Châu Viên Ngọc Ẩn

Ba người trở lại Ẩn Lư, lại đụng phải Thư Thư chuẩn bị xuất môn.

Hắn một bộ dáng tiêu sái, y phục gọn gàng như mới, vẻ mặt ôn hòa. Nhìn thấy Kế Diêu kinh ngạc nói: “Kế công tử không phải là muốn vào thành sao,
nhanh như vậy đã trở lại?”

Kế Diêu mang theo vẻ vân đạm phong khinh tươi cười, nhìn hắn, chỉ nói một chữ: “Phải.”

Thư Thư vén vạt áo phía trước, đối Tiểu Chu cười cười: “Công tử có muốn một cô nương Bế Nguyệt lâu?”

Tiểu Chu đỏ mặt, vội vàng xua tay.

Thư Thư cuối cùng chắp tay, lên xe ngựa hướng về nội thành.

Kế Diêu khoanh tay ngưng mi, nhìn chiếc xe ngựa xa xa, có chút suy nghĩ.

Tiểu Từ thấp giọng hỏi: “Ngươi hoài nghi hắn?”

Kế Diêu mím môi, bất giác nói: “Ba người đều có thể?”

- “Còn có ai nữa?”

- “Vài ngày nữa sẽ nói cho ngươi.”

Kế Diêu quay người lại, đối Tiểu Chu cười cười: “Không có việc gì, ngươi nếu muốn đi chơi, cứ tùy tiện thôi.”

Tiểu Chu cứng quai hàm, nghiến răng nói: “Được lắm, ngươi cũng đừng trông mơ giải khát, theo ta cùng đi.”

Khóe miệng Kế Diêu giật giật, vội nói: “Huynh đệ ngươi đừng hiểu lầm. Ta để
ngươi tùy tiện dạo chơi, cũng không có ý nghĩ gì khác.”

Tiểu Chu chớp chớp mắt, phản pháo hỏi một câu: “Thật sự không có ý tứ gì khác?”

Kế Diêu cẩn thận gật đầu, trưng ra bộ dáng quân tử quang minh lỗi lạc
thẳng thắn vô tư, chỉ có ngón tay đặt ở sau lưng hơi giật giật.

Tiểu Từ ôm cánh tay nhìn hai người đấu võ mồm, hứng thú xem trò.

Ngày thứ hai, xe ngựa vẫn như cũ đường hoàng khởi hành, đi được một lúc, lại gặp phải tình huống giống ngày hôm qua. Tiểu Từ nhìn chiếc rương trên
xe ngựa được mở ra, có phần sầu muộn: “Thế này, chúng ta bao giờ mới vận chuyển đến nội thành.”

Kế Diêu không vội không chậm nói: “Chớ vội, sẽ nhanh thôi.”

Tiểu Từ đề nghị đổi lộ tuyến khác. Kế Diêu nhưng hết lần này đến lần khác cứ khư khư như cũ, đúng hạn mỗi ngày sáng sớm tinh mơ xuất hành, gặp phải
đám người bịt mặt đột kích lập tức triệt để rút lui, tùy ý bọn họ mở ra
những thứ rác rưởi trong hòm.

Hắn không phải là người thích chơi đùa người khác, một lần thì thôi đi, đằng này vẫn đùa giỡn bọn họ như vậy là có ý gì?

Tiểu Từ bắt đầu lo lắng không yên, lo lắng buổi tối đi ngủ có người đánh

lén, mỗi đêm đều cẩn cẩn dực dực, nhưng Ẩn Lư vẫn yên ổn như thường.

Trong lòng Tiểu Từ mơ hồ cảm thấy Thư Thư rất đáng nghi. Mặc dù Vân Trường An tỏ rõ chưa từng nói với hắn chuyện bảo tàng, có điều hắn kỳ quái xuất
hiện, hành tung cũng thần bí khó lường, một loại khả năng là Vân Trường
An cố ý giấu diếm tình hình thực tế, khả năng khác là hắn âm thầm phái
người theo dõi, hơn nữa Kế Diêu dụ dỗ trắng trợn như thế, bảo tàng vừa
lộ diện thì có người đến, người giật dây tám chín phần là hắn.

Thế nhưng Kế Diêu cố tình không đi làm rõ, nhìn thấy Thư Thư vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.

Tiểu Từ thiếu kiên nhẫn, đối với Thư Thư đã không còn hòa nhã. Càng suy xét
càng cho rằng Thư Thư đến U Châu nhất định là theo bọn họ mà đến, có dự
tính khác.

Ngày thứ ba, hết thảy như cũ.

Những người đó
năm lần bảy lượt phải ngửi mùi phân lợn, sớm tức giận không chịu nổi.
Vừa thấy Kế Diêu và Tiểu Chu bọn họ liền rút lui, cư nhiên ngay cả rương sắt cũng không cần.

Kế Diêu đứng ở xa xa cười cười, đối Tiểu Chu gật đầu.

Ngày thứ tư, những người bịt mặt rõ ràng có chút sốt ruột, mặc dù có khăn
che mặt, cũng thấy rõ sự tức giận cùng phẫn hận hiện lên trong mắt. Động thủ so với mấy ngày trước vô cùng hung ác tàn nhẫn. Đáng tiếc, Tiểu Chu và Kế Diêu không ham chiến, chắn mấy chiêu rồi phi thân rời đi.

Người cầm đầu hạ giọng căm hận kêu lên: “Một ngày bọn chúng không bỏ chạy,
thì ngày đó cùng bọn chúng chém giết một hồi, báo thù nhục nhã mấy ngày
qua. Rút lui!”

Tiểu Từ cùng Tiểu Chu nấp sau cây đại thụ đắc ý
cười sảng khoái. Chờ những người đó đi hết. Kế Diêu trở lại chỗ cũ, Tiểu Chu đánh xe, lúc này cũng không quay về Ẩn Lư, mà là nhắm thẳng hướng
nội thành đi.

Tiểu Từ cả kinh nói: “Kế Diêu, hôm nay trong rương là thật?”

Kế Diêu mỉm cười gật đầu.

- “Nguy hiểm thật, lỡ bọn họ mở rương thì phải làm sao?”

Kế Diêu mày kiếm dãn ra, thản nhiên nói: “Ba mươi người cũng không phải là đối thủ của ta và Tiểu Chu. Ta làm như vậy, chỉ muốn đùa giỡn bọn chúng vài ngày, kỳ thực không muốn động đến binh khí, không muốn đả thương
đến bọn họ mà thôi.” Ánh mắt hắn hiện lên khí thế ngạo nghễ, sáng quắc
làm người ta không thể không liếc nhìn. Tiểu Chu đứng bên cạnh hắn, hai
tay chống nạnh, biểu tình phụ họa tán thành.

Tiểu Từ nhìn bọn họ hăng hái bễ nghễ, khí thế vô địch thiên hạ, trong ngực cũng nổi lên một cỗ hào khí.

Xe ngựa thẳng đến ngân hàng tư nhất lớn nhất trong thành U Châu – Dũng Tuyền.

Kế Diêu và Tiểu Chu được chưởng quầy của ngân hàng tư nhân Dũng Tuyền tôn

làm thượng khách, coi là tài chủ từ trên trời rơi xuống. Được nghênh đón đến nhã các, chưởng quầy đích thân tương bồi, rót trà phục vụ.

Kế Diêu uống hai ly trà, nhận lấy ngân phiếu, đang muốn rời khỏi.

Rèm cửa nhã các được một chiếc quạt vén lên. Thư Thư mỉm cười bước vào
trong phòng, một thân trường sam gợn sóng vi dạng, nét mặt như gió xuân
phơi phới. Chưởng quầy vội đứng dậy cung kính nói: “Thiếu chủ cũng tới.”

