Cao Mỹ Lệ tròn xoe mắt nhìn ba mình, Cao Lộ cũng đơ ra vì hành động của mình lúc nãy, Thẩm Thiên Hương cũng bất ngờ không kém.
“Ba tại sao ba đánh con chứ? Con làm gì sai? Ba vì con ả này mà đánh con sao? Ba là của con sao?” Cao Mỹ Lệ tức giận hỏi.
“Ba…Mỹ Lệ…ba xin lỗi…” Cao Lộ vội nói, ông khó xử nhìn con gái rồi quay sang nhìn Thẩm Thiên Hương bên cạnh.
Cô vẫn còn chưa hoàn hồn, người đàn ông này chính là ba của Cao Mỹ Lệ sao?
Hình như…cô đã gặp ông ta ở đâu rồi thì phải?
“Thẩm Thiên Hương, cuối cùng mày dùng cách gì mà đã cướp Ninh Giang Thành khỏi tay tao? Bây giờ thì cũng hay rồi, còn để ba tao bảo vệ mày, cuối cùng mày đã làm gì vậy hả?” Cao Mỹ Lệ quát lớn.
Thẩm Thiên Hương im lặng, cô ta hỏi vậy cô cũng không biết đáp sao.
Hành động của Cao lão gia này khiến cô cũng không hiểu nổi.
Ninh Giang Thành lúc này đứng lên đi tìm cô, thấy cô đi đã lâu mà chưa trở về, anh lo lắng bước ra ngoài, vừa tiến được vài bước đã nghe thấy tiếng cãi vã, tiến lên một chút nhìn thấy Thẩm Thiên Hương ở đó, lại gần thêm một chút thì nhìn thấy cả hai ba con nhà họ Cao.
Anh khựng lại, sao bọn họ lại ở đây chứ?
“Thiên Hương.” Ninh Giang Thành bước đến, nhìn thấy anh cả hai ba con đều có chút lo sợ liền lùi ra phía sau.
“Có chuyện gì sao?” Ninh Giang Thành vòng tay qua ôm eo cô rồi hỏi, anh nhìn Cao Mỹ Lệ, ở chốn đông người cô ả này lại làm gì đây?
Lúc trước anh vạch trần tội ác của cô ta, cũng không hiểu sao cô ta lại thoát khỏi được.
Cũng không biết nhân vật tầm cỡ nào lén lút sau lưng giúp cho Cao Mỹ Lệ, cũng vì tình nghĩa bao năm qua nên anh cũng tha cho Cao Mỹ Lệ một lần, nhưng sau việc lần trước khiến cho Cao gia đi xuống rất nhiều, Cao Lộ cũng rất khốn đốn mới cứu vớt được cơ ngơi mà mình gầy dựng suốt bao năm qua.
Cao Lộ nhìn Ninh Giang Thành, ông vội nói: “Chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm một chút thôi.”
“Hiểu lầm? Cao Mỹ Lệ, cô lại làm Thiên Hương sao?” Ninh Giang Thành liền hỏi chuyện, anh nhìn Thẩm Thiên Hương xem cô có bị thương chỗ nào hay không.
Thẩm Thiên Hương kéo áo anh, dù sao cũng đang ở chỗ đông người, Cao Lộ cũng bảo vệ cô nên cô không muốn làm lớn chuyện.
“Thành, không sao, không có chuyện gì cả.” Thẩm Thiên Hương nói nhỏ.
“Thật sao?” Ninh Giang Thành hỏi lại.
Cao Mỹ Lệ nhìn cảnh ân ân ái ái của cả hai liền tức chết đi được, trước kia vị trí đó là của cô ta, được Ninh Giang Thành nuông chiều và bảo vệ, bây giờ thì sao đây? Phải chống mắt lên nhìn người đàn ông mình yêu suốt bao năm qua bảo vệ một cô gái khác.
Cao Mỹ Lệ không thể nhìn được nữa, cô ta tức giận xoay đầu rời đi, Cao Lộ nhìn thấy liền chạy theo, Ninh Giang Thành và cô đứng đó nhìn.
Cả hai cha con nhà họ Cao đang diễn hài sao?
“Chúng ta quay lại bàn ăn thôi.” Ninh Giang Thành nói, Thẩm Thiên Hương gật đầu, bước đi cùng anh.
Anh kéo ghế cho cô ngồi xuống, phục vụ cũng đem thêm món lên, Thẩm Thiên Hương nâng li rượu lên thưởng thức một chút liền nói: “Thật ra lúc nãy…Cao Mỹ Lệ muốn đánh em.”
“Cái gì chứ?” Ninh Giang Thành nghe xong liền tức giận, thế vậy mà cô nói không có chuyện gì sao?
“Anh bình tĩnh nghe em nói, lúc em chưa kịp phản ứng Cao lão gia đã đưa tay đánh Cao Mỹ Lệ.
Em cũng không hiểu tại sao, nhưng ông ấy đã bảo vệ em.” Thẩm Thiên Hương bảo.
“Cao lão gia? Sao ông ấy lại làm vậy chứ?” Ninh Giang Thành thấy làm lạ.
“Em cũng không biết, em chỉ biết lúc ông ấy nhìn thấy em có vẻ rất bất ngờ, còn vì em mà đánh con gái của mình, người đàn ông này cũng thật quá khó hiểu rồi.” Thẩm Thiên Hương bảo.
Ánh mắt Cao Lộ nhìn cô…thật sự có gì đó rất lạ.
Ninh Giang Thành im lặng, trước giờ Cao Lộ rất yêu thương con gái mình, nuông chiều đứa con gái rượu này, bây giờ vì cớ sự gì mà đánh Cao Mỹ Lệ chỉ vì bảo vệ Thẩm Thiên Hương chứ? Đáng ra người làm ba như ông ấy phải nổi giận bảo vệ con gái mình mới đúng.
Ninh Giang Thành càng nghĩ càng không hiểu, hết Thẩm Đại Hải rồi đến Cao Lộ.
Liệu ở phía sau còn điều gì mà cả anh và cô đều không biết đến?
…
Cao gia.
Cao Mỹ Lệ chạy về nhà, đúng lúc Ngũ Nhi ngồi ở sofa, nhìn thấy mẹ mình cô liền chạy đến ôm mẹ khóc nức nở.
Cao Lộ ở phía sau đi vào, thấy con gái khóc Cao phu nhân liền hỏi chuyện: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
Cao Lộ không muốn giải thích, ông ngồi xuống sofa rồi thở dài.
Cao Mỹ Lệ ngẩng đầu lên nhìn mẹ rồi nói: “Mẹ…ba đánh con…ba đánh con chỉ vì bảo vệ Thẩm Thiên Hương.”
Ngũ Nhi nghe thấy thế liền tức giận, với tư cách là một người mẹ, những chuyện xảy ra với con gái vừa qua bà đều biết hết nhưng lại không làm gì được cho con gái.
Cái tên Thẩm Thiên Hương dĩ nhiên bà biết, nhưng không ngờ Cao Lộ lại..
“Tại sao ông lại làm vậy?” Ngũ Nhi hỏi.
“Bà hỏi con gái bà đấy, bà xem bà nuông chiều nó thành ra dạng gì rồi.
Ở chỗ đông người như thế con bé lại muốn xông vào đánh người khác.” Cao Lộ nói.
“Vì vậy ông đánh con bé? Ông có thấy vô lí không?” Ngũ Nhi lại hỏi ông.
“Nó là con gái ông, ông không bảo vệ con mình lại đi bảo vệ cho con hồ li tinh đó, còn nhẫn tâm đánh con gái.
Cao Lộ, ông đang nghĩ gì vậy? Cả ông cũng bị con nhỏ đó quyến rũ cho mất hồn rồi sao?” Bà tức giận hỏi tiếp.
“Bà…” Cao Lộ không biết nên nói gì thêm, ông đứng dậy rời đi, Ngũ Nhi nhìn ông, xoay người ôm lấy con gái vỗ về.
Cao Mỹ Lệ thấy uất ức làm sao, đã mất Ninh Giang Thành bây giờ còn bị ba đánh, cuối cùng chỉ biết ngồi một chỗ mà khóc thôi.
Cao Lộ ra ngoài, ông lái xe đến công viên ngồi ở đó, ngẩng đầu nhìn trăng đêm nay.
“Lệ Nha…con bé thật giống bà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...