Châu Quang Bảo Giám


Giáo sư Vương và Phó Văn ngồi trên một chiếc xe jeep ở phía trước, Cố Minh và Quản Đồng đi chiếc xe jeep còn lại đang theo sát phía sau, dọc đường đi không phải các cô không hỏi tình hình từ hai người mặc quân trang, nhưng tiếc là không thể hỏi ra được điều gì.Vẫn là Cố Minh đầu óc nhanh nhạy hơn một chút, lục tìm điện thoại di động gọi cho giáo sư Vương, hai người quân nhân phía trước thấy thế chỉ liếc nhìn Cố Minh một cái, cũng không ngăn cản.“Thế nào?” Quản Đồng thấy Cố Minh chỉ nhỏ giọng nói vài câu rồi gác máy, vội vàng hỏi.“Không có việc gì, giáo sư Vương nói phía trên thông tri xuống, muốn chúng ta qua hỗ trợ, chuyện tình cụ thể chờ sau sẽ rõ.” Cố Minh lộ ra vẻ mặt tươi cười với Quản Đồng.Quản Đồng nghe vậy không khỏi thở ra một hơi, thấp giọng oán giận phía trên thông tri xuống gấp quá, cũng không nói rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hại cô lo lắng cả nửa ngày, cho rằng có chuyện gì to tát.Cố Minh nhún vai, xem như là tán thành với ý kiến của Quản Đồng, chỉ có điều cô vẫn cảm thấy hơi khó hiểu, không rõ vì sao tới đón bọn họ là là những người mặc quân trang.Xe xóc nảy đại khái bốn, năm tiếng đồng hồ, đến khi trời sáng rồi mới dừng lại.


Tuy rằng Cố Minh và Quản Đồng đều đã nhân cơ hội ngủ một giấc, nhưng lúc xuống xe vẫn ngáp vài cái, bụng cũng đói sôi ùng ục, tinh thần hai người thì không có vấn đề gì.Cố Minh đem hành lý của mình và Quản Đồng xuống khỏi xe, quét một vòng nhìn xung quanh, không nhận ra cuối cùng bọn họ tới nơi nào, đối diện bọn họ chính là một tòa nhà bốn tầng, nhìn hơi giống một viện nghiên cứu, cửa chính tòa nhà có vài người tuổi xấp xỉ giáo sư Vương đang đứng.Mà giáo sư Vương hiển nhiên nhận ra mấy người đó, trực tiếp đi về phía trước, lần lượt bắt tay từng người, nói đơn giản vài câu, sau đó gọi Cố Minh và Quản Đồng cùng theo những người này vào tòa nhà.“Lẽ nào mình đói đến mức sinh ra ảo giác rồi?” Mới vừa bước vào tòa nhà, Cố Minh liền thấy được hai người không nên xuất hiện ở đây, không nhịn được mà dụi dụi hai con mắt.Ở đây cô lại có thể thấy được Tần Thăng của Cổ Hoằng trai, còn có Kiều tiên sinh giám định gối sứ Định diêu thời nhà Tống của cô lúc trước.Sự thực chứng minh, Cố Minh không nảy sinh ảo giác, ngay khi Cố Minh còn đang hoài nghi chính mình, giáo sư Vương đã mang vẻ tươi cười đi về phía Tần Thăng và Kiều tiên sinh.“Lão Kiều, tiểu Tần, sao các người lại ở đây?” Giáo sư Vương trực tiếp cho Kiều tiên sinh một cái ôm thật lớn.“Bạn của Tần Thăng có chút việc cần tôi hỗ trợ, vừa vặn tôi đang rảnh rang, không thì cũng không tới đây.

Nhưng mà tôi nói này lão Vương, ông cũng quá nhiệt tình rồi, tôi nhớ rõ là tháng trước chúng ta vừa thấy nhau mà.” Kiều tiên sinh ôm lại giáo sư Vương một cái.“Tháng trước là thấy, ông cái con người bận rộn này ngay cả một câu cũng không kịp nói với tôi đã đi rồi, ông cũng thật không biết thẹn?” Giáo sư Vương oán giận nói.“Là tôi sai rồi, lần sau mời ông đi uống rượu.” Kiều tiên sinh thân thuộc vỗ vỗ vai giáo sư Vương.“Biết rõ tôi không thích uống rượu mà còn nói vậy, không có thành ý.” Giáo sư Vương lắc đầu, thoáng nhìn Tần Thăng bên cạnh, lại nói: “Không phải ông cũng tới hỗ trợ giám định văn vật đó chứ?”Kiều tiên sinh gật đầu: “Đúng vậy.”“Kiều tiên sinh và giáo sư Vương rất thân quen?” Cố Minh nhìn một màn trước mắt này, hiểu rõ bản thân cũng không hoa mắt, nhẹ nhàng chọc chọc Quản Đồng bên cạnh.“Cậu không biết?” Quản Đồng vô cùng kinh ngạc nhìn Cố Minh, thấp giọng nói: “Kiều tiên sinh là bạn thân của giáo sư Vương, tớ thấy qua Kiều tiên sinh ở phòng làm việc của giáo sư Vương rất nhiều lần rồi.


Lẽ nào cậu quên, trên bàn phòng làm việc của giáo sư Vương còn có ảnh chụp chung của hai người bọn họ.”Ảnh chụp chung?Nghe Quản Đồng nhắc tới, cuối cùng Cố Minh cũng nghĩ ra tại sao lúc trước mình thấy Kiều tiên sinh lại cảm thấy rất quen mắt, ảnh chụp trên bàn giáo sư Vương cô từng nhìn qua, nhưng mà lúc đó không nghĩ ra.Cùng lúc Cố Minh kinh ngạc khi thấy Kiều tiên sinh và Tần Thăng xuất hiện trước mắt, Tần Thăng cũng đã thấy Cố Minh, trong lòng kinh ngạc cũng không kém so với Cố Minh.“Đến đây, đến đây, tôi giới thiệu một chút, Phó Văn và Quản Đồng các người đã gặp từ trước rồi, còn đây cũng là một học trò của tôi, còn đang học năm thứ ba, Cố Minh.” Giáo sư Vương vui vẻ nhưng cũng không quên Cố Minh, nhiệt tình giới thiệu cô với Kiều tiên sinh và Tần Thăng.Kiều tiên sinh gật đầu với Cố Minh, thân thiết bắt tay cô, cũng không nhắc tới chuyện bọn họ từng gặp mặt trước đây với mọi người.


Tần Thăng kinh ngạc tới sửng sốt, nhưng nét mặt cũng không biểu hiện gì, cũng giống như Kiều tiên sinh bắt tay vô cùng tự nhiên với Cố Minh.Với chuyện này, Cố Minh không khỏi thở dài một hơi, không ngờ lại có thể gặp lại Kiều tiên sinh và Tần Thăng trong tình huống này, may là hai người này không phải loại người nhiều lời, nếu không khi giáo sư Vương hỏi đến còn phải giải thích một phen.Thừa dịp rảnh rỗi lúc giáo sư Vương và Kiều tiên sinh nói chuyện, Cố Minh lặng lẽ quan sát Tần Thăng đã gặp mặt lúc bán gối sứ.Tần Thăng này hình như rất thích áo sơ mi, hôm nay tuy là không mặc áo sơ mi ca rô, nhưng lại mặc một áo sơ mi có đường kẻ tương đối chỉnh tề, thiết kế áo sơ mi dáng thuôn khiến cho vóc người hoàn mỹ của anh ta hiện ra, nơi nơi lộ ra mùi vị đàn ông không nói nên lời, không quá giống với phong cách hai lần gặp mặt trước, khiến người ta không nhịn được cứ nhìn mãi.Lại nói, cô và Tần Thăng này quả thực rất có duyên, hơn nữa hôm nay là lần thứ ba tình cơ gặp mặt, cô có ấn tượng coi như không tồi với người đàn ông mua gối sứ của mình với giá hai trăm vạn.Chỉ sau chốc lát, một vị tên Dư Hiểu có vẻ như là sĩ quan trẻ tuổi phụ trách ở đây đi tới, lịch sự mời giáo sư Vương và mọi người tới một gian phòng hội nghị hạng nhất, nhưng người như Cố Minh không được phép bước vào, được một tiểu binh dẫn tới một gian phòng nghỉ ngơi.Tần Thăng không theo Kiều tiên sinh vào phòng hội nghị, trái lại cùng với Cố Minh và mọi người tới phòng nghỉ, vừa vặn ngồi cạnh Cố Minh.Ùng ục…Một khi tinh thần thả lỏng, cái bụng đói lả cả đêm của Cố Minh liền không bị không chế mà kêu lên.

May mà người trong phòng tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ nhỏ giọng nói với nhau, đến ngay cả Quản Đồng từ trước đến giờ vẫn ở cùng cô cũng chạy tới bên Phó Văn tựa như trao đổi điều gì, cũng không có người nào chú ý tới sự khác thường của cô bên này.Âm thanh phát ra từ bụng Cố Minh tuy rằng không lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ, Tần Thăng ngồi bên cạnh đương nhiên nghe được, chỉ có điều anh ta hoàn toàn phát huy phong độ của bản thân, làm bộ không nghe thấy gì.Thân mình Cố Minh hơi cứng lại, cố hết sức giả một bộ dạng không có chuyện gì phát sinh, mặt không thay đổi liếc nhìn Tần Thăng một cái.Chỉ tiếc có một số việc không phải làm bộ không phát sinh thì nó thực sự không tồn tại, giữa hai người không thể tránh khỏi một tia xấu hổ.“Không ngờ lại gặp Cố tiểu thư ở đây, thật là có duyên.


Chuyện lần trước, còn chưa kịp nói lời cảm tạ với Cố tiểu thư.” Tựa như không muốn tiếp tục bầu không khí xấu hổ này, Tần Thăng chủ động bắt chuyện.Cố Minh ngẩn ra, lập tức hiểu ra Tần Thăng đang nói chuyện cô dúi vào tay anh ta tờ giấy, nghe Tần Thăng nói câu này, cô chỉ biết đối phương không ngốc nghếch hồ đồ thu nhận gối sứ kia của lão Lý.“Tôi chưa từng nói gì cả, Tần tiên sinh không cần khách khí như vậy.” Cố Minh cũng không dám kéo công lao lên người mình.Cô nhìn ra vị Kiều tiên sinh kia là một người thật sự có bản lĩnh, kể cả không có tờ giấy của cô, e rằng Tần Thăng cũng sẽ không thu nhận gối sứ của lão Lý.Cô làm như vậy, chẳng qua là phần vì Tần Thăng sảng khoái đáp ứng giá cô đặt ra mà thôi, hoàn toàn không vì tâm tính thiện lương của bản thân mình, nếu như không phải vậy cô sẽ không tùy ý làm ra hành động đó, dù sao loại hành động này đích thực có phần không thỏa đáng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui