Châu Viên Ngọc Ẩn

Tiểu Từ xấu hổ muốn
rút tay về, bất quá không đấu được với khí lực của hắn, giãy dụa vài lần cũng không có một tia dao động. Sắc mặt nàng càng đỏ, vừa thẹn vừa vội.

- “Đừng nhúc nhích, để cho ta nắm một lúc, từ nay về sau, sợ rằng sẽ
không còn cơ hội.” Ngữ khí của hắn bi thương mà cô đơn, trên khuôn mặt
tuấn mỹ, mang theo sự quyết tuyệt cùng giãy dụa. Tiểu Từ bị ánh mắt của
hắn làm cho mềm lòng, ngừng động đậy, bàn tay tuy rằng nằm gọn trong
lòng bàn tay hắn, nhưng trong ngực lại cảm thấy xấu hổ, ánh mắt hắn vững vàng khóa ở trên mặt nàng, làm càn nhìn chằm chằm.

Đột nhiên một thanh âm vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh: “Ai ai, người chờ ta
thông báo với chủ nhân nhà ta đã, sao có thể xông loạn như thế.”

Sắc mặt Thư Thư trầm xuống, tay siết càng mạnh.

Tiểu Từ kinh ngạc nhìn về phía cách đó không xa một người. Tiểu Ngọc đi sau hắn, lại theo không kịp cước bộ của hắn.

Hắn tay cầm trường kiếm, xoải bước mà đến.

Khuôn mặt hắn anh lãng hơi thoáng vẻ phong sương, như một chiến binh sa
trường khải hoàn trở về. Mày kiếm dày rậm làm nổi bật đôi mắt tinh anh,
tựa hồ cách một kiếp hồng trần cuồn cuộn, xuyên thấu qua hàng vạn gương
mặt trong dòng đời, liếc mắt một cái tìm thấy nàng.

Tâm Tiểu Từ mạnh mẽ đau xót, giống như bị một vật nhọn đâm trúng, rồi sau đó bị nghiền nát lặng lẽ chịu muôn ngàn đau đớn.

Ánh mắt hắn dừng ở trên khuôn mặt nàng, nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng,
giống như lợi kiếm phá không mà đến, lâp tức đâm thẳng vào lòng nàng,
nàng không biết vì sao lại có cảm giác dường như đã từng quen biết. Đối
với hắn, là cảm giác quen thuộc cùng tin cậy.

- “Tiểu Từ.” Hắn
cúi đầu hô một tiếng, thanh âm khàn khàn trầm thấp, giống như từ lâu đã
không mở miệng nói chuyện, giống như tiếng gọi nàng xuất phát từ nơi sâu thẳm nhất trong cõi lòng hắn.

Nàng giật mình, hốc mắt thế nhưng
đau xót, một tiếng kêu này lập tức khuấy trộn tâm sự nặng nề của nàng,
tựa hồ hắn là thiên nghìn cánh buồm, xuyên qua vạn trùng khói nước trở
về.

Ca ca?

Hắn đến thật gần, gần đến mức có thể thấy đôi
mắt phong sương cùng hàng mi run rẩy. Tiểu Từ kìm lòng không đậu khẩn
trương, tất cả lực chú ý đều tập trung ở trên mặt hắn, hoàn toàn quên
mất bàn tay mình còn nằm trong tay Thư Thư.

Ánh mắt Kế Diêu đảo
xuống nơi bàn tay hai người đang nắm chặt. Tiểu Từ tuy rằng nhìn hắn,
nhưng bàn tay vẫn bị Thư Thư nắm lấy, tựa hồ không có dấu hiệu rút ra.

Hắn nhếch khóe môi, tâm tình phức tạp khó có thể nói nên lời. Hắn từ chỗ

Tiết Chi Hải biết được Tiểu Từ mất trí nhớ, nhưng hắn không tin, không
tin nàng cư nhiên có thể quên hắn. Một đường khoái mã mà đến, hắn ôm một tia hy vọng xa vời, hy vọng trong nháy mắt nhìn thấy nàng, nàng có thể
tỉnh lại. Nhưng mà nhìn đến nàng cùng Thư Thư năm ngón tay đan chặt, hắn biết, nàng thật sự đã quên, hết thảy đều quên.

Một khắc nhìn thấy hắn, thần sắc nàng bất quá cũng chỉ hơi hơi chấn động.

Trong lòng Kế Diêu, hạnh phúc cùng thống khổ chia nhau chiếm một nửa. Hắn vừa cảm tạ ông trời ở trong giây phút sống chết làm cho Tiểu Từ có giải
dược để khởi tử hồi sinh. Hắn vừa đau khổ khi chứng kiến cảnh nàng còn
sống nhưng lại quên đi hắn. Hắn không chịu được việc nàng coi hắn là
người xa lạ, đem tất cả những ký ức có nhau quên sạch. Nhiều niềm vui
hạnh phúc như vậy, mỗi lần hồi tưởng đều như vạn vật sinh sôi, không
muốn tỉnh dậy. Về sau nếu hắn là một vai kịch, vậy nàng sẽ là quần chúng hay là khách nghe? Hoặc là ngay cả quần chúng và khách nghe cũng không
thể, chỉ làm người qua đường, tùy đến tùy đi? Vừa nghĩ đến đây, trong
lòng hắn đau nhức như có hạng vạn con kiến cắn xé, hắn hận không thể lập tức xông đến, đoạt nàng từ trong tay Thư Thư, gắt gao ôm vào trong
ngực, từ nay về sau để nàng trói nàng ở bên người.

- “Tiểu Từ.”
Hắn lần thứ hai gọi tên nàng, cổ họng có chút nghẹn ngào. Giờ phút này
gặp lại đáng nhẽ phải nên vui mừng mới phải, hắn lại cảm thấy tiếc nuối. Hắn cùng nàng thiếu chút nữa chính là thiên thượng cùng nhân gian,
thiếu chút nữa đã trở thành đời đời kiếp kiếp. Vậy mà bây giờ, tuy cùng
tồn tại trong kiếp này, gần trong gang tấc, nàng lại không nhớ rõ hắn.

Hắn mỉm cười đến gần nàng, gắt gao nhìn mỗi một tia dao động nhỏ nhỏ trên
khuôn mặt nàng. Hắn sợ làm nàng kinh động. Nỗi sợ hãi chưa từng có, hắn
tựa hồ có thể nghe tiếng tim mình đập dồn dập.

- “Ca ca?” Tiểu Từ cúi đầu gọi một tiếng, mang theo chần chờ cùng không xác định, kìm lòng không đậu âm thầm liếc mắt nhìn Thư Thư.

Thư Thư buông tay nàng ra, đối nàng ôn nhu cười: “Đúng, hắn chính là ca ca của nàng, Kế Diêu.”

Ca ca? Kế Diêu sửng sốt, nhìn Thư Thư. Hắn nhưng lại đặt mình vào thân
phận này? Trong lòng thoáng lạnh, muốn phát tiết lại phải cắn răng kìm
nén. Thư Thư là ân nhân cứu mạng của nàng, cho nên, cũng là ân nhân cứu
mạng của hắn. Giờ phút này hắn sẽ không so đo chuyện Thư Thư đã nói với
Tiểu Từ những gì, hắn chỉ cần Thư Thư trả lại Tiểu Từ cho hắn là được.
Còn những thứ khác, hắn có thể dùng cả cuộc đời này để chậm rãi thay
đổi, làm cho nàng nhớ lại.

Thư Thư buồn bã cười khổ: “Kế Diêu, ta nói ta là trượng phu của nàng, nàng lại sống chết không tin, xem xem ta thật thất bại thảm hại a.”

Kế Diêu trong lòng cả kinh, âm thầm
may mắn Tiểu Từ không tin. Hắn bước lên từng bước kéo tay nàng, mỉm cười nói: “Tiểu Từ, chúng ta về nhà.”

Tiểu Từ nhìn hắn, nửa tìm tòi
nghiên cứu nửa tin cậy, nửa quen thuộc nửa xa lạ. Đây là người nhà của
nàng? Ca ca? Thật đáng tiếc nàng lại không nhớ ra hắn, chính là cảm thấy an toàn cùng tín nhiệm. Có lẽ, đây chính là cái gọi là quan hệ huyết
thống, làm cho nàng có cảm giác như vậy. Nàng mỉm cười, không trả lời,
mà yên tâm đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn.

Thư Thư nheo mắt
lại, lúc này đây lòng đố kị rốt cuộc tràn đầy mãn phế, đồng dạng đều là

lần đầu tiên gặp mặt, nàng vì sao có thể vui vẻ tín nhiệm hắn, rồi tiếp
nhận hắn. Cho dù là trong thân phận ca ca, vẫn làm cho hắn ghen tị đến
phát cuồng.

Hắn cứ như vậy đứng sững nhìn Kế Diêu đưa nàng đi.
Bàn tay ở sau lứng nắm chặt đến nỗi mỗi khớp xương kêu lên răng rắc.
Không phải của ngươi, chung quy không phải. Cho dù có chiếm hết tiên cơ, dùng hết tâm cơ, vẫn là không được. Hắn lần đầu tiên có loại cảm giác
thất bại, có chút cam chịu số phận mà thở dài.

Tiểu Từ nhìn bên
ngoài Họa Mi sơn trang một con ngựa, không hiểu sao có chút cảm giác
quen thuộc. Con khoái mã nhìn qua, dường như nghe thấy hơi thở của nàng, dụi dụi thân thiết. Lòng tin trong nàng càng vững, đối Kế Diêu cười
cười, hỏi: “Ca ca, đây là ngựa của ta sao?”

Kế Diêu: “Là của ta, bất quá cũng là của ngươi. Ngươi trước kia đều nói như vậy. Ngươi không nhớ sao?”

- “Phải không?” Tiểu Từ hơi sửng sốt một chút, cười tủm tỉm nói: “Nếu như vậy, bạc của ca ca cũng là của ta, ca ca mang ta đi dạo kinh thành, ta
muốn mua vài thứ.”

Kế Diêu nhếch khóe môi cười nhìn nàng. Thói
quen thích dạo phố của nàng một chút cũng không thay đổi. Bất quá, hắn
sẽ không bao giờ cảm thấy đau đầu nữa, có thể cùng nàng rảo bước trên
một con đường, nhìn cuộc sống diễn ra xung quanh, đã là một loại phúc
khí.

Hai người chậm rãi đi, Kế Diêu vẫn nhìn nàng cười. Dần dần,
mặt Tiểu Từ có chút nóng. Nàng cúi thấp đầu, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi cười
cái gì?”

Kế Diêu cố ý nói: “Nga, ta cười, ngươi đã sớm gả cho người ta, như thế nào còn kết tóc kiểu cô nương?”

Tiểu Từ kinh hãi, lập tức dừng bước chân.

- “Ngươi nói cái gì? Ta gả cho người ta? Ta gả cho ai?”

Kế Diêu sờ sờ đuôi lông mày, cười nói: “Gả cho ai cũng không phải Thư Thư.”

Tiểu Từ giậm chân: “Rốt cuộc là ai.”

Kế Diêu cười hì hì nhìn nàng: “Ngươi đoán xem!”

- “Ta, ta cái gì cũng không nhớ rõ, như thế nào đoán a.”

Kế Diêu: “Ai, người ta không biết có bao nhiêu thương tâm đâu. Toàn tâm toàn ý chờ ngươi, ngươi lại đem hắn quên sạch sẽ.”

- “Là ai a?”

- “Quên đi, ngươi nếu đã quên, coi như chính mình vẫn là một tiểu cô

nương, chờ ca ca khi nào lại tìm cho ngươi một người tốt, một lần nữa gả đi.”

Tiểu Từ buồn bực, mạnh tay cho Kế Diêu một quyền: “Chuyện dựng vợ gả chồng há là trò đùa, ngươi nói bậy bạ gì đó.”

Kế Diêu cố nín cười, quay đầu nhìn nàng, làm ra vẻ sầu khổ nói: “Ta nói cho ngươi, ngươi nếu không tin phải làm sao bây giờ.”

- “Ngươi nói cho ta biết, ta tự nhiên tin tưởng.”

- “Vì sao tin tưởng ta?”

- “Bởi vì ngươi là ca ca ta a.”

- “Thư Thư nói hắn là trượng phu của ngươi, ngươi không tin, vì sao hắn nói ta là ca ca ngươi, ngươi lại tin?”

Tiểu Từ ngây ngẩn cả người, đúng vậy, lời Thư Thư nói, nàng vốn không quá
tin tưởng, vì sao riêng điều này lại không cảm thấy nghi ngờ?

Kế Diêu ôn nhu nhìn nàng, không gấp không vội chờ đợi.

Tiểu Từ có chút mờ mịt lại có chút khẩn trương, nàng không yên hỏi: “Trực
giác của ta cảm thấy ngươi thực là ca ca của ta, chẳng lẽ không phải?”

Kế Diêu nở nụ cười: “Ta gọi là Kế Diêu, ngươi tên Vân Từ, ngươi nói, ta có phải là ca ca của ngươi hay không?”

Tiểu Từ kinh ngạc nhìn Kế Diêu, trong lòng bắt đầu dao động, bắt đầu nghi
hoặc, nếu hắn không phải ca ca, vậy hắn là ai? Thư Thư vì sao phải lừa
nàng?

Ánh mắt Kế Diêu nhu tình như nước, chậm rãi nói: “Thời điểm ngươi ngủ thường thích dán vào tường, bởi vì sợ xoay người bị rớt xuống đất. Lúc ngươi tắm rửa, thích tẩy cánh tay trước, dưới nách ngươi có
một nốt ruồi nhỏ, còn có, bên hông của ngươi có hai chỗ lõm xuống.”

Kế Diêu một hơi nói xong, ánh mắt sáng quắc dường như có thể xuyên thấu nàng.

Tiểu Từ sửng sốt, hắn nói như kể lại, đối với từng nơi bí ẩn trên cơ thể
nàng cũng biết tường tận. Hắn, đến tột cùng là ai? Lòng của nàng bắt đầu cuồng loạn nhảy lên.

- “Ca ca, hẳn là sẽ không biết nhiều như
vậy, hẳn là sẽ không biết ẩn ký trên người ngươi, ngươi nói, ta là ai?”
Kế Diêu từng chữ từng chữ nói rõ ràng, chặt chẽ nhìn nàng, tựa hồ rất
mong chờ đáp án từ nàng.

Tiểu Từ khẩn trương đến không thể hô
hấp. Đáp án kia dừng ở bên môi, nàng lại không muốn thừa nhận. Người
trước mắt này, mặc dù mang lại cảm giác quen thuộc, mặc dù có tín nhiệm, nhưng là, muốn nàng thừa nhận khả năng kia, nàng vẫn không thể. Hắn suy cho cùng, vẫn là một người xa lạ đối với nàng.

Nàng bắt đầu né tránh tầm mắt hắn, buông xuống mi mắt không dám đối diện với ánh mắt bức người kia.

Kế Diêu thở dài một hơi, cười khổ nói: “Tiểu Từ, ta không bức nàng, ta sẽ vẫn chờ nàng, chờ nàng nhớ tới ta.”

Tiểu Từ tâm mạnh mẽ nhảy dựng, hắn nói như vậy, chính là chứng minh cho
những suy đoán trong lòng nàng. Tim nàng đập loạn, bắt đầu có cảm giác
xấu hổ. Không còn trạng thái tùy ý tự nhiên như vừa rồi. Hắn, thật là
trượng phu của nàng? Chỉ bằng lời nói từ phía hắn thôi sao? Nếu không
phải, vậy vì sao đối với mọi thứ về nàng đều rõ ràng như thế?

Kế
Diêu thấy nàng đỏ mặt cúi thấp đầu, trong ngực rục rịch. Hắn nắm lấy bàn tay nàng, ôn nhu nói: “Như thế nào, nàng chán ghét ta?”

Sắc mặt Tiểu Từ càng hồng, muốn rút tay ra, lại bị hắn nhanh tay nắm chặt.


- “Mọi tấc trên da thịt nàng ta đều sờ qua, chỉ sờ bàn tay nhỏ bé này thì đã sao, không cần bịt tay trộm chuông.”

Tiểu Từ cảm thấy cả khuôn mặt nóng bừng như lửa, vừa thẹn vừa giận nói: “Ngươi nói bậy.”

Kế Diêu cười hì hì nói: “Ta không nói bậy. Trước ngực của nàng còn có một nốt ruồi màu đỏ, ta vừa rồi quên nói.”

Sắc mặt Tiểu Từ đã muốn hồng như ráng chiều. Nàng xấu hổ buồn bực lại không biết làm thế nào, bởi vì tất cả những điều hắn nói đều đúng. Hắn, thật
sự ngay cả toàn thân nàng đều đã xem qua.

Kế Diêu nhìn bộ dáng
nàng ngượng ngùng đến muốn chui xuống đất càng thêm buồn cười, tiến đến
bên tai nàng nói nhỏ: “Nàng không cần xấu hổ, nàng nếu cảm thấy chịu
thiệt thòi, buổi tối đổi lại ta cho nàng xem ta là được.”

Những
lời này chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, thành công làm Tiểu Từ
ngượng ngùng không dám phản kháng, cảm thấy toàn thân đều bắt đầu nóng
bỏng. Cố tình Kế Diêu còn không có ý buông tha, tiếp tục thì thầm: “Nói
không chừng, nàng hiện tại đã muốn hoài mang đứa nhỏ. Tháng trước, chúng ta vẫn còn ân ái mặn nồng cơ mà.”

- “Kế Diêu!” Tiểu Từ chịu đựng đến cực hạn, giậm chân hô to một tiếng, xoay người toan bỏ đi, chỉ cảm
thấy các khớp ngón tay đều bắt đầu nóng, sắc mặt hồng thành cái dạng gì, không nghĩ cũng biết.

Kế Diêu đột nhiên từ phía sau ôm lấy nàng, bàn tay lần theo vạt áo nàng luồn vào.

Tiểu Từ vừa sợ vừa thẹn, rõ ràng đang là ban ngày hắn lại muốn phi lễ nàng
sao? Nàng tức giận, dừng sức giãy dụa. Kế Diêu bật cười tùy ý nàng giãy
dụa, chính là gắt gao ôm nàng, đem ống tay áo nàng vén lên.

- “Nàng xem, trên cánh tay nàng đã mất hạt chu sa, ta không lừa nàng đi.”

Nàng kỳ thật đã sớm hoài nghi qua, chỉ là không muốn tin mà thôi. Giờ phút
này khẩu khí hắn khẳng định như vậy, làm cho nàng càng thêm hoảng hốt.

- “Là ta làm cho nó biến mất.” Hắn ở bên tai nàng ôn nhu ngọt ngào thủ
thỉ. Thân thể nàng đang cứng đờ đột nhiên mềm nhũn, lại bắt đầu nóng hầm hập.

Nàng liều mạng tránh vòng tay ôm ấp của hắn, hung tợn trừng mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi nói bậy, ta mới không phải dễ dãi như vậy.”

Kế Diêu ung dung nhìn nàng, nụ cười mang theo sự đùa cợt cùng sủng nịch.

- “Ta mới không vội. Ngày đó đều là nàng chủ động, ở trống trơn đài chặn đường hôn ta.”

Tiểu Từ không biết hắn nói thật hay giả, dù sao nghe vào tai cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.

- “Ta không tin.” Nàng có chết cũng không thừa nhận. Dù sao cũng không nhớ rõ, ai biết hắn có nói thật hay không.

- “Kia ta dẫn nàng đi xem, có lẽ nàng đến nơi có thể nhớ ra được gì đó.”

- “Được, ngươi dẫn ta đi.”

Kế Diêu xoay người lên ngựa, cúi xuống thân mình, kéo lấy cánh tay nàng
nhấc bổng lên đặt trước người. Sau đó giục ngựa phóng đi.

Tiểu Từ ngồi ở trước ngực hắn, cố ý hay vô tình đều đụng phải da thịt hắn, xung quanh đều là hơi thở nam tính của hắn, mùi vị tự nhiên dễ chịu, dường
như là hương vị trong tiềm thức nàng thích nhất. Tim của nàng lại bắt
đầu đập loạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui