố gắng tổ chức lại chức năng ngôn ngữ của mình, phải chiến đấu đến cùng, bên kia lại có tiếng người truyền đến: “ Bác sĩ Mạnh.”, cô còn nghe thấy tiếng nói chuyện gì đó từ đầu dây bên kia, nghe mãi cũng không hiểu.
Mạnh Cổ trả lời vài câu, rồi quay sang nói với cô: “ Tôi có việc.”
Cô còn chưa kịp trả lời thì nghe được tiếng cúp máy, cô bị dập máy.
Trần Nhược Vũ rất ngạc nhiên, cô muốn xuyên qua ống nghe kéo tên đàn ông trở lại, để cho anh biết cô mới là người có quyền dập máy trước mới đúng!
Cô ngồi ngây người một lúc, nghĩ đến việc những lời nói của y tá Điền không phải do anh nói, mới biết là cô trách lầm anh. Thật ra, anh cũng không xấu như cô nghĩ. Tính đi tính lại, anh chỉ là mồm mép hơi độc ác một chút, tính tình có chút nóng nảy, cá tính hơi tệ một chút, còn những thứ khác đều chấp nhận được.
Bệnh nhân của anh qua đời, trong lòng anh hẳn là không được vui, mà cô còn vì chuyện anh nhờ bồ câu đưa thư lại ghi thù trong lòng, haiz, cô không nên làm thế.
“ Trần Nhược Vũ, hợp đồng của khách hàng đã sửa lại xong chưa? Trước tan sở là phải nộp.”
Giọng nói oang oang của quản lí kéo tâm trạng Trần Nhược Vũ trở lại. Đúng rồi, quan tâm làm gì việc anh có bị oan hay không, cô phải chăm chỉ làm việc, kiếm thật nhiều tiền.
Ngày hôm qua là ngày định kì gởi tiền về nhà nhưng cô không có tiền gởi về, cô còn chưa biết giải quyết ra sao. Muốn gọi điện về cho gia đình nhưng lại nhớ đến cuộc gọi lần trước, cảm thấy hơi đau lòng. Lần này tiền chưa gởi về mà gọi điện thể nào cũng sẽ còn đau lòng hơn nữa. Cho nên, cô cứ chần chừ, muốn gọi rồi lại thôi. Chờ có tiền gởi về rồi gọi cũng được.
Trần Nhược Vũ chuyên tâm xử lí công việc, mấy bản hợp đồng này tương đối rườm rà nhưng không làm không được. Nhìn ngó quản lí một lúc, cô lén lút gọi điện. Cô gọi điện cho một người bạn làm cùng nghề bán, nhờ cô ấy tìm mối cho mình bởi đang cần tiền gấp, về sau sẽ tìm khách lại cho cô ấy. Người bạn đó đồng ý, nhưng cũng không thể kiếm được khách trong thời gian ngắn được.
Người bạn đó hỏi cô có muốn mượn tiền hay không, Trần Nhược Vũ từ chối.
Bận rộn cũng hết nửa ngày, đã đến lúc tan sở, Trần Nhược Vũ lại nhận được điện thoại, vô cùng mừng rỡ.
Là điện thoại của cục cảnh sát gọi tới, nói về chuyện bồi thường trong vụ ẩu đả lần trước, kêu cô tới làm thủ tục bồi thường, hai tên đánh cô đã thanh toán xong khoản bồi thường, cô phải đến cơ quan cảnh sát để làm thủ tục.
Trần Nhược Vũ không ngờ cô lại may mắn đến như vậy. Lúc trước, hai tên xấu xa kia khăng khăng không chịu bồi thường, cảnh sát thì lạnh lùng, cảm giác như đi vào ngõ cụt. Bây giờ, hai tên đó đột nhiên có tính người sao?
Cho dù thế nào, tự dưng có tiền vào túi đối với Trần Nhược Vũ là chuyện tốt. Hôm nay cô không tăng ca, hoàn tất công việc rồi chạy nhanh đến cục cảnh sát.
Mọi chuyện diễn ra rất thần kì, sự tiếp đãi của nhân viên cảnh sát đối với cô tốt đến mức không thể tốt hơn. Cuối cùng, một trong những nhân viên cảnh sát đã giải đáp nghi hoặc trong lòng cô, anh ta nói: “ Trần tiểu thư, cô là bạn của cảnh sát Lôi, sao không nói sớm. Với việc là bạn của cảnh sát Lôi, chúng tôi sẽ giúp cô hoàn tất vụ án nhanh chóng. Cô xem, bình thường chúng tôi rất bận rộn, không thể quan tâm chu đáo đến từng vụ kiện một, cô nói phải không?
Còn nữa, lần trước những gì tôi nói với cô, mong cô bỏ qua cho. Bồi thường tiền xong chúng sẽ không dám làm phiền đến cô. Bọn đầu đường xó chợ này đánh nhau là cơm bữa, cuối cùng cũng không giải quyết triệt để được. Cho dù đem chúng nhốt lại hai ba ngày, nhưng cũng không phải là cách tốt. Vậy nên, cô đừng nghĩ nhiều, lấy được tiền bồi thường là tốt nhất, đúng không?.”
Trần Nhược Vũ hiểu được vì sao cô lại được đối xử tử tế đến như vậy, hóa ra là dựa vào mối quan hệ với Lôi Phong. Nhưng cô và Lôi Phong nói chuyện cũng chỉ vài ba câu, hơn nữa chuyện này cô cũng chưa từng nói với anh ta.
Trần Nhược Vũ suy nghĩ một lúc, bèn gọi điện cho Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc biết chuyện này, nếu không phải hai người ấy, thì chỉ còn lại Mạnh Cổ.
“ Lôi Phong? Không phải, mình không biết. Chuyện đó đến giờ cũng chưa giải quyết xong sao?.” Phản ứng của Cao Ngữ Lam.
Trần Nhược Vũ nghĩ tiếp, nếu Doãn Tắc ra mặt, anh ta nhất định sẽ nói cho Lam Lam, kiểu ban ơn mua vui này, Doãn Tắc nhất định sẽ không bỏ qua.
Vậy, chỉ có thể là Mạnh Cổ.
Trần Nhược Vũ thở dài, thật đúng là ném đá vào mặt hồ yên ả. Cô hỏi Cao Ngữ Lam về số điện thoại của Lôi Phong, Cao Ngữ Lam nói không có, cô ấy hỏi Doãn Tắc rồi đem số Lôi Phong cho Trần Nhược Vũ.
“ Bạn cần số điện thoại của Lôi Phong làm gì?.”
“ Anh ấy giúp mình, dù thế nào mình cũng phải cảm ơn, mời vợ chồng họ đi ăn bữa cơm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...