Tiểu Từ cùng Tiểu Chu đều sửng sốt, cả kinh! Mặc dù hai người từ lâu đã nghi ngờ hắn, nhưng Thư Thư cứ như vậy trắng trợn bất thình lình xuất hiện
trước mặt bọn họ, thật đúng là không ngờ!

Kế Diêu bất động thân
sắc, chắp tay đứng dậy, đối Thư Thư cười nhẹ: “Thư công tử vẫn nói cùng
chúng ta có duyên phận, xem ra duyên phận này quả thật không nhỏ.”

Thư Thư gập quạt, gật đầu cười nói: “Nghe bọn hạ nhân nói, trong ngân hàng
tư nhân có khách quý, ta thân là thiếu chủ, tự nhiên muốn đích thân qua
tiếp đón. Không nghĩ tới cư nhiên là ba vị.”

Thiếu chủ? Tiểu Từ
hít một ngụm khí lạnh, rõ thật là oan gia ngõ hẹp, nhân sinh có nơi nào
là bất tương phùng. Bởi vậy, chuyện bảo tàng chính là rõ ràng phơi bày
trước mặt hắn, tưởng che giấu cũng lừa không được, cư nhiên còn đưa đến
trước cửa nhà hắn!

Kế Diêu vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh. Hắn híp
mắt lại, tinh quang nội liễm, nhàn nhạt nói: “Tiểu Chu, ngươi với Tiểu
Từ ở bên ngoài chờ ta, ta có mấy câu muốn nói với Thư công tử.”

Tiểu Từ, Tiểu Chu và chưởng quầy theo nhau ra ngoài, cánh cửa kẽo kẹt một
tiếng, nhẹ nhàng đóng lại. trong nhã các nhất thời yên tĩnh, Kế Diêu
cùng thư Thư mặt đối mặt, im lặng không nói, chỉ có ánh mắt giao nhau.
Không khí từ từ ngưng trọng, giống như giương cung bạt kiếm.

Khóe miệng Kế Diêu nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu nói: “Thư công tử, ta cũng
không muốn quanh co, hôm nay vẫn nên nói thẳng thì hơn.”

Thư Thư cũng khẽ cười một tiếng: “Kế công tử muốn nói cái gì?”

- “Những người bịt mặt là do ngươi phái đến, nữ tử Miêu Cương cũng thế. Còn có, lão giả bên cạnh An vương gia cũng là người của ngươi, ta nói
đúng không?”

Thư Thư cúi đầu cười, thản nhiên nói: “Ta nghe không hiểu Kế công tử nói là ai, chuyện gì? Có chứng cứ cho rằng là ta gây nên?”

- “Được, trước tiên nói về lần Tiểu Từ bị ám sát, rõ ràng là mê tâm,
nhưng lão giả bên cạnh An vương gia lại nói là độc tứ hưu. Thứ hai, chỉ

có An vương biết rõ ta muốn tới U Châu, mà trên đường liên tiếp bị nàng
kia đánh lén, hiển nhiên biết hành tung của chúng ta. Cho nên, ta kết
luận nàng ta và lão giả là đồng bọn, sai khiến họ hẳn là Thư công tử
đây. Tài bảo đặt ở Ẩn Lư bốn ngày, không người đến cướp, chỉ ở trên
đường gặp đạo tặc, cái này rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi. Ngươi chính là
không muốn kinh động Vân lão bá càng không muốn bị nghi ngờ, cho nên chỉ ra tay dọc đường.”

Thư Thư nhướn mắt: “Kế công tử, ta thừa nhận
ngươi suy đoán rất có lý. Ta trước chẳng muốn biện minh, thầm nghĩ nói
với công tử một chuyện. Ngân hàng tư nhân Dũng Tuyền chẳng qua là một
trong những sản nghiệp của cha ta. Tại mười bảy tỉnh đều có chi nhánh.
Ta đi kinh thành hai năm, cũng là để mở ba chi nhánh. Trong thành U Châu nào gạo, dầu, kim loại, lụa tơ tằm, cha ta đều có cửa tiệm. Thư gia mặc dù không dám nói phú giáp thiên hạ, nhưng cũng không đến mức nhòm ngó
tài vật của Kế công tử.” Hắn dừng một chút, lại nói: “Hơn nữa, cha ta
chỉ có một nhi tử là ta.”

Kế Diêu cười cười: “Nguyên lai Thư công tử gia thế hùng hậu như vậy, thất lễ thất lễ.”

- “Không dám nhận, chỉ là sợ Kế công tử hiểu lầm, bất đắc dĩ đành khoe khoang một chút.”

Kế Diêu mâu quang rét lạnh nhìn thẳng Thư Thư, bình thản nói: “Thư công tử nếu đã coi nhẹ tiền tài, Kế mỗ chỉ muốn biết công tử cùng nữ tử Miêu
cương và lão giả kia có quan hệ gì không?”

Thư Thư tự giễu cười:
“Thư mỗ nào có khả năng chi phối người thân cận bên cạnh An vương điện
hạ, những người đó võ công cao cường, trên giang hồ có mấy đối thủ, luôn luôn tâm cao khí ngạo, hơn nữa An vương cũng trọng đãi có thừa, Thư mỗ
thật sự là không dám trèo cao, càng không nói đến sai khiến.”

Kế Diêu mím môi, dường như có một tia tiếu ý chợt lóe, khẽ giễu cợt một tiếng.

Thư Thư vội hỏi: “Là do ta trước đây thất lễ với Tiểu Từ, Kế công tử đối
với ta hiểu lầm, cũng không sai, Thư mỗ không cách nào giải thích, chỉ
mong chúng ta sau này có thể làm bằng hữu.”

Kế Diêu cười cười, cũng không nói tiếp, đứng dậy mở cửa.

Tiểu Từ quay đầu nhìn, chỉ thấy Kế Diêu và Thư Thư đều thần thanh khí lãng,
sắc mặt bình thản yên tĩnh. Nàng có chút ngạc nhiên, còn tưởng rằng hai
người ở trong phòng sẽ có một phen khẩu chiến, không nghĩ tới lại không
tiếng động đi ra như thế này, xem ra nam nhân trong lúc giao chiến quả
nhiên thâm trầm hơn nhiều.

Kế Diêu quay người lại chắp tay cười:
“Thư công tử nếu đã là người u Châu, lại là hào phú, nói vậy chắc chắn
cùng thứ sử đại nhân cũng có lui tới, có thể thỉnh Thư công tử đưa đường dẫn kiến không? Ta muốn đến bái kiến Vân đại nhân một chút.”

Thư Thư hơi ngẩn ra, liền sảng khoái đáp ứng: “Được.”

Tiểu Từ âm thầm huých vào khuỷu tay Kế Diêu, hắn quay đầu cười, hơi hơi gật
đầu, giống như muốn làm cho nàng yên tâm. Ngại Thư Thư ở bên, Tiểu Từ
cũng không hỏi Kế Diêu vì sao phải đi tìm Vân Dực.

Kế Diêu đứng
trước phủ đệ thứ sử đưa cho thị vệ thư giới thiệu của An vương gia, sau
một lát, mọi người được mời vào chính sảnh phủ thứ sử.

Nhìn thấy
Vân Dực, Tiểu Từ nhất thời sửng sốt! Nguyên tưởng rằng thử sử thế nào

cũng hơn bốn mươi tuổi, không nghĩ tới Vân Dực dĩ nhiên là một người trẻ tuổi tác phong cử chỉ nhẹ nhàng, vừa có sự nho nhã của văn nhân lại có
sự uy mãnh của võ tướng, dáng vẻ đường hoàng, khí vũ bất phàm.

Hắn và Thư Thư dường như rất quen thuộc, chào một tiếng rồi chuyển hướng
sang Kế Diêu nói: “Nguyên lai là bằng hữu của An vương điện hạ, thất lễ
thất lễ.”

Kế Diêu cũng không biết trong thư của An vương gia có
đề cập đến mình, nếu không phải để thu xếp ổn thỏa bảo tàng, hắn nhất
định không đến đây bái kiến Vân Dực, vì thế hắn tiến lên thi lễ nói:
“Không dám nhận. Tại hạ đến bái kiến Vân đại nhân là có việc muốn nhờ.”

Vân Dực vươn tay, vô cùng khách khí nói: “Kế công tử cứ nói thẳng.”

- “U Châu là binh gia trọng địa, Đại Yến vẫn luôn nhìn chằm chằm như hổ đói. Trước mắt, thảo dân có của cải tổ tiên để lại, muốn quyên cho
triều đình củng cố tuyến phòng ngự cho U Châu.”

Vân Dực bật dậy, giống như không thể tin được, một đôi mắt phượng sáng rỡ nhìn thẳng Kế Diêu.

Thư Thư dường như cũng kinh ngạc không thôi, ngạc nhiên không nói.

Thanh âm Vân Dực có phần kích động, vội hỏi: “Những lời Kế công tử nói là thật?”

- “Quân tử nhất ngôn, một lời nói ra há có thể thu về. Kế mỗ sớm đã có tâm tư này, thỉnh Vân đại nhân thành toàn.”

Vân Dực thở dài một tiếng: “Kế công tử, U Châu thời gian qua mùa màng thất
bát, mấy năm gần đây xuân hạ hạn hán, thu về thì gặp thiên tai. Triều
đình không những giảm thuế còn muốn cứu trợ thiên tai, ngân khố cũng
xuất ra một khoản đáng kể. Nhưng là năm rồi Đại Yến gây chiến, triều
đình dường như muốn bỏ mặc, không có ý tứ cố thủ. Đối với Đại Yến, U
Châu quả thật là miếng thịt mỡ, một lòng muốn đoạt được, sát nhập với
đất của Đại Yến.”

Kế Diêu nói: “Thành U Châu gần biên giới tiện
tay cướp đoạt, Đại Yến thấy con mồi ngon trước mắt, quyết không dừng
tay. Rất nhanh Đại Yến sẽ quay trở lại, Vân đại nhân phải đề phòng.”

- “Kế công tử nói không sai, theo mật báo, Mộ Dung Hàn đang tập hợp
lương thảo cho đại quân, xem ra là muốn ngự giá thân chinh. Đầu tháng ta đã báo cáo lên triều đình, cứu viện sợ rằng cuối tháng mới tới. Không
nghĩ đến Kế công tử đại nghĩa như vậy, thật đúng là trời giúp ta, mang
tới cho ta một quý nhân. Trong thư của An vương điện hạ cũng khen ngợi
Kế công tử rất nhiều, quả nhiên không giả.”

Kế Diêu nhũn nhặn cười cười, nói: “An vương điện hạ quá khen. Thỉnh Vân đại nhân phái người đi theo ta.”

Vân Dực đứng lên cư nhiên khom người, cất cao giọng nói: “Đa tạ Kế công tử hào hiệp.”

Kế Diêu vội vàng đỡ cánh tay hắn, nói: “Không dám không dám, Kế mỗ chẳng qua là mượn hoa hiến phật mà thôi.”

Thư Thư trầm tĩnh ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt âm tình bất định, giống như cực
lực che giấu một tia lo âu. Kế Diêu quay đầu đối Thư Thư cười nói: “Thư
công tử không ngại đi hỗ trợ cùng tại hạ chứ, bảo tàng vừa vặn ở Ẩn Lư.”

Thư Thư kéo kéo khóe môi, cười có chút gượng ép.

Vân Dực cất cao giọng nói: “Chờ ta an bài cho đám thuộc hạ liền xuất phát.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui