Ninh Giang Thành đứng dậy lên giường, anh ôm cô từ phía sau, Thẩm Thiên Hương xoay đầu lại nhìn anh.
“Anh…làm em mệt chết đi được.” Thẩm Thiên Hương đánh vào ngực anh rồi bảo.
“Em…có muốn sinh thêm một đứa nữa không?” Ninh Giang Thành ghé ngang tai cô rồi hỏi nhỏ.
Thẩm Thiên Hương nghe xong thì im lặng, sinh con sao? Nghĩ lại chuyện năm đó cô đi sinh con, một mình chịu đau đớn trong lúc chờ được sinh rồi đẩy vào phòng sinh, nhớ lại khiến cho cô sợ rùng mình.
Cô vội lắc đầu, lúc đó với một cô gái chỉ mới 18 tuổi như cô thật sự quá kinh khủng, cô không muốn chịu đau nữa đâu, lúc đi sinh cần có người thân bên cạnh nhất nhưng cô lại chỉ có một mình, thật sự không muốn lặp lại chuyện đấy một lần nữa.
“Em…không…” Thẩm Thiên Hương đáp.
Ninh Giang Thành nhìn cô, anh hiểu cô đang sợ gì, năm đó là do mang thai hộ, anh lại không biết chuyện gì xảy ra nữa, nên để cô đi sinh con một mình như thế này thật sự rất vất vả.
“Đừng lo, nếu như chúng ta có thêm một đứa con nữa, anh sẽ bên cạnh em chăm sóc cho em.
Nếu như em muốn sinh thêm một lần nữa, nhất định anh sẽ bên cạnh em, sẽ không để em đi sinh con một mình như năm đó đâu.” Ninh Giang Thành nói.
Thẩm Thiên Hương gật đầu, đúng là cô rất sợ, nhưng bây giờ cô có anh ở bên cạnh rồi cũng yên tâm phần nào hơn.
Ninh Giang Thành bất ngờ ôm cô lên, Thẩm Thiên Hương bị dọa cho giật mình đưa tay ôm chặt lấy anh.
“Anh…anh làm cái gì vậy hả?” Thẩm Thiên Hương vội hỏi.
“Tám chuyện đến đây đủ rồi, chúng ta nên đi tắm thôi.” Ninh Giang Thành mỉm cười bảo.
“Cái gì chứ? Đi tắm? Anh định tắm chung với em sao?” Thẩm Thiên Hương tròn xoe mắt nhìn anh.
“Em ngại sao? Còn gì phải ngại nữa chứ, cái gì trên người em anh cũng nhìn rồi, thân thể này cũng thuộc về anh rồi, em còn ngại ngùng gì nữa, chúng ta là vợ chồng mà.” Ninh Giang Thành nói.
Thẩm Thiên Hương vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh, nhưng quá muộn rồi, Ninh Giang Thành tay ôm chặt cô vào phòng tắm.
…
Náo nhiệt cả buổi sáng cuối cùng anh cũng chịu rời khỏi nhà để đi làm.
Thẩm Thiên Hương nhớ lại lúc sáng liền ngại đến đỏ mặt, đang uống sữa mém xíu lại sặc, cô bỏ li sữa qua một bên rồi lấy khăn giấy lau miệng.
“Tên điên này…” Cô thầm chửi Ninh Giang Thành, mới sáng ra anh lại làm mấy trò này.
Đúng là đen từ trong trứng mà.
Ninh Giang thấy cô ngồi đó đỏ mặt như trái cà chua, ông cũng hiểu chuyện gì xảy ra, thằng nhóc này cũng giỏi thật, nhưng đây chính là minh chứng cho thấy Ninh Giang Thành thật lòng với Thẩm Thiên Hương.
Trước kia ông luôn phản đối thằng bé với Cao Mỹ Lệ, bản thân ông không thích cô tiểu thư nhà họ Cao này lắm, nào ngờ thằng con của ông lại sống chết yêu Cao Mỹ Lệ cho bằng được.
Chính vì thế ông và bà mới nghĩ ra chuyện mang thai hộ, cũng may có sự xuất hiện của Ninh Tường Gia đã ngăn cản được Ninh Giang Thành đến với Cao Mỹ Lệ rồi.
Thẩm Thiên Hương ăn sáng xong cô đứng lên xin phép ra ngoài, Lâm Nhu Nhi lại gọi cô rồi, trong tuần này và tuần sau cô cũng kết thúc công việc này.
Nếu cứ ra khỏi nhà thường xuyên như vậy cũng không hay lắm, còn để cho anh nghi ngờ nữa, hôm qua ở khu chung cư cao cấp đó Ninh Giang Thành đã bán nghi bán ngờ với cô rồi.
Cô vẫn nên ở nhà thì hơn, sau khi khỏe hơn thì chính thức đi làm vậy.
…
Nhà Lâm Nhu Nhi.
Thẩm Thiên Hương đứng trang điểm cho Lâm Nhu Nhi, Lâm Nhu Nhi thấy cơ hội đến liền hỏi: “Hôm qua tôi thấy cô xuất hiện ở bữa tiệc, cô làm sao mà…”
Thẩm Thiên Hương nghe thế thì giật mình, cô đã chọn góc khuất ngồi để không ai chú ý đến rồi mà, không ngờ lại để cho Lâm Nhu Nhi nhìn thấy thế này.
“Tôi đến cùng chồng tôi.” Thẩm Thiên Hương nói có chút ngập ngừng, gọi anh là chồng của mình…có chút không quen.
Nghe đến chữ chồng Lâm Nhu Nhi bất ngờ, là Ninh Giang Thành hay Thẩm Hưng chứ?
“Chồng? Cô kết hôn rồi sao? Tôi đâu thấy cô đeo nhẫn cưới?” Lâm Nhu Nhi vội hỏi.
“Chồng của tôi là Ninh Giang Thành, hiện tại chúng tôi chưa tổ chức hôn lễ được.” Thẩm Thiên Hương mỉm cười.
Lâm Nhu Nhi nghe xong thì sững người cũng có chút vui mừng trong lòng.
Chồng là Ninh Giang Thành…cô còn đi làm việc này sao?
“Chồng của cô là Ninh Giang Thành thật sao? Cô không đùa tôi chứ? Cô có biết người đàn ông đấy là ai không? Cũng đừng nhận bừa thế chứ…”
Thẩm Thiên Hương biết Lâm Nhu Nhi không tin mình, cũng phải thôi Ninh Giang Thành ở trên cao thế kia, một người nhỏ bé như cô ở dưới này, nói cả hai là vợ chồng đúng là không tin được.
“Anh ấy thật sự là chồng tôi.” Thẩm Thiên Hương nói.
Nói rồi cô mở điện thoại lên cho Lâm Nhu Nhi xem, hình nền điện thoại chính là ảnh cả hai chụp chung, tối qua ở trên xe anh bắt cô chụp cho bằng được, cũng không biết người đàn ông này nghĩ gì nữa.
Nhìn thấy Thẩm Thiên Hương ở bên cạnh Ninh Giang Thành trông hạnh phúc thế này Lâm Nhu Nhi mới tin.
Cũng may…không phải là Thẩm Hưng.
“Cô…là con dâu của Ninh gia rồi việc gì phải chạy đến đây trang điểm cho tôi?” Lâm Nhu Nhi hỏi.
“Tôi muốn đi làm, tôi thích công việc này, chỉ vậy thôi.” Thẩm Thiên Hương trang điểm xong cho Lâm Nhu Nhi thì ra phía sau làm tóc.
Lâm Nhu Nhi nghe xong thì im lặng, đúng là…đi làm vì đam mê.
Một lúc sau.
Thẩm Thiên Hương trang điểm xong thì ra về, đúng lúc mở cửa thì nhìn thấy trợ lý của Lâm Nhu Nhi đến.
Nhìn thấy cô nữ trợ lý kia rất bất ngờ, cô chỉ mỉm cười chào rồi rời đi.
“Chị Nhi…sao cô ấy lại…” Nữ trợ lý liền lên tiếng nói.
“Làm sao chứ?” Lâm Nhu Nhi ngồi bấm điện thoại lên tiếng hỏi.
“Thợ trang điểm chị nói mới thuê gần đây chính là Thẩm Thiên Hương sao? Cô ta chính là thiếu phu nhân của Ninh gia đấy.” Nữ trợ lý liền nói.
“Tôi cũng vừa mới biết.” Lâm Nhu Nhi bình tĩnh đáp.
“Chị mới biết sao? Ninh Giang Thành từng đứng trước báo chí thừa nhận chuyện tình cảm của mình và Thẩm Thiên Hương rồi mà.
Đến cả Cao Mỹ Lệ của Cao gia còn thua dưới tay cô ta đó.” Nữ trợ lý bảo.
Lâm Nhu Nhi nghe xong khựng lại, đến cả Cao Mỹ Lệ cũng thua Thẩm Thiên Hương sao?
…
Hôm nay kết thúc công việc sớm, Thẩm Thiên Hương cũng muốn đi dạo một chút nên đành ghé vào mua một li cà phê.
“Cho tôi một li cà phê sữa.” Cô nhìn phục vụ rồi nói.
“Thiên Hương sao?” Thẩm Hưng lúc này ở phía sau lên tiếng.
Nghe có người gọi tên mình cô xoay đầu lại, thấy Thẩm Hưng cũng bất ngờ.
“Là anh sao?” Thẩm Thiên Hương hỏi chuyện, không ngờ cả hai có duyên thật đó nha.
Thẩm Hưng mỉm cười.
Anh không ngờ mình gặp cô ở đây, tuy cả hai chỉ mới gặp nhau vài lần, nhưng khi ở cạnh cô anh cảm thấy thoải mái làm sao.
“Nếu đã gặp nhau rồi…chúng ta cùng nhau nói chuyện nhé?” Thẩm Hưng ngỏ ý.
Thẩm Thiên Hương suy nghĩ, dù sao cũng còn sớm, vả lại đây là ân nhân của cô, cô còn nợ anh một lần cứu mạng, vẫn là nên đồng ý thì hơn.
Uống một li cà phê cũng không sao đâu nhỉ?
“Ừm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...