“Anh…anh...”
“Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi, vì em đã có tôi bên cạnh rồi.” Ninh Giang Thành nhỏ giọng bảo.
Thẩm Thiên Hương bất ngờ, cô cứ nghĩ anh sẽ nổi giận với mình, nhưng không ngờ Ninh Giang Thành lại bình tĩnh đến lạ, cứ như anh biết trước cô sẽ nói gì với anh vậy.
Cô muốn nói thêm nữa nhưng rồi lại thôi, nằm trong lòng anh, cô nắm lấy áo anh, trong đầu nghĩ không biết Ninh Giang Thành đang có tính toán gì nữa, cũng không biết anh đang làm gì.
Có phải…Ninh Giang Thành sớm đã nhìn ra mọi việc chỉ là giả vờ không biết gì thôi không?
Nhưng làm sao có thể chứ? Nếu như anh biết mọi chuyện nhất định sẽ không nhắm mắt làm ngơ như vậy, cũng không thể im lặng, nếu biết Ninh Giang Thành sớm đã vạch trần mọi thứ rồi.
Thẩm Thiên Hương càng nghĩ càng không biết làm sao, đến khi chìm vào giấc mộng cũng không hay.
Nhìn thấy cô đã ngủ say, Ninh Giang Thành mỉm cười: “Đồ ngốc.”
Nằm cạnh anh một lúc, anh rời khỏi giường, trước khi đi còn không quên đắp mền lại cho cô, anh ra khỏi phòng xuống nhà tìm nước uống.
Nhìn thấy nữ giúp việc chưa ngủ, cô ta còn ngồi ở bàn ăn suy nghĩ gì đó, anh đi đến mở đèn lên rồi hỏi: “Cô chưa ngủ sao?”
Nữ giúp việc kia bị anh dọa cho giật mình, cô ta vội đứng dậy: “Tôi…mưa lớn quá tôi có chút khó ngủ.”
“Cứ bình tĩnh đi, tôi chỉ đi lấy nước uống thôi.” Ninh Giang Thành đến tủ lạnh lấy nước rồi nói.
“Tiểu…tiểu thư ngủ rồi ạ?” Nữ giúp việc hỏi.
“Đúng vậy, cô ấy mệt nên vừa lên giường đã ngủ rồi.” Ninh Giang Thành nói.
“Vậy sao…”
“Cô cũng đi ngủ sớm đi, dù sao cả ngày cũng vất vả phải chăm sóc cho Thiên Hương mà.” Ninh Giang Thành mỉm cười nói.
“Vâng…”
“Khoảng thời gian này đều nhờ cô rồi.” Ninh Giang Thành nhìn cô ta rồi nói, anh quay lưng rời đi, nhìn bên ngoài có vẻ rất bình thường, nhưng khi anh lướt qua người nữ giúp việc kia khiến cho cô ta lạnh run người.
Ninh Giang Thành đã rời đi, nữ giúp việc sợ hãi ngồi bệt xuống sàn.
Đây...đây là loại sát khí gì vậy chứ? Ngoài mặt tươi cười, nhưng khi ám sát lại thì rất đáng sợ.
Nữ giúp việc xoay đầu lại nhìn, người đã đi rồi…nhưng sao thấy lạnh sống lưng thế này chứ?
Ninh Giang Thành bước lên cầu thang, anh vừa đi vừa cười, cũng không biết anh đang cười vì điều gì nữa, người đàn ông này cuối cùng đang suy tính điều gì đây?
…
Sáng hôm sau.
Thẩm Thiên Hương tỉnh dậy, người bên cạnh đã rời đi nữa rồi.
Cô nhớ lại chuyện đêm qua, không biết Ninh Giang Thành đang có ý gì.
Cô vệ sinh cá nhân xong thì xuống nhà, lướt qua nữ giúp việc thì thấy cô ta rất lạ, dường như khác với hôm qua.
Sắc mặt nữ giúp việc nhìn cũng không được ổn cho mấy lắm, cứ như đã bị ai dọa cho sợ vậy.
“Cô không khỏe à?” Thẩm Thiên Hương hỏi, tuy cô ta là người của Cao Mỹ Lệ phái đến giám sát cô, nhưng ở đây quanh quẩn cả ngày cũng chỉ có cô và cô ta, cô cũng nên quan tâm một chút.
“Không có gì, không cần cô quan tâm đâu.”
Thẩm Thiên Hương ô lên một tiếng, nếu như không cần cô cũng không hỏi nữa vậy.
Nhưng cô nào biết, chỉ một cái lướt qua của Ninh Giang Thành đã khiến nữ giúp việc kia sợ đến xanh mặt luôn rồi.
…
Hai tuần sau.
Thẩm Thiên Hương đã hồi phục hoàn toàn, cô cũng thấy mình khỏe lại rồi, cô không muốn ở lại biệt thự này nữa.
Bữa tối, ở bàn ăn Thẩm Thiên Hương nhìn anh đang cắt bít tết cho mình rồi nói: “Tôi muốn rời khỏi đây, tôi đã bình phục hoàn toàn rồi.”
Ninh Giang Thành không đáp, anh vẫn cắt bít tết cho cô.
“Anh yên tâm, tôi đã hoàn toàn khỏe lại rồi, tôi muốn ở lại đây nữa, tôi muốn về thành phố.”
Ninh Giang Thành lúc này cũng cắt bít tết xong, anh đặt đĩa xuống trước mặt cô: “Ăn tối đi.”
“Ngày mai tôi đưa em về thành phố.” Ninh Giang Thành bảo.
“Thật sao?” Thẩm Thiên Hương hỏi lại.
“Tôi đùa em làm gì, dù sao em cũng khỏe lại rồi, tôi cũng biết em không muốn ở lại đây thêm một thời gian dài nữa đâu.” Ninh Giang Thành mỉm cười nói.
“Ăn tối đi, nghỉ ngơi sớm rồi sáng mai về nhà có được không?” Anh bảo.
“Ừm.”
…
Sáng hôm sau.
Ninh Giang Thành lái xe đưa cô về thành phố, trước khi đi cô xoay đầu nhìn căn biệt thự này một lần nữa, dù gì ở đây cũng một thời gian rồi, vẫn nên nói lời tạm biệt với ngôi nhà chứ.
“Tạm biệt.”
Nói xong cô ngồi vào trong xe, đến lúc rồi, mọi chuyện sắp bắt đầu rồi.
Về được thành phố, trở lại căn nhà nhỏ Thẩm Thiên Hương vui biết bao, nằm trên chiếc giường của mình, cô cảm thấy bình yên làm sao.
Ninh Giang Thành đứng bên cạnh rồi bảo: “Em nghỉ ngơi đi, tôi về Ninh thị giải quyết chút chuyện.”
Thẩm Thiên Hương gật đầu, Ninh Giang Thành rời đi, cô cũng ngồi lên nhìn cánh cửa đóng lại.
Việc đầu tiên cô về thành phố này chính là…
…
Ngày hôm sau.
Thẩm Thiên Hương đứng trước công ty, cô biết mình không thể làm việc ở nơi này nữa.
Tuy mọi việc đã trôi qua đi, Ninh Giang Thành cũng giúp cô giải quyết mọi chuyện, nhưng nơi này thật sự cô không thể ở lại được nữa rồi.
Thẩm Thiên Hương vào trong, mọi người nhìn thấy cô liền bất ngờ, cô cầm đơn đến phòng làm việc của Liễu Huy, đặt xuống bàn rồi nhìn anh: “Tôi đến để xin nghỉ việc.”
“Thẩm Thiên Hương, tôi nói này…”
“Tôi đến để xin nghỉ việc.” Thẩm Thiên Hương nói tiếp.
Liễu Huy thấy cô đang rất quyết tâm muốn xin nghỉ, anh cầm đơn lên rồi bảo: “Được rồi, cô về đi.”
“Tôi đến xin nghỉ việc và thu dọn đồ đạc, cảm ơn thời gian qua anh đã giúp đỡ và chiếu cố tôi rất nhiều.” Thẩm Thiên Hương cúi đầu xuống rồi nói.
Liễu Huy cảm thấy cái cúi đầu này thật khó nhận, anh vội đứng lên rồi bảo: “Được rồi được rồi, cô muốn làm gì cũng được, tôi nghe cô có được không?”
Thẩm Thiên Hương nhìn anh rồi mỉm cười, nói thêm vài câu nữa thì rời khỏi phòng làm việc của anh.
Cô vừa rời đi thì Liễu Huy lập tức gọi điện thoại cho Ninh Giang Thành.
“Ninh Giang Thành, sao cô ấy vừa về lại thành phố lại muốn xin nghỉ việc rồi?” Anh hỏi.
[Thì sao?]
“Cậu bình tĩnh thế là sao hả?” Liễu Huy hỏi lại.
[Cứ để cô ấy nghỉ việc đi, đó là quyết định của cô ấy mà?]
“Ninh Giang Thành…cậu…” Liễu Huy tính nói thêm thì thấy không đúng, không phải, nếu là bình thường Ninh Giang Thành nhất định sẽ tìm cách níu kéo cô ở lai, không đời nào để cô rời đi dễ dàng như thế.
“Cậu đã biết trước cô ấy sẽ đến đây nộp đơn xin nghỉ việc?” Liễu Huy lại hỏi.
[Cậu đoán đúng rồi đấy.]
“Cậu đang có ý định gì nữa vậy?” Liễu Huy tò mò hỏi.
Vừa hỏi xong, Ninh Giang Thành đầu dây bên kia cúp máy.
Liễu Huy nhìn màn hình đã tắt, anh tức giận nắm chặt điện thoại.
“Tôi thật muốn đấm cậu vài phát mà!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...