Châu Viên Ngọc Ẩn

Kế Diêu chạy như trốn
khỏi trống trơn đài, thật lâu mới dừng bước chân. Ngón tay đặt trên môi, có chút đau. Nơi nàng cắn để lại một vết rách nho nhỏ, trở thành một
cái gì đó, không thể đụng vào, một sự va chạm nhẹ cũng khiến lòng hắn
dao động. Hắn buôn tay, bật dậy bỏ chạy thật nhanh. Từa hồ tiếng gió
thổi bên tai có thể thổi tan đi sự khác thường trong lòng.

Sương
mù dần nhạt, núi rừng như từ trong mộng tỉnh lại, cây cối tươi mát. Hai
bên đường lục tục có vài người vội vàng xuống núi, đối diện lại có người hướng lên núi, hắn cẩm y hoa phục, phong thái không tầm thường. Đứng
bên những sơn dân chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, vô cùng nổi bật. Kế
Diêu không khỏi nhìn thêm vài lần.

Đường núi chật hẹp, ánh mắt
hắn khẽ đảo qua, ở trên mặt Kế Diêu dừng lại một lát. Kế Diêu chỉ cảm
thấy ánh mắt của hắn dường như có thể câu hồn đoạt phách, thủy mà lượng, lại lộ ra khí lạnh.

Ở trước cổng Đào cư phơi dược thảo, ngón tay Tiểu Từ nhẹ nhàng xoa xoa cái sọt đựng đủ loại dược thảo, không yên
lòng. Trước mắt vẫn là hình ảnh ánh mặt trời chiếu thẳng lên trống trơn
đài, đó là ánh sáng đẹp nhất mà mười bảy năm qua nàng gặp.

Sắc mặt nàng dần dần ửng đỏ như son, si mê ngây dại rồi lại buồn vô cớ.

– “Quấy rầy!”

Tiểu Từ bỗng cả kinh, không biết từ lúc nào đã có một nam tử đứng trước mặt
nàng. Nàng đề phòng đứng lên. Tức thì từ trong ống tay áo thủ sẵn một
cái chai nho nhỏ.

– “Ta là Thư Thư, muốn tìm người.” Hắn mắt
phượng híp lại, cẩn thận đánh giá Tiểu Từ, nàng đang trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, mà người nọ nói Vân tiên tử năm nay đã gần bốn mươi, xem ra không phải là nàng.

– “Thúc thúc?” Tiểu Từ có chút buồn bực, hắn bất quá mới hơn hai mươi tuổi, dám tự xưng thúc thúc.

– “Đúng vậy, xin hỏi cô nương có biết Vân tiên tử?”

Tiểu Từ mất hứng đáp lại một câu: “Không biết”, hắn nhìn qua nhã nhặn tuấn
mỹ, nhưng không có lễ độ thật thà chất phác như người miền núi, ánh mắt
phát ra một cỗ cao cao tại thượng, ngạo khí cùng bá đạo.

Người nọ rõ ràng không kiên nhẫn, mắt phượng nhíu lại, ánh mắt sắc bén lộ ra hung quang:

– “Cô nương, thỉnh nói thật.”

Chẳng lẽ ta lại không được phép lừa ngươi? Tiểu Từ đối với việc hắn tự xưng
thúc thúc sớm đã nhịn không nổi, lại nghe khẩu khí không tin của hắn,
càng thêm buồn bực. Nàng rất ít khi giao tiếp với người khác, những sơn
dân nàng gặp ở đây đều hiền hòa chất phác. Người như hắn, nàng cũng là
lần đầu tiên nhìn thấy, không hiểu sao rất không thích.

Nàng
thuận tay chỉ vào một hướng phía sau núi nói: “Từ đây đi thẳng lên trên, gặp một hang đá, nàng ở bên trong. Đúng rồi, lão nhân gia người rất
thích mật, ngươi mang một vò đi, nàng sẽ gặp ngươi.”

Nói xong, nàng nín cười chỉ vào một vò mật ong dưới gốc cây.

Thư Thư lạnh lùng nói một tiếng: “Cáo từ!”. Ném xuống một lượng bạc, cầm vò mật ong lấy đi.


