U Châu thoát nguy
vốn trở thành niềm vui của trăm họ, không ngờ đến ngày thứ ba, trong
thành đột nhiên có rất nhiều người phát bệnh, hơn nữa còn lây lan rất
nhanh. Vân Dực lòng nóng như lửa đốt, điều động tất cả các y quán trong
thành đến tiếp chẩn, sau đó sắc thuốc phân phát cho dân chúng, trong lúc nhất thời khiến người người hoang mang. Vân Dực lo lắng cho sự an nguy
của An vương, vội vàng sai người đến thỉnh An vương, thỉnh hắn hoãn mấy
ngày lại đến U Châu, sợ hắn nhiễm dịch bệnh. Không nghĩ tới, ba ngày
sau, An vương theo đúng lịch trình đến U Châu, cùng đi quả nhiên còn có
Mộ Dung Trực.
Kế Diêu Tiểu Chu bị Vân Dực mời đến phủ thứ sử, gặp được đoàn người của An vương, hiển nhiên hai người bên cạnh hắn không
rời là Cao Túc và Chu Nhân.
Triển Hoằng khoác áo lông cừu, thanh
quý mà không kiêu ngạo. Hắn nhìn thấy Kế Diêu thập phần cao hứng, chợt
tư thái như gặp lại bạn cũ giới thiệu Mộ Dung Trực cho Kế Diêu.
Mộ Dung Trực đối Kế Diêu lộ ra thần sắc tán thưởng, ôm quyền nói: “Nghe danh đã lâu, quả nhiên là thiếu niên anh hào.”
Kế Diêu khách khí đáp lễ, thuận tiện đánh giá sắc mặt cùng bản lĩnh của Mộ Dung Trực, âm thầm kỳ quái bệnh của Mộ Dung Trực khi nào thì chữa khỏi? Ngày đó ở Họa Mi sơn trang, hắn ngủ say hơn một tháng, di nương cũng tỏ vẻ thúc thủ vô sách. Mà hắn lúc này vẻ mặt hồng hào tư thế oai hùng,
căn bản nhìn không ra từng là người bệnh nằm liệt giường.
Triển
Hoằng cùng Vân Dực đem khổ nhục kế ở Vân Quan bàn bạc lại một lần. Quyết định sau giữa trưa liền xuất phát. Vân Quan chính là trạm kiểm soát đầu tiên của Yến quốc, từ U Châu đi bằng khoái mã cũng phải mất hai canh
giờ.
Sau khi an bài thỏa đáng, Vân Dực liền ở bên trong phủ thiết tiệc vì An vương gia đón gió tẩy trần, cũng thuận tiện từ biệt Mộ Dung
Trực và Cao Túc.
Sau khi ăn xong, Vân Dực từ trong đám thân vệ
chọn ra bốn người có võ công tốt nhất, để cho bọn họ toàn lực đối phó
với Cao Túc, còn Kế Diêu và Tiểu Chu hợp công đấu Mộ Dung Trực. Trận này muốn người ta không nhìn ra sơ hở, thì phải có một loại liều chết cùng
tình huống hung hiểm.
Cao Túc nói: “Chúng ta vào trong viện diễn tập một phen, dốc toàn lực quyết đấu.”
Kế Diêu Tiểu Chu cùng mọi người đều tự cầm lấy binh khí, đi vào trong viện.
Cao Túc sử dụng kiếm, Mộ Dung Trực dùng một thanh trường thương. Cao Túc
kiếm dài mà dày, có vài đoạn gần giống với đao. Chiêu thức quỷ dị mau
lẹ, mỗi một chiêu không đợi kết thúc liền biến hóa ra chiêu tiếp theo,
tiến sát từng bước như sóng nước, làm cho người ta không kịp thở. Bốn
người vây công, Cao Túc chỉ miễn cưỡng rơi vào thế hạ phong, sắc mặt
không thay đổi. Xem ra công phu của hắn quả nhiên cao không lường được,
để hắn ở ẩn trong Yến triều, đích thật là mối họa sau này của Mộ Dung
Hàn.
Kế Diêu và Tiểu Chu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai người liên thủ tự nhiên có một loại ăn ý vô hình. Tuy rằng bản lĩnh của Mộ Dung
Trực không kém, nhưng nghênh chiến với hai người vẫn có vẻ lực bất tòng
tâm. Rất nhanh liền rơi xuống thế hạ phong. Mà Cao Túc ứng phó với bốn
người đôi lúc còn viện thủ cho Mộ Dung Trực, mặc dù có chút thiếu phương pháp, nhưng hắn kinh nghiệm ứng chiến phong phú, thỉnh thoảng xuất ra
kỳ chiêu cứu vãn bại cục.
Triển Hoằng cùng Thư Thư ở một bên mắt
lạnh xem cuộc chiến, sắc mặt ngưng trọng, hai người đều nhìn không ra sơ hở. Nhãn lực của thành chủ Vân Quan chắc chắn cũng không mạnh hơn họ.
Thư Thư gấp chiết phiến, đối Triển Hoằng nói: “Trước Vân Quan lập tức quyết đấu, thủ hạ của Vân đại nhân tuy rằng võ công không bằng nhị vị, nhưng
bọn họ ở trên ngựa tác chiến, đến lúc đó tự nhiên cũng có chút thuận
lợi, cho nên, Mộ Dung minh chủ thất bại, Cao đại nhân ngay lập tức viện
thủ, thay hắn thụ thương, chính là như vậy.”
Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, Vân Dực an bài sáu con chiến mã.
Kế Diêu có chút do dự, đối An vương nói: “Vương gia, ta chỉ quen cưỡi ngựa của mình, nơi ở cách chỗ này rất gần, có thể hay không chờ ta một lát,
ta rất nhanh sẽ dẫn ngựa trở lại.”
Triển Hoằng gật đầu: “Ngươi đi đi.”
Kế Diêu phi thân, chạy nhanh đến chỗ ở. Kỳ thật, hắn là muốn trở về nói
với Tiểu Từ một tiếng. Trước khi đi, nàng còn đang ngủ, mái tóc như mây
trải dài trên giường, giống như từng ngọn sóng, ở trên chiếc gối thêu
hai con chim uyên ương chơi đùa. Hắn đứng ở trước giường tinh tế nhìn,
rất muốn vuốt ve, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, không muốn phá vỡ mộng đẹp
của nàng.
Tuy rằng đối với võ công của chính mình và Tiểu Chu cực kỳ tự tin, nhưng trong lòng vẫn có một sợi tơ mềm nhẹ cuốn quanh. Nghĩ
liếc nhìn nàng một cái, nói với nàng một tiếng, lúc này mới yên tâm.
Thư Thư ở phía sau hắn lặng lẽ nhìn, đối Triển Hoằng nói: “Vương gia, mọi
người đều biết ta và Mộ Dung minh chủ là bạn tốt, cho nên, ta không tiện lộ diện, trước cáo từ. Chờ nghe tin tốt lành từ các vị. Chúc các vị hết thảy thuận lợi.”
Triển Hoằng gật đầu: “Ngươi trở về đi.”
Thư Thư hành lễ rồi chào từ biệt mọi người, dáng đi của hắn khinh mạn, nhìn nhàn nhã thong dong như không đếm xỉa đến một cái gì.
Sau giờ
ngọ, ánh mặt trời đặc biệt ấm áp, chiếu xuống một góc trong đình viện.
Cành lá nhuộm đầy sắc xanh, nụ hoa nấp trong tán cây mệt mỏi lười biếng. Trên tảng đá đặt một bàn cờ vây, quân đen quân trắng chồng chéo. Tiểu
Từ một tay cầm quyển sách dạy đánh cờ, một tay nắm quân cờ màu đen ngưng thần nhìn kỹ. Ngón tay trắng sạch như ngọc, quân cờ màu đen như mực,
một bàn gỗ trắng đen hỗn loạn, làm nổi bật đôi môi anh đào mọng nước đỏ
bừng.
Kế Diêu nhẹ nhàng đến gần, hay tay vươn ra đem nàng ôm vào lòng.
Tiểu Từ sửng sốt quay đầu lại, quân cờ trong tay rơi xuống tảng đá.
- “Ngươi đi đâu?” Nàng cười tươi như hoa.
- “Ta một lúc nữa cùng Tiểu Chu đi Vân Quan.” Hắn không có thời gian nhiều lời, liền buông tay ra muốn đi vào hậu viện.
Sắc mặt của nàng nháy mắt trầm xuống, sóng nước mênh mông lập tức nổi lên
sương mù, mưa bụi mịt mù làm hắn không đành lòng quay lại nhìn, vội nói: “Trời tối ta liền trở về. Ngươi an tâm chờ ta.”
- “Ta cũng muốn đi.”
Kế Diêu thở dài một hơi: “Ngươi đi, ta thế nào tập trung tinh thần.”
Tiểu Từ bỗng nhiên buông quyển sách trong tay, ôm chặt thắt lưng tựa vào
trên người hắn. Y phục tạo cảm giác tươi mát cùng ánh mặt trời chạm vào
da thịt của nàng, nàng lại cảm thấy một loại khôi giáp lạnh như băng
cùng hàn khí. Nước mắt không cách nào khống chế, giống như đã đựng đầy
hốc mắt, lập tức tuôn trào ra, nhiễm ướt vạt áo hắn.
- “Mọi người đang chờ, ta phải đi.”
Hắn thấp giọng nói xong, đưa tay ra phía sau gỡ nhẹ bàn tay nàng.
Nàng ngẩng đầu, yên lặng nhìn hắn, cắn môi dưới đem nước mắt nuốt trở về.
Hắn xoay người đi vào, rất nhanh dẫn ngựa ra, đi ngang qua người nàng. Nàng đứng yên bất động bên tảng đá, yên lặng chăm chú nhìn, lại không nói
được lời nào. Kế Diêu đối nàng ôn nhu cười cười, dương quang chói mắt,
nàng khổ sở gượng cười, hai tròng mắt dao động như ngàn lời muốn nói.
Hắn giống như gặp lại nàng ngày đó trên trống trơn đài, trong lòng gợn
sóng, nhịn không được cúi đầu, ấn một nụ hôn xuống môi nàng.
Nàng cách một màn nước nhìn hắn, muốn cười lại không cười nổi. Hắn một bộ
dáng vân đạm phong khinh, thần sắc như du ngoạn nhàn tản ngày thường,
đôi mắt đặc biệt tươi đẹp sáng lạn, còn cố ý dùng giọng điệu thoải mái
nói: “Ngươi xem sách đánh cờ, chờ ta trở lại, ta sẽ bồi ngươi chơi.” Nói xong, hắn liền biến mất ở cửa viện.
Trong nháy mắt phi thân lên
ngựa, hắn đột nhiên thấy trước vạt áo mình có mấy mảng ướt, nhất thời,
trong lòng cứng rắn lại có chút khó chịu. Nguyên lai đây chính là nhi nữ tình trường khiến anh hùng hụt hơi. Hắn đắm chìm trong ánh mặt trời,
hơi hơi hí mắt. Nửa tự giễu nửa mỉm cười, nghĩ đến về sau, không bao giờ có thể giống như trước kia vô tâm vô phế tùy tâm sở dục. Mặc kệ làm cái gì, bao giờ cũng phải nghĩ đến nàng trước tiên. Kỳ thật vướng bận như
vậy, trái lại trong lòng càng thêm vững chắc, giống như một người đi xa, mặc kệ có đi đến đâu, cũng biết có một nơi hắn có thể trở về, có một
người vẫn luôn chờ đợi hắn.
Lúc Thư Thư bước vào đình viện, vẫn
như cũ nhìn thấy một bóng dáng, xuân sam lục sắc, giữa màu xanh của cành lá đặc biệt tươi mát lòng người, vài đóa thược dược khoe sắc, nàng nâng má nhìn về phía trước, bất động hồi lâu.
Thư Thư ho nhẹ một tiếng, nàng hơi hơi chấn động, nhưng không có quay đầu.
Thư Thư đến trước mặt nàng, thấp giọng nói: “Đang xem sách đánh cờ? Ta giúp ngươi.”
Tiểu Từ nâng mi mắt nhìn hắn một cái, cũng không trả lời. Nắm quyển sách dạy đánh cờ trong tay siết chặt.
Nàng đột nhiên vội vàng hỏi một câu: “Ngươi có biết Vân Quan đi như thế nào không?”
Thư Thư tựa hồ sớm đoán được ý định của nàng, nghiêm mặt nói: “Hắn không
cho ngươi đi, tự nhiên là không muốn ngươi vì hắn lo lắng, hắn cũng có
thể dốc toàn lực đối phó với Cao Túc. Cao thủ so chiêu, cho dù là một
phần sơ sẩy cũng sẽ không có. Ngươi không cần lo lắng. Hắn nếu chỉ một
mình đấu với Cao Túc, phần thắng không lớn. Nhưng đã có Tiểu Chu liên
thủ, ngươi còn sợ cái gì? Cao Túc cũng tự nhiên thủ hạ lưu tình, kế
hoạch là làm cho Cao Túc bị thương, ngươi đối với Kế Diêu không tin
tưởng như thế?”
Câu cuối cùng hắn tăng thêm giọng điệu, giống như hỏi lại giống như nghi vấn.
Tiểu Từ lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta tin hắn, nhưng là quan tâm sẽ loạn.”
Thư Thư cười cười: “Cho nên, người tâm ngoan càng có thể thắng, chính là đạo lý như vậy.”
Tâm nàng vừa nới lỏng một chút lại căng lên. Kế Diêu và Tiểu Chu đều là
người nhân nghĩa lưỡng toàn, tuy rằng võ công không tệ, nhưng kinh
nghiệm thực chiến rốt cuộc vẫn thua Cao Túc. Mà Cao Túc, nhìn qua không
phải là hạng người thiện tâm gì. Kế sách này có thể hay không sẽ xảy ra
sai lầm? Đao kiếm căn bản không có mắt.
Nghĩ đến đây, trong lòng
nàng lo lắng như nước ngập tới đỉnh. Nàng hoảng sợ không có lòng dạ nào
nói chuyện với Thư Thư, mới vừa rồi sách dạy đánh cờ liếc mắt một cái
cũng không vào đầu. Giờ phút này hai quân đen trắng trước mắt, giống như trận chiến giữa Kế Diêu và Cao Túc, bàn cờ lành lạnh nổi lên một cỗ sát khí, làm cho nàng kinh hãi!
Nàng vội vàng đứng dậy, nhìn Thư Thư khẩn thiết nói: “Ta biết Kế Diêu không muốn ta đến xem, nhưng nếu để ta chờ ở nơi này sợ sẽ nổi điên lên mất, ngươi dẫn ta đi Vân Quan, ta cam
đoan không lộ mặt, chỉ đứng xa xa lén nhìn thôi.” Ngữ khí bức thiết, đôi mắt đau đớn nhìn hắn chằm chằm, làm hắn không thể nhìn thẳng.
Hắn buông mi mắt không nhìn tới, nhưng không cách nào giả vờ không nghe không thấy.
- “Thư Thư, ngươi không phải nói, sẵn lòng giúp ta sao?” Tiểu Từ giờ
phút này đã không còn tâm tình so đo những chuyện trước kia, chỉ cần Thư Thư đồng ý mang nàng đi Vân Quan, có thể nhìn thấy Kế Diêu, cái khác
sớm không trọng yếu.
Nàng giọng điệu cầu khẩn cùng thần sắc mong
manh động lòng người như thế. Gần trong gang tấc có thể thấy được bóng
dáng của hắn hiện lên trong đôi mắt nàng, nhưng ánh sáng ở nơi nào, vĩnh viễn không thể xâm nhập. Trong lòng hắn đau đớn, biết rõ sự lo lắng kia không phải vì hắn, nhưng là hắn không cách nào cự tuyệt mọi yêu cầu của nàng.
- “Ngươi đi theo ta.” Nói xong, lập tức đến hậu viện dắt ra hai con ngựa.
Hắn xoay người lên ngựa, không hề mở miệng nói chuyện, hàm răng cắn chặt
lấy môi dưới, không biết trong lòng muốn gì, thầm nghĩ băng qua gió hóa
giải những tắc nghẽn trong lòng. Từ khi nào hắn cũng có một chỗ uy hiếp
như thế, đau đớn trong lòng dần lan ra toàn thân.
Tiểu Từ theo sát phía sau, hai người một đường không ai lên tiếng, chỉ có tiếng vó ngựa thúc giục.
Khoái mã chạy như điên đã lâu, Thư Thư rốt cuộc thả chậm tốc độ. Tiểu Từ cũng chậm lại, vội hỏi: “Đã tới Vân Quan?”
- “Qua cồn cát này chính là Vân Quan.” Hắn giương roi ngựa chỉ về phía trước.
Giờ phút này bên trong đồng cỏ bao la, dã phong cuồn cuộn, tà dương như máu.
Tiểu Từ đột nhiên sinh ra một loại nhân sinh khổ đoản, cảm thấy nàng thật
nhỏ bé bất lực. Nàng không thích có cảm giác như vậy. Có hắn, nàng hiểu
được mỗi một tấc đều quý giá. Nàng thúc ngựa vượt qua cồn cát, một tòa
thành trì sừng sững hiện lên, tọa giữa hai ngọn núi, đích thật là một
người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông. Đây hẳn là Vân
Quan.
Nàng nhớ tới Kế Diêu nếu như nhìn thấy nàng nhất định sẽ
phân tâm, vì thế ghìm cương dừng ngựa trông về phía xa, trên đồng cỏ bao la, tầm mắt dường như có thể trải dài đến tận chân trời.
Từ xa nhìn thấy vài chấm đen, dương trần mà đến. Trong lòng nàng vui vẻ, nguyên lai một hồi khổ nhục kế đã chấm dứt.
Chấm đen dần dần lớn, rõ ràng có thể thấy người và ngựa, nàng đột nhiên chấn động, trong đó có một con ngựa không có người ngồi!
Tiểu Chu trong ngực ôm một người, quần áo kia quen thuộc như thế, ở trong
gió tung bay, lúc xuất môn còn thấm đẫm nước mắt của nàng.
Thân
thể nàng mềm nhũn, lảo đảo xuống ngựa. Trước mắt ngàn sao bay lượn,
chống đỡ tầm mắt của nàng, nàng càng muốn nhìn rõ lại càng không thấy
rõ, nước mắt cứ như vậy không nhịn được tuôn trào, nháy mắt rút cạn khí
lực toàn thân: “Kế Diêu!” Nàng dồn toàn bộ sức lực điên cuồng gào thét
một tiếng, thanh âm xé rách phế phủ nhưng lại nhỏ bé yếu ớt vô lực.
Một cánh tay đỡ lấy người nàng: “Đừng nóng vội, hắn không có việc gì.”
Giống như thanh kiếm bị áp bách đến tận cùng đột nhiên bắn ngược, Tiểu từ bộc phát ra một tiếng cuồng tiếu: “Thư Thư, là do ngươi đúng không?” Nàng
bắt đầu kịch liệt đấm đá, cắn xé. Giống như một con sư tử giận giữ.
Thư Thư im lặng bất động để cho nàng phát tiết, chính là yên lặng nhìn nàng, trong mắt có thật sâu bất đắc dĩ cùng thống khổ.
Tiếng vó ngựa gần bên tai đau đớn, Tiểu Từ loạng choạng bổ nhào về phía
trước, kia là con tuấn mã theo hắn từ kinh thành đến U Châu, một đường
chứng kiến hắn và nàng nồng tình mật ý. Hiện tại, nó cô đơn đứng ở cuối
cùng, chủ nhân của nó nằm trong lòng Tiểu Chu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...