Châu liên bích hợp

Hoạt Châu cách phía đông Kinh Thành chỉ có trăm dặm, Tiêu Nghị phát binh chỉ mất mấy ngày đã đến nơi đây, các nơi hưởng ứng, đối với Hán đế mà nói là uy hiếp không nhỏ. Tảo triều, Hán đế hạ chỉ triệu tập quân đội cả nước, nhưng Tiết độ sứ ủng hộ hắn ta cũng chỉ rải rác mấy vị, hơn nữa lại phân tán ở khắp nơi, trong lúc nhất thời rất khó tập hợp lại, chỉ có Quy Đức Tiết độ sứ Dư Siêu dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Kinh Thành cần vương.
 
Dư Siêu từng đi theo Cao tổ tham gia nhiều lần tiến đánh quân Khiết Đan, mặc dù không có thành tích lớn, nhưng kinh nghiệm tác chiến coi như phong phú. Ông ta nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tự cảm thấy chỉ dựa vào sức lực của một người cũng đủ ngăn cơn sóng dữ, cứu giang sơn Đại Hán vào lúc dầu sôi lửa bỏng, phía sau tự nhiên sẽ có quan to lộc hậu đang chờ ông ta.
 
Ông ta cũng không thèm để Tiêu Nghị vào mắt, ở trước mặt Hán đế vỗ ngực cam đoan, nhất định có thể dọa cho Tiêu Nghị trở về Nghiệp Đô. Tuy Hán đế biết ông ta đang nói khoác lác, nhưng thời khắc nguy cấp, không có ai khác để dựa vào nữa, nghĩ Dư Siêu nói được như vậy thì cũng có mấy phần chắc chắn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khai Phong phủ Thôi quan - Hàn Thông nghĩ kế cho Hán đế: "Hiện tại, phản quân cũng nói Hoàng Thượng muốn lấy đầu của Sử. . . Tiêu Nghị, Hoàng Thượng chỉ cần nói rõ cái hiểu lầm này với bên ngoài, sau đó để gia quyến của phản quân ở kinh thành viết thư chiêu hàng, trận chiến này có thể tránh khỏi. Tha thứ cho vi thần nói thẳng, Tiêu Nghị là người thấu tình đạt lý, chúng ta không thích hợp lấy đá chọi đá cùng hắn."
 
Dư Siêu lớn tiếng trách mắng: "Ngươi cái tên này, sao lại đi tăng thêm chí khí giúp người khác! Chẳng lẽ Đại Hán ta trút hết lực lượng cả nước còn không đánh lại một Tiêu Nghị sao? Nhanh chóng lui ra, đừng có ở chỗ này bắn tiếng đe dọa!"
 
Lý Tịch cũng ở bên cạnh nói: "Hoàng Thượng ngài ngẫm lại xem, vài ngày trước trận đại hỏa trong kinh kỳ lạ làm sao, thậm chí đã đốt tới trên Ngự Nhai, suýt nữa thì đốt trúng Hoàng Cung. Ai biết lửa này có phải Tiêu Nghị sai người phóng hay không? Hắn một lòng muốn ngài chết, ngài chẳng lẽ còn định cho hắn cơ hội?"
 
Hán đế nghe vậy đứng lên, lớn tiếng nói: "Hoàn toàn chính xác, trẫm không thể nhẫn nhịn nữa. Nếu không một ngày kia, hắn tất nhiên sẽ lấy thủ cấp của trẫm như lời tiên tri đoán vậy! Trẫm là thiên mệnh, trẫm muốn thân chinh, cùng Tiêu Nghị quyết một trận tử chiến!"
 
"Hoàng Thượng anh minh!" Hai bên tả hữu đồng thanh nói. Hàn Thông thở dài, cũng không cần phải nhiều lời nữa.
 
Lý Thái hậu nhận được tin, vô cùng kinh hãi, vội vàng đuổi tới Tư Đức điện, Hán đế đang mặc khôi giáp. Đây là kim giáp Tiên đế để lại, từng giúp Tiên đế giành được giang sơn Đại Hán, vẫn luôn cất giữ ở bên trong Phụng Tiên điện, Hán đế không nghĩ tới lại phải lấy nó ra nhanh như vậy.
 
"Mẫu hậu tới nơi này làm gì? Mau chóng về Thọ Khang cung của ngài đi thôi."
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Thái hậu khổ tâm khuyên nhủ: "Hoàng Thượng, người chưa từng ra chiến trường, thân chinh thực sự nguy hiểm! Nếu như phái Sứ thần ra nói chuyện với bọn họ, có lẽ còn có chỗ cứu vãn. Dù sao Tiêu Nghị cũng là cố mệnh đại thần Tiên đế để lại cho người, hắn làm như thế nhất định là có nỗi khổ tâm nào đó. . . Hoàng Thượng nghĩ lại đi!"
 
Hán đế lại cầm lấy kiếm trên tay thái giám theo hầu, trong mắt hiện ra vẻ tàn khốc: "Ý trẫm đã quyết. Có ai không, đưa mẫu hậu hồi cung nghỉ ngơi, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép thả bà ra!"
 
"Hoàng Thượng!" Lý Thái hậu cứng đờ, không nghĩ tới Hán đế lại quyết tuyệt như thế. Bà ta lại nhìn về phía Lý Tịch, mong ngóng lão ta có thể nói hai câu, Lý Tịch lại né tránh ánh mắt của bà ta. Ngày hôm nay, đi đến một bước này, làm sao có thể quay đầu lại? Lý Tịch mạo hiểm nguy cơ mất đầu, giả tạo mật chiếu, cố ý rơi vào trong tay đám người Ngô Đạo Tế, chính là vì ngày hôm nay!
 
Thái giám mời Thái Hậu ra ngoài, Lý Thái hậu lại không chịu, Hán đế liền mệnh thái giám cưỡng ép bắt bà ra ngoài.
 
Lý Tịch còn tại bên cạnh cùng Hán đế nói khoác rằng có lão tướng có kinh nghiệm tác chiến phong phú như Dư Siêu ở đây, Tiêu Nghị nhất định chịu không nổi vân vân. Hán đế biết trận chiến này sẽ không dễ dàng, tuy nói Dư Siêu bản thân trải qua trăm trận chiến, nhưng so với Tiêu Nghị cuối cùng vẫn là kém chút, dù sao Sử tướng Đại Hán không phải chỉ để gọi không. Cũng may số người của bọn họ nhiều hơn bên Tiêu Nghị, Hán đế lại trẻ tuổi nóng tính, tự nhiên cảm thấy sẽ không thua.
 
Sau khi biết giấc mộng kia của Vi Hân, đêm đó, vốn muốn gọi cấm quân đi bắt tất cả người của Tiêu gia lại, để cho Tiêu Nghị có chỗ kiêng dè. Nào biết trong kinh đại hỏa, rất nhiều phòng ốc bị thiêu hủy, cấm quân đều bị gọi đi cứu lửa. Chờ lửa dập tắt xong, Tiêu gia sớm đã người không nhà trống.
 
Về sau lại nghe nói cửa thành phía Nam xuất hiện bạo động, có hai chiếc xe ngựa thừa dịp rối loạn xông ra, liền đoán là gia quyến của Tiêu phủ. Bọn họ bỏ bao công sức, làm rất nhiều chuyện, thậm chí không tiếc nói dối với bên ngoài về những gì họ đã làm để bản thân hạ mật chiếu tru sát phụ tử Tiêu gia, không phải là vì mang tiếng tranh đoạt giang sơn thiên hạ này hay sao?
 
Chuyện cho tới bây giờ, còn nhìn không thấu cũng chỉ có mẫu hậu hắn ta mà thôi.

 
Lý Thái hậu bị mang ra khỏi Tư Đức điện, vừa vặn nhìn thấy Vi Hân tới, vội vàng nói: "Vi Hân! Ngươi tới thật khéo, mau giúp ai gia khuyên nhủ Hoàng Thượng đi."
 
Vi Hân tới, nhíu mày với thái giám đang giữ Thái Hậu, thế là hai tên thái giám kia vì sợ nàng ta mà buông lỏng tay. Lý Thái hậu cũng không quan tâm nghi dung, nắm lấy tay Vi Hân nói ra: "Ai gia biết ngươi có thể nói chuyện với Hoàng thượng, hiện tại ai cũng khuyên không được hắn, chỉ có mời ngươi đi xem thử một chút!"
 
Vi Hân ôn nhu trấn an nói: "Ngài đừng có gấp, từ từ nói."
 
"Quân đội của Tiêu Nghị đã đến Hoạt Châu, cách Kinh Thành không hơn trăm dặm, ai gia muốn khuyên Hoàng Thượng cầu hoà, Hoàng Thượng không nghe, nhất định phải ngự giá thân chinh! Hắn chưa từng ra chiến trường, làm sao là đối thủ của Tiêu Nghị? Vi Hân, thường ngày ai gia không xử bạc với ngươi nhỉ? Hiện tại là thời khắc sinh tử tồn vong của Đại Hán, ai gia cầu ngươi khuyên nhủ Hoàng Thượng!"
 
Vi Hân vội vàng nói: "Thái Hậu nói quá lời, dân nữ chính là tới vì việc này. Xin Thái Hậu cứ yên tâm hồi cung nghỉ ngơi đi, dân nữ nhất định sẽ cố gắng hết sức." Nói xong, lại quay qua nói với Thái giám: " Thái Hậu chính là thân thể nghìn vàng, các ngươi cũng khách khí một chút, tuyệt đối đừng làm lão nhân gia bị thương."
 
Thái giám đáp một tiếng. Lại tiếp tục mời Thái Hậu hồi cung.
 
Lý Thái hậu gật đầu với Vi Hân, không yên tâm quay đầu nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ rời đi.
 
Sau đó Vi Hân đi vào Tư Đức điện, nhìn thấy Hán đế mặc kim giáp cùng Lý Tịch đang đi tới ở phía đối diện. Nàng ta quỳ gối trước mặt Hán đế nói ra: "Hoàng Thượng, dân nữ có chuyện muốn nói với ngài."
 
"Thế nào, ngay cả ngươi cũng muốn cản trẫm?" Hán đế nhíu mày.
 
"Không phải. Dân nữ vừa rồi thử vì Hoàng Thượng thân chinh mà xem bói một quẻ, là cát." Vi Hân ngửa đầu cười nói, "Trời cao phù hộ Đại Hán, nguyện Hoàng Thượng đắc thắng trở về."
 
Hán đế gật đầu một cái: "Trước tiên cần phải biết chúc lành. Chờ trẫm trở về, cùng ngươi ăn mừng!" Nói xong thì cùng Lý Tịch sải bước đi ra ngoài.
 
Vi Hân đưa mắt nhìn Hán đế đi xa, khóe miệng kéo xuống. Hán đế thắng hay bại đều không có liên quan gì đến nàng ta. Nàng ta giả vờ với Hán Đế chẳng qua là vì hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà trái lại Hán đế thật sự coi nàng ta là tri kỷ. Dựa vào điểm này, nàng ta có mấy phần thông cảm với tình cảnh bây giờ của Hán đế, bên cạnh hắn ta không có ai thật lòng với hắn ta, ngoại trừ Thái Hậu. Chuyến đi này, cũng không biết có thể còn sống trở về hay không. Có điều đến lúc đó, nàng ta cũng đã không ở đây nữa rồi.
 
Hiện tại, Vi Hân có thể tự do ra vào hoàng cung. Mấy ngày nay nàng ta được Hán đế cùng Thái Hậu ban thưởng không ít, tất cả đều nhét vào trong tay nải mang đi, sau đó thoải mái đi ra khỏi cửa cung, gặp mặt người tiếp ứng.
 
Lúc nàng ta rời Cửu Lê, Trâu thị mới cho nàng ta biết về thân thế của mình. Nàng ta vốn tưởng rằng dựa vào thân phận tiên tri này, có thể được hoàng thất sử dụng, có được vinh hoa phú quý, sau đó nàng ta sẽ không còn là một nha đầu sơn dã bị người khác coi thường nữa. Nhưng nàng ta không nghĩ tới, bản thân lại là con gái rơi của Hoàng tộc?
 
Phần phú quý này tới quá muộn. Nàng ta đường đường là hậu duệ của Hoàng tộc, thế mà còn khúm núm lấy lòng Vi Nhiễm, loại người có thân phận địa vị thấp hơn mình nhiều, nghĩ lại mà cảm thấy nhục.
 
Nàng ta đã từng vô số lần căm ghét lúc trước nương gả cho người thậm tệ như vậy, nếu không, nàng ta cũng sẽ không bị người khác xem thường, có dung mạo bình thường như vậy. Hóa ra năm đó nương là nhân tình bí mật của Lưu Mân, sau đó mang thai mới gả cho cho lão cha kia.
 
Cũng là sau này, nương mới biết thân phận thực sự của Lưu Mân chính là Hoàng tộc Đại Hán. Vi Hân cảm thấy cuộc đời của mình lập tức trở nên vô cùng có sức mạnh. Mặc dù Lưu Mân nhận nàng ta muộn một chút, còn muốn nàng ta dùng tiên tri thân phận giúp đỡ làm rất nhiều chuyện, nhưng bây giờ mọi thứ đều đáng giá!
 
Nàng ta lập tức muốn lấy lại những thứ thuộc về đời mình!
 

"Bây giờ chúng ta đi đâu, là Thái Nguyên à?" Vi Hân tò mò hỏi. Cha ruột của nàng ta bây giờ đang ở Thái Nguyên, chờ đợi nàng ta trở về nhận tổ quy tông.
 
Người tiếp ứng không nói chuyện, chỉ đánh xe rời đi.
 
***
 
Thoáng cái chớp mắt đã đến tháng giêng, tuy có chiến sự, nhưng không cách nào ngăn cản niềm vui nghênh đón năm mới của mọi người. Bên trong Nghiệp Đô, dựa theo những năm qua, hội chùa phiên chợ vô cùng náo nhiệt, mở mấy ngày cuối năm, thậm chí nhộn nhịp suốt đêm cho đến canh năm hôm sau.
 
Tiêu Đạc bị tiếng chiêng trống đánh thức, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lẩm bẩm một tiếng: "Nước. . ."
 
"Tỉnh rồi! Quân Sử tỉnh rồi!" Bên giường có người hô to một tiếng, Sài Thị bị tiếng nói làm tỉnh, vội vàng vịn Thu Vân tiến đến xem xét. Ngụy Tự rót nước đem tới cho Tiêu Đạc uống. Tiêu Đạc uống rất nhanh, giống như còn chưa đủ, Ngụy Tự lại chạy đi rót tiếp, bởi vì đổ quá đầy, lúc chạy về nước từ trong chén tràn ra không ít.
 
Sài Thị khom người hỏi: "Mậu Tiên, con cảm thấy thế nào rồi? Còn có chỗ nào không thoải mái không?" Mấy ngày Tiêu Đạc hôn mê, Sài Thị cuối cùng đã cảm nhận được cảm giác nơp nớp lo sợ là như thế nào. Nhiều năm như vậy, mặc dù Sài Thị biết Tiêu Đạc ở trên chiến trường mấy lần cửu tử nhất sinh, nhưng không phải tận mắt nhìn thấy nên cảm nhận không sâu. Mấy ngày nay trơ mắt nhìn mà cảm thấy bất lực, thật sự khiến bà chịu đủ loại dày vò. Cũng may cuối cùng người cũng bình an tỉnh lại, trái tim treo lơ lửng của bà mới có thể buông xuống.
 
Nhưng mà ánh mắt Tiêu Đạc vẫn không di chuyển, ý thức rời rạc, dường như không nghe được lời Sài Thị.
 
Sài Thị đưa tay quơ quơ trước mặt Tiêu Đạc, quay đầu lại nói: "Cố tiên sinh, làm phiền ngài lại xem cho nó thử. Chẳng lẽ để di chứng nào rồi?"
 
Cố Thận Chi đáp một tiếng tiến lên cẩn thận xem xét, sau đó nói với Sài Thị: "Ngoại trừ ngoại thương trên tay Quân Sử, cũng không có bất cứ chỗ dị thường nào. Bị như vậy hơn phân nửa là do không còn hy vọng, trong lúc nhất thời nghĩ quẩn, chỉ sợ chúng ta phải từ từ thôi."
 
Sài Thị ngoài miệng chấp nhận, nhưng nhìn dáng vẻ này của Tiêu Đạc vẫn cảm thấy hết sức đau lòng. Bao nhiêu người bỏ ra bao nhiêu năm tâm huyết mới bồi dưỡng đứa trẻ lúc trước trầm mặc ít nói, chịu đủ loại ăn hiếp thành đệ nhất tướng quân Đại Hán, hắn trên chiến trường quát tháo gió mây, dưới trướng nhân tài đông đúc. Nhưng bây giờ Tiêu Đạc, đừng nói để hắn đánh nhau trên chiến trường, mà ngay cả sinh hoạt như người bình thường cũng không có khả năng. Vi Nhiễm lại có thể phá hủy hoàn toàn ý chí vững như núi đá của Tiêu Đạc, điểm ấy khiến Sài Thị vô cùng giật mình.
 
Nhưng Sài Thị cũng biết, nếu không có Vi Nhiễm tốn sức và giúp đỡ để mọi người hoàn thành mục đích, bản thân bà cũng không có khả năng bình an đứng ở chỗ này. Tiêu Đạc như thế, hơn phân nửa là vì áy náy và tự trách.
 
Lúc này, Chu Tông Ngạn và Phùng thị lôi kéo Chu Gia Mẫn vào đây, Chu Gia Mẫn dừng chân không tiến, liều mạng giãy dụa: "Phụ thân mẫu thân, các người muốn làm gì, muốn hại chết con sao?"
 
"Im ngay! Chuyện đến nước này, ngươi còn không biết hối cải! Không có ai muốn hại ngươi, chúng ta dẫn ngươi đi nhận tội. Ngươi xứng đáng nhận trừng phạt như thế nào thì phải chịu thế ấy!" Chu Tông Ngạn quát. Ngày Phùng thị đến Nghiệp Đô, bèn đem mọi chuyện cần thiết nói cho ông biết hết. Ông tức giận, sau đó trực tiếp hạ lệnh nhốt Chu Gia Mẫn lại, không cho phép nàng ta tiếp xúc với bất kỳ ai. Vốn định tự đi thỉnh tội, nào ngờ Tiêu Đạc vừa bệnh không dậy nổi, Tiêu Nghị vội vàng xuất chinh, cho nên chuyện này cứ thế bị ém xuống.
 
Chu Gia Mẫn vốn tưởng rằng Chu Tông Ngạn giam nàng ta lại là muốn giúp nàng ta, ai ngờ vừa truyền đến tin tức Tiêu Đạc tỉnh lại, bọn họ lập tức đưa nàng ta đến nơi này.
 
"Con không đi!"
 
"Không phải do ngươi quyết định!"
 
Lúc trước, Chu Tông Ngạn cảm thấy Chu Gia Mẫn rời khỏi nhà, có thể du lịch thiên hạ, mở mang tầm mắt, lòng dạ lớn hơn thì có thể buông xuống hết chuyện cũ. Cho nên, mặc dù trong lòng ông trách nàng ta tùy tiện làm bậy nhưng không cảm thấy đây là chuyện xấu, luôn ngóng trông nữ nhi nghĩ thông suốt trở về. Nhưng không ngờ rời xa nhà mấy năm, Chu Gia Mẫn càng trở nên bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích như thế. Nữ nhi ông yêu chiều từ nhỏ này rốt cục khiến ông nếm được hậu quả xấu của việc dung túng.

 
Chu Gia Mẫn không lay chuyển được phụ mẫu, bị Chu Tông Ngạn cưỡng ép đưa vào trong phòng, ấn trên mặt đất. Sài Thị hỏi: "Ngụy quốc công. . . Ngài đang làm gì vậy?"
 
Chu Tông Ngạn trịnh trọng bái Sài Thị, vẻ mặt hổ thẹn: "Nghe nói Quân Sử tỉnh lại, ta và A Ninh không kịp chờ đợi mang theo nữ nhi bất hiếu đến đây. Nói thật, ta thực sự không mặt mũi gặp các ngươi, là ta không biết dạy nữ nhi, nên mới có thể để Mẫn Mẫn làm rất nhiều chuyện sai. . . Ta không dám cầu xin các ngươi tha thứ, chỉ có thể mang nó đến, tùy các ngươi xử lý."
 
"Phụ thân, vì sao ngài phải nói như vậy, rõ ràng con không làm cái gì!" Mấy ngày nay Chu Gia Mẫn đều nói không làm, phụ mẫu không những không thể hiểu nàng ta, bao dung nàng ta, ngược lại muốn kéo nàng ta đến nơi này để trị tội? Sớm biết như thế, ngày đó tại sao nàng ta phải cùng đến Nghiệp Đô chứ!
 
Phùng thị nói: "Mẫn Mẫn, chuyện đến nước này, vì sao ngươi còn không nhận sai? Người đang làm, trời đang nhìn. Nếu ngươi thành tâm sám hối, có lẽ còn sẽ có đường sống!"
 
Chu Gia Mẫn kiên quyết nói ra: "Ta không có sai! Các người luôn miệng nói ta làm sai, có chứng cứ gì? Mậu Tiên, huynh đừng nghe bọn họ nói lung tung, thật sự cái gì ta cũng không làm. Huynh hãy tin ta!"
 
Ánh mắt tan rã của Tiêu Đạc dần dần chuyển lên người Chu Gia Mẫn, chỉ có điều ánh mắt kia vô cùng lạ lẫm, lạnh lẽo như băng, giống như trong mắt hắn chỉ là vật chết. Chu Gia Mẫn bị ánh mắt này hù dọa, đột nhiên không còn khí thế như vừa nãy nữa. Chẳng lẽ hắn đã biết thứ gì rồi? Không thể nào, sẽ không lưu lại chứng cứ. . . người phải diệt trừ. . .
 
"Cố tiên sinh, người đã mang đến." Ngoài cửa có người kêu lên. Chu Gia Mẫn quay đầu, nhìn thấy Chương Đức Uy tiến vào trước, vẻ mặt nặng nề, phía sau hắn là hai tên lính kéo một người đi vào, đặt ở bên cạnh nàng ta. Người kia đau khổ rên rỉ, duỗi cái tay đầy máu về phía nàng ta, nàng ta vô ý dời sang bên cạnh hai bước, ngón tay không ngừng phát run.
 
Người kia bị đánh đến mặt mũi sưng húp, trên người không có một chỗ nào lành lặn. Hai chân gân cốt giống như đều đã bị đánh gãy, vô lực gấp lại cùng một chỗ.
 
Chu Gia Mẫn bỗng nhiên mở to hai mắt. Người này đúng là Trương Dũng! Lúc trước Tiêu Đạc không giết hắn? !
 
Ánh mắt Chương Đức Uy rủ xuống nhìn mặt đất, trong lời nói có một phần tức giận: "Nhị tiểu thư, Trương Dũng đã khai tất cả rồi, hơn nữa ta cũng đã đi hỏi Lý đô đầu, lời hắn nói hoàn toàn khớp với khẩu cung của Trương Dũng. Là ngươi giả làm người đòi nợ, dùng tính mạng Thiệu Khang để uy hiếp, sai sử Chu thị đến Tiêu phủ, trù tính đuổi thiếu phu nhân đi, sau khi sự việc bại lộ lại giá họa cho Trịnh Lục Châu."
 
"Không! Bọn họ nói dối, ta không liên quan đến chuyện này! Trương Dũng, vì sao ngươi hãm hại ta!" Chu Gia Mẫn hô.
 
Trương Dũng ngay cả lời cũng nói không lưu loát, tay run rẩy chỉ vào Chu Gia Mẫn, lại vô lực rủ xuống. Trên người đau đến tê dại hết rồi, gã biết mình sắp chết. Lý Diên Tư gạt gã, gã không thể giúp Chu Gia Mẫn giấu diếm nữa. Lúc trước không nên hồ đồ bị nàng ta dụ dỗ, nếu không làm sao có kết cục như bây giờ.
 
Chu Gia Mẫn tuyệt vọng nằm rạp trên mặt đất, ánh mắt từng gương mặt lạnh lùng và không tín nhiệm trong phòng, đầu tiên nàng ta bò qua ôm lấy đùi Chu Tông Ngạn, giọng nói gấp gáp: "Phụ thân, từ nhỏ ngài hiểu rõ con nhất, ngài giúp con một chút! Nhất định là có người muốn hại con!"
 
Chu Tông Ngạn cắn răng, quay đầu đi chỗ khác không nhìn nàng ta. Vốn dĩ ông còn ôm một chút hy vọng, có lẽ mình đã đoán sai, thật sự có người hãm hại nàng ta. Nhưng bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, sự thật phơi bày trước mắt.
 
Thấy Chu Tông Ngạn thờ ơ, Chu Gia Mẫn lại leo đến bên chân Phùng thị, nắm váy bà, nước mắt đảo quanh hốc mắt: "Mẫu thân, mẫu thân ngài phải cứu con, con là nữ nhi người hoài thai mười tháng sinh ra mà! Ngài cứ nhẫn tâm nhìn người khác hại con như vậy sao?"
 
"Ngươi còn nói là người khác hại ngươi! Mẫn Mẫn, ngươi là nữ nhi ruột thịt của ta, nhưng ngươi mắc lỗi lầm hết lần này đến lần khác. Nếu ngươi thật sự muốn một con đường sống, thì hãy nói ra tung tích của Tiểu Nhiễm. Chỉ cần tìm được nó, có lẽ ngươi còn có thể lấy công chuộc tội, biết không?" Phùng thị cúi đầu đau khổ khuyên nhủ.
 
"Là ngươi thông báo cho Ngọc Loan đi chặn đường nàng!" Thần trí Tiêu Đạc tựa hồ trở về ngay lập tức, nhìn chằm chằm Chu Gia Mẫn. Chu Gia Mẫn bị nét mặt của hắn làm cho giật mình, lùi lại mấy bước, nhiệt độ toàn thân tự nhiên biến mất, vô thức lắc đầu, không ngờ Tiêu Đạc lại lập tức vén chăn lên xuống giường, đi thẳng về phía Chu Gia Mẫn, đưa tay bóp lấy cổ nàng ta: "Nói cho ta nàng ở đâu!"
 
"Mậu Tiên. . ." Chu Gia Mẫn chỉ tới kịp phát ra hai tiếng.
 
"Đừng gọi ta, ngươi không xứng gọi tên của ta!" Tiêu Đạc đuôi mắt muốn nứt ra, quát, "Lúc đầu quả thật là mắt ta bị mùi mới có thể coi trọng nữ nhân lòng dạ rắn rết như ngươi! Ngươi dám hại mẫu thân của ta, hại thê tử của ta, hiện tại ta sẽ giết chết ngươi!"
 
Chu Gia Mẫn nắm lấy cổ tay của hắn, bị hắn bóp đến hai mắt trắng dã, cả khuôn mặt trướng thành màu đỏ tía.
 
"Mậu Tiên, con tỉnh táo một chút! Nó vừa tỉnh lại, thân thể còn rất yếu, trên tay còn có vết thương, hai người các ngươi nhanh đi kéo nó ra!" Sài Thị nói với Ngụy Tự và Chương Đức Uy.

 
Ngụy Tự là ước gì nhìn thấy Tiêu Đạc bóp chết Chu Gia Mẫn, nữ nhân này làm đủ trò xấu, thế mà còn có mặt mũi chạy đến Nghiệp Đô, nhưng dù sao phu thê Ngụy quốc công còn ở đây, Quân sử bóp nàng ta chết tại chỗ thật, hai nhà đều sẽ rất khó nhìn mặt nhau, hắn đành phải đi tới. Chương Đức Uy biết bản thân cho tới nay đều bị Chu Gia Mẫn lừa dối lợi dụng, trong lòng mặc dù phẫn nộ, nhưng cũng không muốn nhìn thấy Tiêu Đạc giết người như vậy, cũng vội vàng đi tới.
 
Nhưng Tiêu Đạc mấy ngày không ăn gì, sức lực vẫn mạnh đến kinh người. Hai người bọn họ dùng hết sức chín trâu hai hổ, mới làm cho hắn buông lỏng tay, mà cổ Chu Gia Mẫn đã bị hắn bóp hiện hai vết đỏ rất sâu, quỳ xuống đất ho khan.
 
Phùng thị muốn đi qua, nhưng lại bị Chu Tông Ngạn kéo cánh tay. Dù sao trước khi đến đã nói, bất kể xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không thể can thiệp. Chuyện Chu Gia Mẫn đã gây nên, muốn nàng chết mấy lần cũng không đủ.
 
Cho đến bây giờ, Chu Gia Mẫn vẫn luôn cho rằng mình là người đặc biệt nhất trong lòng Tiêu Đạc, Tiêu Đạc thích nàng ta nhiều năm như vậy, phần này tình cảm không thể nói không còn liền không còn. Chỉ cần Vi Nhiễm biến mất, nàng ta còn có cơ hội trở lại bên cạnh Tiêu Đạc, lần này nàng ta nhất định sẽ cố gắng đền thù thiếu thốn trước kia. Còn những chuyện ác nàng ta làm ra, chẳng qua là thủ đoạn để trở lại bên cạnh hắn, hắn nhất định sẽ tin nàng ta, tha thứ cho nàng ta.
 
Nhưng cho tới giờ khắc này -- thời điểm nàng ta suýt nữa mất mạng dưới tay hắn mới nhận ra, hắn thật sẽ giết chính mình. Những ý nghĩ lúc đầu kia chẳng qua là mong muốn đơn phương, lừa mình dối người của nàng ta mà thôi.
 
Trong phòng nhất thời trở nên rất yên tĩnh. Tiêu Đạc thở hổn hển, bị Ngụy Tự ôm lấy bả vai từ phía sau, cuối cùng bình tĩnh lại. Hắn đã không có cách nào khống chế cảm xúc và lý trí của mình nữa rồi, chúng nó như dã thú xông ra khỏi lồng giam, cắn nuốt hắn, đây là chuyện hết sức nguy hiểm.
 
Hắn ổn định lại tin thần, nói với Chu Gia Mẫn: "Ta không muốn dùng phương pháp bức cung trong quân danh với ngươi nên tốt nhất ngươi hãy thành thật khai báo!"
 
"Ta thật sự không biết nàng ở đâu, cho dù huynh giết ta cũng vô dụng." Chu Gia Mẫn buồn bã nhìn qua mặt đất nói. Nơi này không ai giúp nàng ta nữa, bao gồm cả cha mẹ, người đã sinh dưỡng nàng ta, hôm nay nàng ta thật sự chạy không thoát rồi. Nếu nàng ta thật biết Vi Nhiễm ở đâu là tốt rồi. Hiện tại chỉ có Vi Nhiễm mới có thể cứu nàng ta.
 
Lúc này, Cố Thận Chi chen miệng nói: "Quân sử, có lẽ nàng ta nói thật. Lúc ấy, mặc dù Ngọc Loan đến chặn đường, nhưng bị Trịnh tiêu đầu dẫn người ngăn cản, cũng không có đuổi kịp chúng ta. Mang Tiểu Nhiễm đi chắc là một người khác hoàn toàn. Hoặc là Lưu Mân còn sắp xếp những người khác. . ."
 
"Sẽ không." Lý Diên Tư từ bên ngoài đi tới, nhìn thoáng qua trong phòng liền biết xảy ra chuyện gì. Hắn tiếp tục nói với Cố Thận Chi: "Lúc ấy chúng ta người đi theo Thái Ninh Tiết Độ Sứ đến Thái Nguyên, rồi sau đó vẫn có trạm gác ngầm ở lại Thái Nguyên để theo dõi. Ta vừa nhận được truyền tấu của bên kia nói phía Lưu Mân cũng không có động tĩnh gì, có lẽ thiếu phu nhân không trên tay hắn."
 
Đầu mối duy nhất lại bị cắt đứt, Tiêu Đạc lấy tay đè trán, chỉ cảm thấy toàn thân bất lực. Ngụy Tự vội vàng đỡ hắn ngồi ở trên ghế bên cạnh nghỉ ngơi, Lý Diên Tư nhìn Chu Gia Mẫn ở trên mặt đất, hỏi chúng nhân: "Chu nhị tiểu thư nên xử trí như thế nào?"
 
Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Tiêu Đạc. Sài Thị không muốn vào lúc này bức Tiêu Đạc, nhưng cũng muốn chấm dứt chuyện này. Đối với Tiêu Đạc mà nói, mới vừa rồi là nhất thời nóng lòng, nhưng suy cho cùng Chu Gia Mẫn đã cứu tính mạng của hắn, hay là chị vợ trên danh nghĩa của hắn, càng là nữ nhân hắn đã từng thích. Không ai có thể thay Tiêu Đạc trừng trị Chu Gia Mẫn.
 
Tiêu Đạc trầm mặc một lát, bỗng nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Chu Tông Ngạn và Phùng thị.
 
Chu Gia Mẫn trong lòng còn giữ một tia hi vọng, sợ hãi quan sát.
 
Tiêu Đạc nói: "Hành vi của Chu Gia Mẫn, bất kỳ ai cũng không che chở được. Nếu ta giao cho nha phủ điều tra theo thủ tục, nàng chắc chắn sẽ phải chết không nghi ngờ. Nhưng Tiêu Đạc ta không phải người vong ân phụ nghĩa, suy cho cùng nàng ta là nữ nhi của hai vị, đã từng cứu mạng ta lúc còn trẻ. Ta lấy quân pháp trừng trị, hai vị nghĩ như thế nào?"
 
Phùng thị buồn bã gật đầu, Chu Tông Ngạn thở dài nói: "Ta biết ngươi trị quân xưa nay nghiêm minh, cứ do ngươi xử trí đi. Hai người bọn ta không một câu oán hận."
 
Tiêu Đạc được Chu Tông Ngạn đồng ý, liền quay qua Chu Gia Mẫn, từ trên cao nhìn xuống nàng ta nói: "Truyền mệnh lệnh của ta, kéo Chu Gia Mẫn ra ngoài chịu phạt ba mươi trượng, sống chết không quan tâm!"
 
Chu Gia Mẫn sửng sốt, ba mươi trượng, nàng ta còn sống nổi sao? Lúc này, đã có người tiến đến kéo nàng ta, nàng ta tuyệt vọng tru lên, tay gắt gao nắm lấy khung cửa bằng gỗ đào, điên cuồng kêu khóc, nhưng trong phòng không ai để ý đến nàng ta. Nàng ta bị cưỡng ép kéo đi, trơ mắt nhìn Tiêu Đạc ở trong cửa quay lưng đi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt nàng ta. Rốt cục, nàng ta không còn kêu khóc giãy dụa nữa, bởi vì nàng ta biết như thế cũng không thay đổi được cái gì. Cuộc đời của nàng ta không phồn hoa như gấm, ánh nắng tươi sáng nữa,  mà tất cả biến thành một mảnh xám tro.
 
Trong phòng, Chu Tông Ngạn che lỗ tai Phùng thị, lòng đau như dao cắt. Tất cả những điều này là do Chu Gia Mẫn gieo gió gặt bão, không thể đổ lỗi cho người khác. Nhưng Chu Gia Mẫn cũng là nữ nhi ông yêu thương nhất. Sớm biết như thế, lúc trước đã không nên theo ý nàng ta, sớm gả nàng ta đi. Có lẽ, kết quả sẽ khác hoàn toàn.
 
Qủa thực, ông đã từng nghĩ rằng dù thế nào đi chăng nữa cũng phải bảo vệ nữ nhi. Nếu là đổi lại lúc trước, cũng không phải không thể. Nhưng bây giờ là tình hình gì? Tiêu Nghị mang quân mã muốn đánh tới kinh thành, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì giang sơn lập tức sẽ đổi chủ, vậy thì Tiêu gia chính là Hoàng tộc. Mưu hại hoàng hậu tương lai, chính thê hoàng tử, con cháu Hoàng tộc là tội danh gì? Cho dù Chu Tông Ngạn ông bản lĩnh thông thiên, sao còn có thể giữ được Chu Gia Mẫn?
 
Trừ phi là Vi Nhiễm đứng ở đây, đích thân mở miệng với Tiêu Đạc, có lẽ còn có một chút hy vọng sống sót.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui