Tinh thần không rõ, ánh trăng mơ màng, Kế Diêu ôm Tiểu Từ trở về phòng. Tiểu Từ nằm ở trên
giường suy yếu ngay cả một tia khí lực cũng không có, vừa thấy Kế Diêu
vẻ mặt thâm tình chân thành, cảm thấy mỹ mãn cười, còn muốn ý kiến vừa
rồi ở ôn tuyền bị chiếm tiện nghi, thật sự là càng nghĩ càng buồn bực,
vì thế hầm hừ nói: “Kế Diêu, ngươi ngày mai ở bên cạnh “dao trì” tự làm
một gian nhà cho mình ở, nếu không thì xuống núi đi.”
Mềm lòng cho hắn vào phòng, hắn liền được nước lấn tới, thật sự quá phận.
Kế Diêu thực vừa lòng vào chiến quả tối nay. Nghe nàng nói muốn hắn làm
một gian phòng bên cạnh “dao trì”, hắn cũng hiểu được, trong lòng ngọt
ngào. Nàng nếu chán ghét hắn, làm sao có thể để hắn ở bên cạnh dựng một
gian phòng chứ? Sớm một cước đá hắn ra xa mới phải lẽ.
Sau khi ăn no nê, Kế Diêu bị bỏ đói nửa tháng.
Ban ngày đi chặt trúc dựng nhà, ban đêm nằm ngủ ở phòng bếp trông trời mưa.
Phòng trúc rất nhanh được dựng lên, cạnh bên nhà cô vợ bé nhỏ.
Tiểu Từ đưa y phục và chăn của hắn sang, đặt ở trên đầu giường rồi xoay người đi ra.
Kế Diêu chắn trước cửa, ôm cánh tay đứng chờ.
Tiểu Từ không hiểu thở phì phì: “Ta muốn ra ngoài.”
Kế Diêu dương dương tự đắc nhếch đuôi lông mày: “Hảo.” Hảo thì hảo vẫn không nhường đường.
- “Ngươi chắn đường còn đâu.”
- “Nàng đẩy một chút là được.”
- “Ngươi.” Tiểu Từ thở phì phì bắt đầu đẩy, hắn vẫn không nhúc nhích một tí nào.
Kế Diêu bỡn cợt cười nói: “Đây là địa bàn của ta, nếu không đẩy được thì không thể bước ra ngoài.”
Tiểu Từ đỏ mặt: “Kế Diêu, ngươi đồ xấu xa.”
Kế Diêu nhíu nhíu mày, một phen ôm lấy nàng, nghiêm mặt nói: “Như vậy mới kêu xấu.”
- “Ai, ai ngươi buông ta ra.”
Kế Diêu một đường hướng đến giường: “Đến, nàng thử một lần, xem giường ta làm nằm lên có thoải mái hay không?”
Tiểu Từ dự cảm mục đích của hắn không đơn giản như vậy, vội la lên: “Ta không cần thử.”
Kế Diêu không thèm hỏi ý kiến, tự chủ trương: “Thử một lần đi.”
Nàng thét lên kinh hãi: “Không cần.”
- “Không cần khách khí.” Hắn nói xong, nàng đã bị đặt trên giường, nằm trên chiếc chăn xanh biếc thêu hình uyên ương hỷ thúy.
…
Lại bị “đùa giỡn”…
Sau khi xong mọi chuyện, nàng vơ loạn áo quần che lên người, mặt đỏ tim đập tức giận không thôi. Lúc này đây lại tự trách mình thiện tâm, vì sao
phải tự mình đưa y phục và chăn đến địa bàn của hắn, chẳng khác nào tự
chui đầu vào rọ, có đi mà không có về.
Sau một hồi nghỉ ngơi,
khôi phục lại thể lực, Tiểu Từ thở phì phì tự mình khắc lên cái trúc bài trước cửa phòng hắn, mặt trên viết hai chữ “Dao tỉnh”. Sau đó nàng đứng ở cửa xoa xoa thắt lưng lạnh mặt nói: “Về sau nước sông không phạm nước giếng, hừ.”
Kế Diêu giương mắt nhìn nàng, cao thấp đánh giá,
chuyển hướng sang những nơi không nên xem nhìn nhìn, ý vị thâm trường
cười: “Nước sông cùng nước giếng sớm muộn cũng hòa vào nhau, hai nhập
một, phân không rõ làm sao bây giờ.”
Tiểu Từ đầu tiên là sửng sốt, sau hiểu được ý tứ của hắn, nhất thời mặt hồng một mảng, quay đầu đi vào dao trì.
Ba ngày không để ý đến hắn.
Kế Diêu thật cao hứng, từ nửa tháng rút ngắn còn ba ngày. Xem ra, ân, nàng chính là ngượng ngùng thừa nhận đã đối với hắn động tình. Kỳ quái,
trước kia hắn ngây thơ không rõ tình cảm của nàng, nàng ngược lại tích
cực dũng cảm, hiện tại hắn đem nhiệt tình hoàn toàn kính dâng, nàng lại
chuyển sang ngượng ngùng kín đáo.
Xem ra một chữ “tình” này chính là địch tiến ta lui, địch lui ta tiến. Tổng yếu một chủ động một bị động mới có tình thú.
Nói thật, hắn lớn như vậy, còn chưa được hưởng qua tư vị theo đuổi nữ tử.
Ngày này qua ngày khác nghĩ biện pháp thảo phạt nàng làm niềm vui, phàm
có một chút nho nhỏ tiến bộ, thấy nàng thản nhiên cười, thấy nàng sắc
mặt phi hồng, liền cảm thấy đó là cảnh sắc đẹp nhất trên đời.
Một ngày, Kế Diêu sáng sớm liền ly khai khỏi Dao tỉnh.
Tiểu Từ không nhìn thấy hắn, trong lòng có chút kích động. Bước vào phòng
hắn, trên giường chăn gối ngăn nắp, trong phòng cũng được thu thập sạch
sẽ, như thế nào lại có một loại cảm giác người đi trà lạnh? Hắn chẳng lẽ đã đi rồi? Chẳng lẽ thật sự bị nàng tức giận đuổi đi?
Trong lòng bắt đầu chua xót khó chịu. Ngày thường không biết là hắn tốt, hắn đi
rồi, như thế nào đều cảm thấy không thích hợp? Trong phòng trống rỗng
tựa hồ một chút hơi ấm cũng không có, thanh âm của hắn đã muốn quen,
bóng dáng của hắn đã muốn quen. Hắn vui đùa nàng cũng nghe tâm ngọt
không thôi. Hắn đem hết thảy đều bồi dưỡng thành thói quen của nàng, vừa ly khai đã không thích ứng như vậy.
Hắn là trượng phu của nàng,
làm sao có thể bỏ nàng ra đi không một lời từ giã? Cho dù tình tình nàng khó chịu hay quát mắng hắn, cũng chỉ bởi vì nàng không muốn liên tiếp
bị hắn chiếm tiện nghi thôi. Trong lòng nàng kỳ thật cũng thích hắn, hắn ngốc đến mức ngay cả điều này cũng nhìn không ra sao?
Thật sự là càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt bắt đầu nhịn không được rơi xuống.
Thương tâm cả ngày, cơm trưa cũng không làm, một chút khẩu vị cũng không có,
một mình ngồi ở bên bờ suối khó chịu. Mắt thấy mặt trời dần dần xuống
núi, trong lòng lại thê lương. Hắn thật sự không trở lại sao? Nước mắt
lại tiếp tục tràn mi.
Đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có
tiếng người nói chuyện, trong đó đúng là có giọng của Kế Diêu. Trong
lòng nàng mừng rỡ, vội vàng đứng lên, xoay người nhìn lại. Quả nhiên là
hắn, nhưng là, bên người hắn cứ nhiên còn có một nữ nhân! Thân tư thực
yểu điệu, dáng người thướt tha.
Nàng một trận hoa mắt váng đầu, không đến một ngày, hắn cư nhiên mang theo một nữ nhân trở về.
Kế Diêu thấy nàng, vội vã bước tới, cười nói: “Tiểu Từ, đây là mẫu thân, nàng còn nhớ không?”
Mẫu thân? Mẫu thân của hắn? Sắc mặt Tiểu Từ đỏ lên, lẩm nhẩm trong lòng
cuối cùng an tâm, nghĩ đến vừa rồi vô cớ sinh một bình dấm chua, chính
mình cũng cảm thấy ngượng ngùng.
- “Ai nha, Tiểu Từ, A Diêu đều nói hết với ta, đứa nhỏ đáng thương.”
Tiểu Từ cúi đầu ngượng ngùng cười cười.
Kế Diêu kéo ống tay áo của nàng, thấp giọng nói: “Mau gọi a.”
Gọi gì, Tiểu Từ sắc mặt càng đỏ, nhăn nhó kêu một tiếng mẫu thân.
Lâm Phương cao hứng cười rộ lên, nắm lấy bàn tay nàng, nhìn kỹ: “Ân, so với hai năm trước đã trổ mã hơn rất nhiều, xinh đẹp hấp dẫn, tương lai sinh tôn tử, nhất định là một đứa trẻ xinh đẹp. Hừ, không phải là tại Lưu
phu nhân sao, suốt ngày ôm cháu ngoại đến trước mặt ta khoe khoang.”
Kế Diêu hắc hắc cười, bàn tay âm thầm đặt ở sau lưng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, ý tứ chính là, nỗ lực lên.
- “Tiểu Từ, mắt của con như thế nào lại có điểm hồng a.” Lâm Phương thực thân thiết hỏi.
- “Nga, ta vừa rồi ngồi ở bên bờ suối, có lẽ là bị hơi nước xông vào.”
Kế Diêu cũng nhìn kỹ xem hốc mắt của nàng, sau đó liền mặt mày hớn hở nói: “Khẳng định là nhớ ta đi. Hơi nước như thế nào có thể xông thành cái
dạng này đây, ngày đó chúng ta ở bên trong lâu như vậy, mắt còn không bị hồng thành như vậy.”
Tiểu Từ xấu hổ đến muốn chui xuống đất tìm
chỗ trốn. Lâm Phương ngược lại vui mừng khấp khởi nhìn Tiểu Từ, giống
như tôn tử đã chắc chắn nằm ở trong bụng nàng.
Đêm đó, Lâm Phương cũng ngủ lại trên núi, cùng Tiểu Từ ở trong dao trì, Kế Diêu ngủ ở Dao tỉnh.
Lâm Phương cực kỳ thích Tiểu Từ, cùng nàng nằm trên giường nói miên man.
Tiểu Từ thương tâm một ngày, tâm tình sa sút liền có chút buồn ngủ, nghe một lúc rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Nửa đêm như thế nào cảm
thấy thực nóng, dường như bị ôm chặt, da thịt ma sát với vật thể nóng
bỏng. Trên mặt cư nhiên còn bị hôn. Nàng giật mình tỉnh lại, vừa thấy,
bên cạnh lại có thể là Kế Diêu.
Tiểu Từ vừa sợ vừa thẹn, thúc vào người hắn: “Sao lại là ngươi, mâu thân đâu?”
Kế Diêu cười vẻ mặt thích ý: “Mẫu thân bảo ta đến. Chúng ta vẫn là cày
cuốc chăm chỉ cấp cho bà tôn tử, để cho bà có cái mà khoe với người ta.”
Tiểu Chu làm giường gỗ thực không hợp cách, thực vang. Kế Diêu nghĩ lại vẫn
là hắn làm giường tốt nhất, cơ hồ không có động tĩnh gì.
Bốn năm sau.
- “Ai nha, Kế phu nhân, bà ôm ai vậy, tiểu oa nhi thực xinh đẹp nha.”
Lâm Phương đắc chí cười: “Tôn tử của ta a.”
- “Mấy tuổi?”
- “Hơn một tuổi.”
- “Ai nha, mới một tuổi mà đã lớn thế sao?”
- “Đúng vậy, con ta cao mà.”
Kế Cẩm nhỏ giọng nói: “Bà nội, ta ba tuổi.”
Lâm Phương ngẩn ra có chút xấu hổ, đối Lưu phu nhân nói: “Đó là tuổi mụ, tuổi mụ.”
Về nhà, Lâm Phương buông tiểu Kế Cẩm, cười tủm tỉm nói: “Tôn tử ngoan, ở
nhà là ba tuổi, đi ra ngoài chỉ được hơn một tuổi thôi biết không?”
- “Vì sao ạ?”
- “Cái này, chờ con lớn lên sẽ biết.”
Kế Ân Mặc buông lá thư trong tay, bất mãn nói: “Ta nói nàng lại không thể nhịn mà đem ra khoe đi.”
Lâm Phương giậm chân: “Ta nhịn đã lâu.”
- “A Diêu mới thành thân hai năm, nàng đều ôm tôn tử lớn như vậy ra
ngoài, nàng không sợ bị người ta chê cười sao, còn phải chừa mặt mũi cho vợ chồng son với chứ.”
- “Ta ở ngoài đều nói Cẩm nhi hơn một tuổi mà.”
- “Hơn một tuổi mà có thể lớn như vậy, nói nhiều như vậy sao? Nói nàng ngốc, còn không vui.”
- “Phi, lão già dở người, chàng xem thư của chàng đi.”
—–Hoàn—–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...