Tiểu Từ nhìn đĩnh bạc trên mặt đất, khóe miệng cong lên. Người này thật là
vô lễ, bộ dạng ném bạc giống như bố thí cho khất cái không bằng. Nàng
cũng chưa từng xin hắn. Bất quá, nghĩ đến hắn một lúc nữa nhìn thấy
Huyền Chung, Tiểu Từ “xì” cười ra tiếng, trong lòng cũng hết giận.

Đem hắn dọa chạy là tốt rồi, ngọn núi kia có cái gì Vân tiên tử? Chẳng lẽ
giống như trong sách vở, đến ngọn núi cũng biến được thành thần tiên?

Qua nửa canh giờ, đột nhiên trong viện “Ầm” một tiếng, Tiểu Từ ra Đào cư liền thấy, cư nhiên là Thư Thư!

Mật ong chảy xuống thành dòng, màu vàng hòa cùng màu đỏ của máu đầm đìa
trên bàn chân gấu. Tiểu Từ một trận mê muội, vừa đau vừa giận: “Ngươi,
ngươi giết nó?”

Thư Thư hừ lạnh một tiếng: “Tiểu nha đầu, ngươi tâm tư cũng thật ác độc.”

– “Ngươi mới ác độc, nó bất quá chỉ là một con gấu nhỏ, căn bản không
biết đả thương người!” Tiểu Từ lệ tràn mi. Nàng chỉ nghĩ hắn vừa thấy
Huyền Chung sẽ bị dọa chạy, lại không ngờ hắn ngoan độc như thế, thế
nhưng lại xuống tay với huyền chung.

Thư Thư ánh mắt âm lãnh, một chiêu ra tay.

Tiểu Từ không nghĩ hắn có võ, vội vàng triển khai từng bước, vân khởi cửu
thức chiêu thứ nhất phong đến. Nàng phất ống tay áo dài, đá đến mặt Thư
Thư, thân mình mượn lực lui lại. Thư Thư dính một chiêu, kinh ngạc nàng
cũng biết võ, nhất thời vận mười phần công lực nghênh chiến. Trực diện
so chiêu mới phát hiện nàng cư nhiên không có nội lực, bất quá ỷ vào
dáng người linh động, tiến thối tự nhiên.

Thư Thư cười lạnh một
tiếng, chỉ dùng cương mãnh cầm nã thủ, chưởng phong bao vây Tiểu Từ lại, kín không kẽ hở, chặt chẽ. Tiểu Từ vốn không có nội lực, dưới ghìm kẹp
của Thư Thư không thể thoát thân. Vội vàng xoay cổ tay, dưới bàn tay
phóng ra mê dược. Không ngờ hắn xòe quạt ra chắn lại, toàn bộ mê dược
đều hấp thụ trên chiết phiến của hắn, cặp mắt phượng bỗng nhiên sáng
lên.

Hắn lạnh lùng cười: “Quả nhiên, đã tìm đúng nơi.”

Hắn tiến lên vài bước, cầm nã thủ lập tức triển khai như mây bay nước chảy
lưu loát sinh động. Tiểu Từ căn bản không có sức chống lại, qua loa ứng
phó vài cái đã bị hắn tóm được, chợt bị điểm trúng huyệt đạo.

Trong lòng nàng thập phần kích động, vừa vội vừa tức lại sợ. Không ngờ tới
người này lại vô lễ như vậy, không phân tốt xấu ở trước cửa nhà người
khác giương oai.

Thư Thư cười lạnh một tiếng, một ngàn lượng bạc
mua được tin tức quả nhiên không sai. Kỳ thật hắn sớm đem những vùng lân cận đảo qua vài lần, chỉ có trước cửa nhà nàng có dược thảo, chỗ ở cư
nhiên gọi “Đào cư”, một cái tên lịch sự tao nhã như vậy hiển nhiên chủ
nhà hẳn không phải sơn dân bình thường.

Hắn tăng thêm lực đạo, lạnh lùng hỏi: “Tiếu Vân tiên tử ở đâu?”

Tiểu Từ quét mắt liếc hắn một cái, cả giận: “Ta nói không biết.”

Thư Thư cười lạnh một tiếng: “Ngươi là không biết, hay không nói?”


– “Ta không biết, nói như thế nào.”

Tiểu Từ cảm thấy người này thực sự chán ghét, vô lễ ngạo mạn tâm tư ngoan độc.

– “Chủ nhân ở đây là ai? Ngươi cũng không biết?”

– “Là sư phụ ta.”

– “Nàng tên gọi là gì?”

– “Ta không nói cho ngươi, bất quá quyết không phải là cái gì Tiểu Vân tiên tử.”

– “Người này hẳn là bốn mươi tuổi đi?”

Tiểu Từ nghẹn họng, coi như ngầm thừa nhận.

Thư Thư cười cười: “Khi nào thì nàng trở lại?”

– “Sư phụ ta ra ngoài đã gần một tháng, không nói khi nào thì trở về.”

– “Thật không?” Hắn mắt híp lại, khẽ giễu cợt một tiếng, hiển nhiên không tin.

Tiểu Từ bất đắc dĩ thở dài, người này trời sanh tính đa nghi, vừa rồi chính
mình đùa hắn một lần, lúc này xem ra hắn đối với lời nói của nàng căn
bản không tin.

– “Được, nếu ta tìm không thấy nàng, để cho nàng tới tìm ta cũng như nhau.”

Hắn giải huyệt đạo của nàng, một tay lắm lấy bả vai nàng, hơi hơi dùng sức
ấn xuống, trên mặt lại cười: “Ta là Thư Thư, thư trong thư thái, thư là
thư sách. Bây giờ ngươi để lại một phong thư, nói ngươi theo ta đi rồi,
để cho sư phụ ngươi ba ngày sau đến Họa Mi sơn trang tìm ta.”

Tiểu Từ trố mắt kinh ngạc cho hắn là người bá đạo cũng không biết phân biệt
phải trái, lại bị hắn quản chế, không thể không viết thư.

Hắn
thuận tay điểm huyệt đạo của nàng, một đường vác nàng xuống núi. Khi đi
qua trống trơn đài, Tiểu Từ có chút hoảng hốt, nếu sáng nay giữ hắn lại, hiện tại nhất định sẽ không bị người ta mạc danh kỳ diệu bắt đi. Nhưng
là, hắn cũng không bởi vì nàng mà lưu lại, hắn tâm tư cao xa, nơi này
bất quá chỉ là chỗ dừng chân của hắn. Nghĩ đến đây, hai hốc mắt nàng đột nhiên ẩm ướt, một giọt lệ rơi xuống đọng lại trên đám cỏ xanh, giống
như một giọt sương trong suốt.

Dưới chân núi một chiếc xe ngựa sớm đã đợi sẵn. Hai người nhìn thấy Thư Thư, cung kính hô lên một tiếng: “Chủ nhân!”

Thư Thư đem Tiểu Từ đặt lên xe ngựa, tức khắc lên đường.

Thư Thư ngồi đối diện nàng, hai người như hai mặt đối lập, bất quá khoảng
cách chỉ bằng một gang tay. Hắn ánh mắt thâm thúy âm lãnh, vẫn đặt ở
trên khuôn mặt của nàng. Tiểu Từ trong lòng vừa sợ vừa vội, nhất thời
không tìm ra biện pháp thoát thân.

Đột nhiên ngón tay hắn khẽ động, giải á huyệt của nàng.


– “Kỳ thật, tâm địa ta vô cùng tốt, người không đụng ta, ta không đụng
người.” Hắn nhăn mặt cười, trong mắt nhưng lại có thêm vài tia lo lắng
cùng nhu hòa.

– “Như vậy còn trâng tráo đổi trắng thay đen, hiếm thấy, bội phục.” Tiểu Từ vẻ mặt ôn hòa tán thưởng.

– “Cũng có thời điểm ngoại lệ, nếu gặp phải người ác độc, ta liền so
với thủ đoạn của nàng còn ác độc hơn gấp bội.” Hắn cười hì hì, đưa ly
trà lên nhấp một ngụm.

Tiểu Từ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn:
“Ngươi lưu lại phong thư kia chỉ sợ cũng như không, sư phụ chưa nói bao
lâu sẽ trở về, có khi là sang năm cũng không biết chừng. Huống hồ, nàng
cũng không phải là Tiếu Vân tiên tử gì gì đó, ngươi làm như vậy. thật sự là quá không rõ phải trái không có đạo lý.”

Hắn giống như để ngoài tai, lại hỏi: “Ngươi có biết ở kinh thành có một nơi tên gọi nhất phiến môn?”

Tiểu Từ trừng mắt nhìn hắn, không thèm nói.

– “Nghe nói trên đời người tham tài nhất chính là môn chủ nhất phiến
môn, nàng dựa vào việc bán tin tức mà sống, muốn giá cao bao nhiêu cũng
được. Càng là việc cơ mật thì càng đáng tiền. Bất quá, tin tức của nàng
chưa bao giờ sai, cho nên việc buôn bán càng thêm thịnh lượng.”

Tiểu Từ liếc mắt nhìn hắn một cái, vẫn không nói một lời nào.

– “Ta tìm nàng, là vì muốn chữa bệnh cho một người, nàng thu ta một
ngàn lượng bạc, mới miễn cưỡng nói bảy chữ: Tiếu Vân tiên tử Cẩm Tú sơn. Ta lại xuất ra một ngàn lượng, nàng nói thêm hai câu, một câu là nàng
tuổi chừng bốn mươi, câu sau là nàng sẽ không gặp người. Ngươi nói hai
ngàn lượng bạc lớn như vậy chỉ một nét bút tiêu phí, nàng có thể hay
không gạt ta? Cho nên, ta không phải không có đạo lý, cũng không phải
người không phân rõ phải trái. Chính là, nha đầu ngươi vô cùng ác độc,
có bằng hữu phương xa đến, không những không đón tiếp, như thế nào nhẫn
tâm đưa ta đến miệng gấu?”

Hắn khẽ phe phẩy quạt, có chút tiếc hận, có chút buồn bã, làm như thực ủy khuất.

Tiểu Từ có chút xem thường hắn kiểu cách, hừ một tiếng: “Thứ nhất, ngươi e
rằng tìm lầm người. Thứ hai, cho dù sư phụ ta là Tiếu Vân tiên tử, ngươi dùng ta uy hiếp nàng như thế này, có tính là quân tử?”

Hắn giễu
cợt một tiếng, mỉm cười nói: “Người quân tử an phận nghèo, người phóng
khoáng hiểu vận mệnh, tiểu nhân lại không kiêng nể gì. Ta lo lắng cho
cảnh túng thiếu, lại càng không an phận. Ngươi nói, có gì không tốt?”

Tiểu Từ sửng sốt, ý hắn đơn giản là không ngại làm tiểu nhân, tự nhiên cũng sẽ không cố kị cái gì gọi là phong thái quân tử.

Trong lòng nàng chợt lạnh, thấp giọng nói: “Ngươi là muốn nói, ta thành thật
an phận dẫn sư phụ đến, nếu tưởng giở mánh khóe gì, ngươi liền không
kiêng nể gì mà dùng mọi thủ đoạn, đúng không?”

– “Tốt, không cần ta tốn nhiều lời. Thức thời.” Hắn cười, khoát tay giải huyệt đạo của nàng.

– “Ngươi không có nội lực, ta cũng không cần phải đề phòng, chỉ cần
ngươi thành thành thật thật theo ta, ta tự nhiên sẽ không làm khó dễ
ngươi, ta luôn luôn thương hương tiếc ngọc.”

Tiểu Từ cười cười: “Được.”

Tóc có chút buông lỏng, che đi khuôn mặt của nàng, nàng nhẹ nhàng nâng tay
rút một cây trâm bạch ngọc. Suối tóc đen nhánh xõa xuống, ngón tay chậm
rãi quấn quanh sợi tóc, tay như ngọc, tóc đen như mực, hai màu đối lập
như thế nhưng ở bên cạnh lại phi thường hòa hợp, Thư Thư sửng sốt, con
ngươi khẽ đảo, giờ phút này còn có tâm tình đi sửa tóc, đúng thật là lâm nguy không sợ.


Nàng đem cây trâm ngậm chặt trong miệng, ngón tay cầm tóc, cuốn mấy vòng, sau đó lấy trâm cài đưa lên, đột nhiên cổ tay
xoay ra phía trước, bạch quang chợt lóe, cây trâm đâm thẳng vào mắt Thư
Thư

Thư Thư khoát tay, nắm chặt lấy cổ tay nàng, Tiểu Từ liền
hung hăng cắn xuống cánh tay hắn. Thư Thư giận dữ, một chưởng đem nàng
đẩy ra, lập tức điểm lại huyệt đạo của nàng.

– “Ta có lòng tốt cởi bỏ huyệt đạo cho ngươi, ngươi lại không biết quý trọng. Quả nhiên không phải là kẻ dễ bắt nạt.”

– “Ngươi mới là tiểu nhân bỉ ổi.”

– “Thật không?” Hắn lạnh lùng cười, ngón tay đưa sang.

– “Ngươi muốn làm gì?”

Tiểu Từ kinh hãi, cả người căng lên.

Hắn ở trên người nàng vuốt ve một lần, Tiểu Từ cả người phát run, hắn nếu
làm dơ bẩn tấm thân trong sạch của nàng, nàng liền cắn lưỡi tự sát.

Thư Thư thấy thân thể nàng cứng nhắc, thu tay hừ nói: “Ngươi run cái gì?
Bất quá chỉ là một dã a đầu, nghĩ đến bản công tử còn có thể chịu
thiệt?”

Tiểu Từ mặc dù bị hắn nhục nhã, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

– “Chẳng qua, ngươi cắn ta một ngụm, ta phải làm thế nào để đòi lại đây?”

Ánh mắt hắn có chút tà khí, ở trên mặt nàng lưu luyến một lát, ngón tay xoa xoa cánh mũi của nàng: “Nếu cắn ở nơi này, sợ rằng về sau sẽ không gả
được đi.”

Tiểu Từ hít một ngụm khí lạnh, tay của hắn lại vuốt ve
lỗ tai nàng: “Nếu ở đây thì không việc gì, về sau lấy tóc che lại. cũng
không ai nhìn thấy ngươi thiếu một lỗ tai.”

Tiểu Từ trong lòng run lên, đã thấy hắn đưa miệng đến. Nàng nhắm chặt hai mắt lại, suýt hôn mê.

Môi hắn dừng lại bên tai nàng, cười lạnh một tiếng: “Ngươi nhớ kĩ, an phận một chút, đừng ép ta ra tay.”

Hắn tách khỏi người nàng, ngửa mặt nằm ở trên xe ngựa, chiết phiến loáng
lên một cái, giải huyệt đạo của nàng, xa xôi nói: “Kỳ thực, ta cũng rất
nhàn, nếu ngươi cũng không ngại nhàn, không bằng chúng ta đấu một trận,
trên đường giải khuây cũng tốt.”

Ngữ khí của hắn trào phúng mà trêu chọc, lại cười thập phần sảng khoái.

***************

Định châu đầu đường náo nhiệt rộn ràng, Kế Diêu không hiểu vì sao, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.

Kế phủ ngay trước mắt, hắn đột nhiên xoay người quay lại hướng Cẩm Tú sơn.

Một đường đi không ngừng nghỉ, chỉ qua vài canh giờ, hắn đã chạy về tới trống trơn đài.

Gió xuân ấm áp mơn man…Dưới trống trơn đài một tảng đá phủ đầy rêu xanh
biếc. Kế Diêu liếc qua trống trơn đài, có chút giật mình, ngay tại đây
sáng nay, nàng đứng ở trên đài cao mỉm cười, phía sau là vạn trượng ánh
sáng mờ ảo, một khắc ấy dung nhan nàng sáng bừng lên đẹp tựa ngàn hoa.
Hắn giật mình, đi về phía Đào cư.

Cả gian nhà thập phần yên tĩnh, chỉ có vài con chim đậu trên ngọn cây hót ríu rít.

Hắn đi vào phòng trong lại không có một bóng người. Bếp lò phòng bếp lạnh
như băng, hắn dạo qua một vòng, đột nhiên phát hiện trên bàn có một
phong thư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận