Ninh Giang Thành đưa Thẩm Thiên Hương đến bệnh viện khác, anh đã đặc biệt dặn Liễu Huy phải tìm cho cô bệnh viện tốt nhất, còn tốt hơn nữa là không để cho Hà Tuấn tìm ra cô.
Liễu Huy chỉ biết lắc đầu với anh em tốt của mình, Ninh Giang Thành chu đáo đến mức khiến người ta thấy sợ sợ làm sao ấy.
Thẩm Thiên Hương chuyển viện rồi cũng yên tâm nghỉ ngơi hơn, Ninh Giang Giang sắp xếp cho cô ở phòng VIP, nơi đây yên tĩnh cũng không sợ ai đến làm phiền.
Ngoài bác sĩ và y tá phụ trách cô và Ninh Giang Thành cũng như Ninh Tường Gia thì không được ai lui tới đến đây.
Ninh Giang Thành cẩn thận như thế này một phần vì Hà Tuấn cũng như muốn bảo vệ Thẩm Thiên Hương, anh muốn giữ an toàn cho cô một cách cẩn trọng nhất.
Anh biết rõ vụ tai nạn xe kia không phải là vụ tai nạn bình thường, mà chính là có người đứng sau sắp xếp muốn lấy mạng cô.
Ninh Giang Thành sớm chú ý đến Lương Mỹ Kỳ, nhất định vị thiên kim tiểu thư đó có nhúng tay vào, nhưng với bản lĩnh của cô ta không thể che giấu mọi bằng chứng một cách hoàn hảo như vậy.
Đối với Ninh Giang Thành chuyện điều tra cũng như tìm thông tin rất dễ dàng, chậm nhất là hai ngày anh đã tìm ra mọi bằng chứng để kết tội Lương Mỹ Kỳ.
Nhưng mấy hôm nay lại không tìm ra bất cứ thông tin gì, tên tài xế được sắp xếp tông phải Thẩm Thiên Hương cũng không thể tìm thấy cũng như chiếc xe xuất hiện ở hiện trường tai nạn.
Ninh Giang Thành nghĩ không ra là kẻ nào ở phía sau tiếp tay cho Lương Mỹ Kỳ, có một nhân vật nào đó ở phía sau lấy Lương Mỹ Kỳ ra làm bia cho mình, muốn thực hiện kế hoạch hãm hại Thẩm Thiên Hương một cách hoàn mỹ nhất sao?
Trước tình hình này, Ninh Giang Thành chỉ biết im lặng bảo vệ cô, ở nơi này cũng có người của anh, thời gian này tốt hơn nên bên cạnh Thẩm Thiên Hương nhiều hơn, sau vụ tai nạn kia đã khiến cô bị thương rất nặng, kẻ đứng sau nhất định sẽ hành động sớm thôi, anh không thể để tên đó lấy mạng cô được.
Nhìn thấy anh cứ đưa mắt về phía mình, Thẩm Thiên Hương nghiêng đầu hỏi: “Anh nghĩ gì vậy? Sao cứ nhìn tôi mãi thế?”
“À không” Ninh Giang Thành vội nói, anh mải mê suy nghĩ quá không để ý là mình đang làm gì luôn.
Thẩm Thiên Hương bật cười: “Ai làm gì anh mà cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế kia?”
“Ninh tổng cũng có ngày phải thả hồn trên mây vắt óc suy nghĩ vì một số chuyện sao?” Thẩm Thiên Hương lại hỏi.
Ninh Giang Thành mỉm cười, anh tiến đến bên giường xoa đầu cô: “Nếu tôi nói là do cô làm tôi thả hồn trên mây, phải vắt óc suy nghĩ về cô cô có tin không?”
Thẩm Thiên Hương đưa tay đánh anh: “Tôi làm sao tin được chứ, anh ở đây với tôi cũng mấy hôm, tôi có thể tự lo được, anh nên về bên chỗ Cao tiểu thư đi.
Chúng ta…”
Ninh Giang Thành đặt tay lên môi cô, cản cô nói lời tiếp theo: “Nào, đừng có nói những lời đó nữa.”
“Tôi đã bảo rồi, tôi sẽ không đi đâu hết cho đến khi cô hồi phục hoàn toàn.”
…
Ở trong phòng bệnh với cô một lúc thì anh quay lưng ra ngoài, mỗi khi ở gần Thẩm Thiên Hương anh thật sự không thể kiểm soát được bản thân mình mà.
Không làm mấy hành động khó hiểu cũng nói những lời gì đâu không.
Ninh Giang Thành ngồi xuống ghế.
Anh dựa đầu vào tường, mấy ngày qua anh chỉ mãi ở chỗ Thẩm Thiên Hương mà không đến bên cạnh Cao Mỹ Lệ, anh cũng quên béng đi mất đi người mình xem là tất cả kia.
Ninh Giang Thành ôm đầu, cũng nhờ ơn tên Hà Tuấn mà gây ra chuyện lớn lần này đây.
Bám theo sau Thẩm Thiên Hương đã đành còn kéo cô vào một đống phiền phức, vốn không thể quản tốt người phụ nữ của mình còn đua đòi chạy theo Thẩm Thiên Hương theo đuổi cô.
Người đàn ông đó có bị ngốc không chứ? Không nhìn ra mình chính là người mang đến nguy hiểm cho cô à?
“Yêu cái gì?” Ninh Giang Thành lẩm bẩm ngồi chửi một mình.
“Yêu như anh ta có chết không cơ chứ?”
Lúc này anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Thiên Hương đứng ở cửa phòng bệnh nhìn mình rồi cười lớn.
“Ninh Giang Thành, anh đang ngồi chửi một mình đó sao?” Cô bật cười hỏi.
Ninh Giang Thành bị nhìn trúng liền ngại ngùng: “Tôi…tôi chỉ đang thầm chửi tên bác sĩ Hà kia thôi chứ bộ, nếu như không phải do anh ta thì em cũng đâu…cũng đâu…”
“Ninh Giang Thành, tôi không ngờ anh cũng có lúc trẻ con như vậy đấy.” Thẩm Thiên Hương nói.
Ninh Giang Thành nhìn cô, anh ngại ngùng không biết nói gì, tự dưng bị cô nhìn thấy bộ dạng ngớ ngẩn thế này của mình là sao?
“Em…em ra đây làm gì chứ? Không lo ở trong đó nghỉ ngơi đi.” Ninh Giang Thành đứng dậy đi đến chỗ cô rồi bảo.
“Trong phòng không còn nước, tôi nghĩ anh đi rồi nên định đi mua ít đồ, với tôi cũng đang muốn ăn chút táo.” Cô nhìn anh nói.
Ninh Giang Thành nhìn cô, anh thở dài rồi bảo: “Vào phòng đi, tôi đi mua cho em, ngoan ngoãn ở yên dưỡng thương đi.”
…
Một lát sau Ninh Giang Thành quay về phòng bệnh, cô ngồi trên giường đọc sách còn anh bên cạnh ngồi gọt táo cho cô ăn.
“Thật ra Hà Tuấn không phải người xấu” Cô đóng cuốn sách lại rồi lên tiếng.
Ninh Giang Thành khựng lại rồi nhìn cô.
“Anh ấy rất tốt, trước kia tôi ở viện một mình chăm sóc mẹ già, lúc đấy chỉ có mình tôi, cũng may có bác sĩ Hà giúp đỡ tôi nên tôi cũng có thể thở một chút.” Thẩm Thiên Hương nói.
“Thật sự thì khoảng thời gian đấy nếu không có Hà Tuấn giúp đỡ tôi cũng không biết làm sao, bản thân còn quá trẻ, lại một thân một mình chăm sóc mẹ già.
Sau khi mẹ mất bác sĩ Hà cũng đến đám tang của mẹ tôi, giúp tôi trong tang lễ của mẹ.” Thẩm Thiên Hương bình tĩnh nói.
“Anh ấy không xấu, chỉ là quá si tình, tôi biết mình không xứng với anh ấy, vả lại chúng tôi chỉ thích hợp làm bạn mà thôi.
Nếu như ông trời cho tôi gặp bác sĩ Hà ở một tình huống khác, có lẽ tôi và anh ấy…”
Ninh Giang Thành nghe đến đây thì không chịu được nữa, bị dao cắt trúng tay anh cũng không quan tâm, máu bắt đầu chảy xuống.
“Giang Thành, anh cắt trúng tay rồi kìa.” Thẩm Thiên Hương thấy thế liền lên tiếng.
Ninh Giang Thành bỏ dao và trái táo sang một bên, anh bất thình lình nắm lấy tay cô, còn Thẩm Thiên Hương cứ để tâm đến máu đang chảy xuống.
“Giang Thành, tay anh…”
“Tôi chưa đủ tốt với em sao?” Ninh Giang Thành hỏi.
“Hả?” Cô chớp chớp mắt nhìn anh, ý anh là gì vậy chứ?
“Nếu như bên cạnh tôi không có Cao Mỹ Lệ, khi em gặp tôi, ở cạnh tôi như lúc bấy giờ thì em có yêu tôi không?” Ninh Giang Thành nghiêm túc hỏi.
“Ninh Giang Thành…tay anh kìa…” Thẩm Thiên Hương tìm cách tránh né.
“Trả lời tôi đi!” Anh thật sự nghiêm túc…
“Tôi…và anh…làm sao…có thể chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...