Tiêu Đạc theo Chu Gia Mẫn đi đến phía dưới hành lang nhà đằng sau nhà chính, nơi này có một tiểu hoa viên, phủ lên đường đá, trồng đầy thạch trúc đủ loại màu sắc. Phấn hồng, trắng, tím chen chúc thành đám, gió nhẹ thổi qua, đóa hoa chập chờn, giống như là thành đàn bướm nhẹ nhàng bay múa.
Chu Gia Mẫn xoay người, chờ Tiêu Đạc chủ động mở miệng. Nét mặt của nàng ta thản nhiên và nghi ngờ, không có nửa phần khác thường.
Tình cảm Tiêu Đạc đối với nữ tử trước mắt này cực kỳ phức tạp. Hắn đã từng thực lòng thích nàng ta, chờ đợi nàng ta. Mặc kệ tình cảm kia là bắt nguồn từ ơn cứu mệnh của nàng ta, hay là vì địa vị hèn mọn hắn từng có mà sinh ra ý nghĩ xằng bậy. Hắn luôn dành thiện ý cho nàng ta tất nhiên không muốn tin rằng chuyện Vương Tuyết Chi và Chu thị có liên quan đến nàng ta.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng không tin, cũng không có nghĩa là đó không phải là sự thật. Cho dù tất cả chứng cứ đều hiện ra trước mắt không có liên quan gì đến nàng ta.
Tiêu Đạc chậm rãi hỏi: "Muội có biết ái thiếp của Lý Tịch - Trịnh Lục Châu không?"
Chu Gia Mẫn nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu nói: "Chưa từng gặp nhau lần nào, sao vậy?"
"Tiêu phủ xảy ra chút chuyện, nghi ngờ nàng ta là người đứng phía sau màn." Tiêu Đạc tiếp tục nói, ánh mắt nhìn chằm chằm mỗi một phản ứng nhỏ bé trên mặt Chu Gia Mẫn.
Chu Gia Mẫn lập tức hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Đạc liền kể hết mọi chuyện, Chu Gia Mẫn lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức đưa tay che miệng: "Theo lời Trương Dũng thú nhận, Trịnh Lục Châu là người đứng sau? Mậu Tiên, nàng ta và chàng có thù cũ sao?"
"Trước đó ta đi chuồng ngựa Trịnh gia, bị hai cha con Trịnh Ung bỏ thuốc ngấm ngầm mưu tính, cuối cùng dùng quân pháp xử trí bọn họ. Ta cũng nghĩ sau khi Trịnh Lục Châu biết, ghi hận trong lòng, mới trả thù như thế."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Gia Mẫn gật đầu, thở dài nói: "Trước đó khi ta giao ngựa cho Trịnh Ung, chỉ cho rằng ông ta cung cấp ngựa trong quân hàng năm, có thể tin tưởng, không nghĩ tới ông ta còn có ý đồ như vậy. Chàng nói đi, có cái gì cần ta hỗ trợ?"
Biểu hiện của nàng ta vô cùng bình thường, Tiêu Đạc tìm không được sơ hở bèn thuận thế nói ra: "Nàng ta ở Lý gia ta không động tay vào được, muội nghĩ biện pháp hẹn nàng ta ra ngoài, ta mới có thể bắt được nàng ta."
Chu Gia Mẫn trầm tư một chút, trên mặt lộ ra mấy phần khó khăn: "Ta và nàng ta cũng không quen biết. . . Nhưng ta sẽ cố gắng hết sức nghĩ cách. Chàng trở về chờ tin tức của ta đi."
Tiêu Đạc không ngờ nàng đám ứng thật, còn nói là mình đa nghi, nghi ngờ sai người nên lập tức cáo từ trở về.
. . .
Tiêu Đạc trở lại trong phủ, đi thẳng đến nơi ở của Vi Nhiễm. Vi Nhiễm đang ở trong phòng bày thư tịch, đồ vật của nàng đều ném ở một bên, đầu tiên là thu xếp cho hắn. Nàng quay đầu trông thấy Tiêu Đạc tiến đến, cười nói: "Sự việc đã xong xuôi rồi? Lúc chàng rõ ràng nói khuya mới có thể trở về, ta cũng bảo Nguyệt Nương dặn phòng bếp đừng làm cơm tối cho chàng rồi."
Tiêu Đạc đi qua, giúp Vi Nhiễm thu dọn đồ đạc, sau đó chợt nói ra: "Yêu Yêu, ta đến Ngụy quốc công phủ gặp Chu Gia Mẫn."
Vi Nhiễm đè xuống cảm giác khó chịu trong nháy mắt dâng lên trong lòng, khéo hiểu lòng người nói ra: "Vậy thì sao? Hai người lâu rồi không gặp, xem như bạn cũ gặp một lần cũng không cần gấp, không cần cố ý nói cho ta biết. Chàng nhìn thấy mẫu thân thế nào? Thân thể bà vẫn khỏe chứ?"
"Tinh thần nhạc mẫu không tốt lắm, chắc là lo lắng nhạc phụ. Có điều không sao." Tiêu Đạc cảm thấy được trong giọng nói của nàng có chút cứng nhắc, nghiêng đầu nhìn nàng.
Sắc mặt Vi Nhiễm vẫn như thường, tự nhiên ôm lấy sách đi đến trước giá Bát Bảo bày ra: "Phu quân sách đặt ở tầng này được chứ? Ta dựa theo năm và thể loại phân ra hết rồi."
"Do nàng làm chủ." Tiêu Đạc theo tới hỏi: "Yêu Yêu, nàng không hỏi xem ta tìm nàng ta làm cái gì?" Hắn vốn muốn nói thật, chính là vì không muốn giấu diếm nàng, thế nhưng nhìn vẻ mặt biến hóa đột ngột của nàng, quyết tâm tiếp tục trêu chọc nàng.
Vi Nhiễm cắn môi, ngực nổi lên ghen tuông, giọng điệu không vui: "Đây là chuyện của mấy người, ta không muốn nghe."
Tiêu Đạc nhìn kỹ nàng, muốn cười lại phải kìm nén, đứng thẳng người, nghiêm túc nói: "Yêu Yêu, nàng ăn dấm."
"Ta mới không có!" Vi Nhiễm vô thức phủ định. Hiện tại nàng suy nghĩ rằng, trước mắt tình cảm hai người đang lúc nồng nàn, Tiêu Đạc mới sẵn lòng quan tâm nàng còn sau này thì sao? Tương lai hắn làm Hoàng đế, tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều sẽ chạy theo hắn như vịt. Nếu ngay cả một Chu Gia Mẫn nàng cũng không chịu không được thì không cần tiếp tục ở bên cạnh hắn nữa.
Thế nhưng vừa nghĩ tới phải rời khỏi hắn, lòng của nàng lại có chút đau khổ như có như không. Loại đắng chát chua chua này rất lạ lẫm, trước kia nàng chưa từng nếm thử.
Tiêu Đạc cúi người đột ngột ôm lấy nàng, than thở nói: "Yêu Yêu, ta thật sự rất vui mừng."
Vui mừng? Nàng mới không vui. Vi Nhiễm đưa tay đẩy hắn, Tiêu Đạc ôm càng chặt hơn: "Ta sợ nàng thờ ơ. Càng sợ ta không có ở trong tim nàng hơn. Nhưng ta bây giờ không sợ nữa rồi."
Vi Nhiễm thấy hắn ôm ấp cứng ngắc như ngọn núi đẩy không ra, bèn hỏi: "Vì sao không sợ?"
"Bởi vì ta đã có đáp án rồi." Tiêu Đạc dựng thẳng hai ngón tay lên nói: "Trời đất chứng giám, Tiêu Đạc ta ở đây xin thề, sau này chỉ yêu một nữ nhân là Yêu Yêu, nếu có làm trái lời thề này thì để cho ta chết lúc còn tráng niên. . ."
Vi Nhiễm vội vàng đưa tay che miệng của hắn: "Ai muốn chàng lập lời thề! Không cho nói điềm xấu, chàng nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
Tiêu Đạc cúi đầu hôn nàng, dùng đầu lưỡi tinh tế miêu tả hình dáng đôi môi nàng, hơi thở kia chỉ thuộc về mỗi nàng. Hắn cũng không nghĩ tới, mình lại vì một việc nhỏ như chuyện nữ nhân ăn giấm mà hưng phấn. Lúc trước, cho dù là thời điểm theo đuổi Chu Gia Mẫn, hắn tuyệt đối không có nghĩ tới cả đời chỉ có một nữ nhân. Địa vị quyền thế càng cao, nữ nhân muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, mãi mãi cũng có thể tìm được người mỹ mạo hơn trẻ tuổi hơn.
Khi đó, hắn cũng không biết, yêu một người là như vậy: Không có khuôn sáo, không có xứng đôi hay không, chỉ muốn quên mình ở cùng với nàng, độc chiếm lẫn nhau, tuyệt không cho phép người khác chen chân vào.
Vi Nhiễm nhón chân lên, nhẹ tay án lấy lồng ngực nóng hổi nhấp nhô của nam nhân, cùng hắn hôn nồng nhiệt.
Thực ra nàng không có cái gì để tự tin, đối với tương lai mờ mịt cũng tràn ngập sợ hãi. Cho nên trong đoạn tình cảm này vừa bắt đầu đã không bình đẳng, một mực cẩn thận từng li từng tí, như giẫm trên băng mỏng, không dám chủ động bước lên trước một bước. Nàng xưa nay không biết ranh giới cuối cùng của Tiêu Đạc ở nơi nào, cho nên mọi thứ không cưỡng cầu, cũng không trông cậy vào hắn có thể bao dung chính mình. Ở trước mặt Tiêu Đạc, nàng vẫn luôn là thê tử, chứ không phải chính nàng.
Cho đến chuyện thuốc tránh tự bại lộ trước mặt hắn, trong dự liệu, hắn giận tím mặt, nhưng sau khoảng thời gian tranh chấp ngắn ngủi, vậy mà hắn lại nguyện ý buông tha chuyện này, thậm chí tại mấy ngày sau, còn chủ động chạy tới cầu hoà. Một khắc này, trong nội tâm nàng biết đó là rung động.
Còn có cái lược ngọc dùng Hòa Thị Bích điêu khắc kia, có thể tưởng tượng hắn, một danh tướng ra trận giết địch, vũ đao lộng thương, dáng vẻ dùng cái giũa cẩn thận điêu khắc mỗi một tấc ngọc. Không phải nàng không cảm động, thậm chí nảy sinh xúc động cho dù yêu thương người này cũng không sao. . . Lý trí của nàng đã không cách nào khống chế những sợi dây leo sinh ra trong lòng cuốn lấy cả người nàng nữa rồi.
Tiêu Đạc sớm đã bị vật nhỏ trong ngực trêu chọc đến không kiềm chế được, ôm nàng lên đi đến giường lớn Ô Mộc.
Vi Nhiễm giật mình, uốn éo người: "Hôm nay đi đường, ta còn chưa tắm rửa đâu! Còn có cơm tối ta còn chưa dùng, thân thể còn rất mệt! Ưm!"
Tiêu Đạc che cái miệng nhỏ ồn ào của nàng lại, ôm nàng lên giường: "Cơm thì lát nữa ăn. Đổi giường mới, chúng ta cũng nên thử một lần."
Vi Nhiễm kinh hô, trướng hồng la kia đã bị Tiêu Đạc giật xuống, ánh sáng trước mắt biến mất, chỉ còn mùi hương ấm áp của trướng đỏ.
Cái giường này đổi lớn, hoạt động quả thực lại càng thêm thuận tiện. Tiêu Đạc giống như hứng thú với trò một người trốn một người bắt, mỗi lần Vi Nhiễm cho là mình sắp chạy trốn được rồi, tựa như người chết chìm đưa tay chạm lên bờ, liền bị hắn kéo về trong nước một lần nữa, tối tăm không mặt trời.
Nàng khóc ra thành tiếng, quay đầu hung hăng cắn môi của hắn, hương vị ngai ngái tràn ngập bên trong nước miếng đang hòa quyện của hai người. Đầu răng nhọn của nàng cố ý trả thù cắn rất sâu lên bờ môi của hắn, Tiêu Đạc 'tê' một tiếng, ánh mắt giống như là mặt trăng lộ ra phía sau mây đen trên bầu trời đêm.
Rất nhanh Vi Nhiễm liền phát hiện mình đã sai. Loài sói đều khát máu, hành động như vậy sẽ chỉ càng kích thích thú tính của nàng, nàng xong đời rồi.
Dương Nguyệt vốn là muốn đến hỏi thăm chuyện về bữa tối, gõ cửa một cái, không ai trả lời. Nàng cẩn thận từng li từng tí đi tới, lại nghe được động tĩnh sau tấm bình phong, âm thanh nam nhân ra sức thảo phạt, còn có tiếng ngâm gọi kiều nhuyễn của nữ nhân, như khóc như tố cáo. Đợi động tĩnh ngừng nghỉ, nàng vốn định đến gần chút hỏi thăm một tiếng, lại mơ hồ nghe được trong trướng thanh âm trầm thấp khàn khàn của nam tử vang lên: "Tiểu tâm can, gan nàng thật lớn, dám cắn ta, hả?"
Vi Nhiễm khóc một tiếng: "Vậy chàng cắn lại đi, đừng lại. . . A. . ."
Dương Nguyệt chỉ thấy một cánh tay ngọc duỗi ra khỏi trướng đỏ, vô lực nắm lấy, một cánh tay tráng kiện phủ lên, mười ngón đan vào nhau, lại bắt nó vào trong trướng, sau đó động tĩnh nghe được khiến nàng ấy mặt đỏ tới tận mang tai, vội vàng lặng yên không một tiếng động lui ra.
Vi Nhiễm rất mệt mỏi, ở dưới thân Tiêu Đạc thể lực chống đỡ hết nổi đã ngủ mê man. Đến cuối cùng, nàng không cảm thấy đói, tứ chi đều chết lặng, chỉ muốn con sói trên người kia có thể buông tha nàng. . .
Ngày thứ hai, mới giờ Mão, Tiêu Đạc liền bị tiếng Dương Nguyệt đánh thức. Hắn mở to mắt, trước mắt nhìn người trong ngực, vẫn ngủ rất say, hô hấp rất nặng nề, giống Tiểu Nãi Miêu đang lim dim chợp mắt. Xem ra đêm qua thật sự là làm nàng mệt muốn chết rồi, cũng không ăn tối, thân thể cũng không chưa lau. Hắn cười hôn một chút mí mắt của nàng rồi rút cánh tay dưới cổ nàng ra, nhẹ nhàng bò qua nàng xuống giường.
Dương Nguyệt rũ mắt, đợi ở bên ngoài, nghe được bình phong bên kia có tiếng mặc quần áo. Tiêu Đạc ở chỗ Vi Nhiễm, xưa nay không cho phép thị nữ hầu hạ gần người.
Chờ Tiêu Đạc mặc quần áo xong đi ra, còn tại sửa sang cổ áo, chỉ nói câu: "Ra ngoài nói." Sau đó liền cất bước đi ra bên ngoài.
Dương Nguyệt đi theo phía sau hắn, cẩn thận đóng cửa lại mới nói: "Cao quản gia phái người tới truyền lời, nói bên quốc công phủ truyền tin tới, muốn Quân Sử hai ngày sau vào giờ Dậu đi Chính Dương trà lâu bắt người." Nàng ấy cũng không biết những lời này là có ý gì, chỉ thuật lại đúng sự thật.
Chu Gia Mẫn làm việc nhanh như vậy? Tiêu Đạc gật đầu nói: "Ừm, biết rồi. Ngươi mang ta đi phòng bếp trước."
Dương Nguyệt sửng sốt một chút, Tiêu Đạc trước khi đi hai bước quay đầu nhìn nàng: "Thất thần làm cái gì?"
Dương Nguyệt vội vàng đuổi theo, tò mò ngẩng đầu hỏi: "Quân sử đi phòng bếp làm cái gì vậy ạ?"
Khóe môi Tiêu Đạc nhếch lên ý cười, giọng nói nhẹ nhàng tự nhiên: "Tối hôm qua ăn hiếp tiểu thư nhà ngươi đến thảm rồi, sợ nàng tỉnh lại tìm ta tính sổ, nấu chén cháo cho nàng, xem như bồi tội."
"Ngài. . . Còn biết nấu cháo?" Dương Nguyệt thật bất ngờ. Dưới cái nhìn của nàng, người như Tiêu Đạc phải là cơm đến há miệng, áo đến thì đưa tay mới đúng. Vả lại nam nhân cao lớn như hắn, đứng trước bếp lò sẽ là hình tượng gì?
Tiêu Đạc xắn ống tay áo tới khuỷu tay: "Ta khi còn bé kham khổ, chuyện gì chưa làm qua? Ngươi qua đây làm trợ thủ cho ta, nấu xong cũng có thể chia cho ngươi một bát."
Dương Nguyệt che miệng cười đáp: "Vâng ạ, nô tỳ cũng có lộc ăn rồi."
. . .
Vi Nhiễm chìm ở trong giấc mộng, làm sao cũng không thể tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, toàn thân bất lực, cho đến khi mùi cháo bay vào trong mũi, bụng của nàng đói đến kêu lên ùng ục mới miễn cưỡng mở mắt. Đã là ban ngày, kẻ đầu sỏ khi dễ nàng kia thì không ở bên người.
Nàng giơ tay vén trướng đỏ lên, đôi mắt mê mê mang mang không mở ra được, nhìn thấy ở bên kia bình phong Dương Nguyệt đang khom người bày ra bát đũa, kêu một tiếng: "Nguyệt Nương, giờ gì rồi?" Thanh âm vừa ra khỏi miệng khàn mềm nhũn, ngay cả chính nàng phải giật nảy mình. Đêm qua kêu khóc quá thảm, cuống họng cũng bị ảnh hưởng.
"Giờ Tỵ rồi ạ, tiểu thư có không dậy nổi nữa thì cũng nên dùng cơm trưa."
Vi Nhiễm vén chăn lên xuống giường, chỉ cảm thấy hai cái đùi đều không phải là của mình, cắn môi một cái, ở trong lòng thầm mắng Tiêu Đạc một câu. Dương Nguyệt tới dìu nàng, thấy mặt nàng sắc hồng nhuận, trong mắt trong suốt như được mưa tắm qua, tựa như đóa hoa tung bay theo gió, vô cùng quyến rũ động lòng người.
Lúc đầu Vi Nhiễm muốn trước tắm rửa, nhưng thật sự là quá đói bèn vịn Dương Nguyệt ngồi vào bên cạnh bàn vuông.
Dương Nguyệt múc cho nàng chén cháo: "Nô tỳ kêu ngài mấy lần, ngài vẫn chưa tỉnh lại. Đồ ăn cũng đã hâm nóng hai lần rồi."
Vi Nhiễm cầm bát, bên trong là cháo Bát Bảo, nàng cúi đầu ngửi ngửi: "Thơm quá! Nếu không phải Nguyệt Nương ngươi nấu chén cháo thơm như thế này khiến con sâu thèm ăn trong bụng ta kêu gào thì bây giờ ta còn vẫn chưa tỉnh lại đâu. Thế nhưng sao ta không nhớ ngươi biết nấu cháo Bát Bảo nhỉ?"
"Ngài nếm thử trước xem ăn được không?" Dương Nguyệt vừa cười vừa nói.
Vi Nhiễm dùng thìa múc một ngụm, tan trong miệng, ngọt mà không ngán, còn có hương vị rất mát lạnh sướng miệng, hỏi Dương Nguyệt: "Ăn ngon thật. Ngươi bỏ thêm gì vào cháo vậy? Cuống họng ta cũng thoải mái hơn nhiều."
"Bỏ thêm bạc hà có tác dụng nhuận họng lưu thông khí huyết. Chẳng quá cháo này không phải nô tỳ nấu." Dương Nguyệt ngồi ở bên cạnh Vi Nhiễm, bắt lấy những sợi tóc tản mát trước ngực nàng vén ra sau lưng: "Là Quân sử đích thân làm."
Vi Nhiễm dừng một chút, hết sức kinh ngạc: "Hắn còn biết nấu cháo?"
"Nô tỳ cũng giật mình đấy ạ. Chẳng qua cháo này là nô tỳ tận mắt nhìn thấy hắn làm, có giúp đỡ được chút xíu nên nô tỳ cũng được nhờ được chia một bát."
Vi Nhiễm lại uống vào mấy ngụm cháo, đột nhiên cảm thấy cháo này trở nên hết sức ngọt ngào. Vị ngọt đó thẩm thấu đến trong tim, trên mặt cũng không khỏi mang ý cười.
"Hắn đâu rồi?"
"Nấu cháo xong thì bị Sử Tướng gọi đi, nghe Cao tổng quản nói, hai cha con sáng sớm đã ra cửa rồi ạ."
***
Tiêu Nghị mang theo Tiêu Đạc đến Xu Mật Viện, giới thiệu tướng lĩnh đứng đầu trong lần xuất chinh lần này cho hắn nhận biết. Lúc trước Tiêu Đạc dẫn đầu Thiên Hùng Quân, ít khi có liên hệ với cấm quân hay những tướng lĩnh các quân khác, rất nhiều người đều là chỉ nghe tên không thấy mặt.
Tiêu Đạc vốn là nhân vật nổi tiếng bên trong các quân, thiếu niên thành danh, tuổi còn trẻ mà là chỉ huy sứ một quân, tại đây người nào không lớn tuổi hơn hắn, tư lịch không sâu bằng hắn chứ? Nhưng ai nấy đều thật tình khâm phục hắn. Lấy trận đánh cùng Khiết Đan kia mà nói, đánh đến vô cùng vẻ vang, quá trình hắn chỉ huy tác chiến quá trình lập tức được các tướng lĩnh mang đi nghiên cứu nhiều lần, bởi vậy lúc Tiêu Nghị giới thiệu, những tướng lĩnh kia đều không tránh khỏi muốn tán dương vài câu thật lòng. Trong đó có một người kích động nắm tay hắn không chịu thả.
Tiêu Đạc rút tay về được, khẽ cau mày. Tay của hắn đã quen được nhuyễn ngọc nõn nà kia sờ nắm, đột nhiên bị nam nhân thô ráp cầm, cảm giác vô cùng khó chịu. Huống chi trên tay hắn còn lưu giữ hương vị nữ nhân hắn yêu thương, dường như không muốn để người bên ngoài chạm vào.
Sau đó, tay của hắn liền một mực gác ở sau lưng, Tiêu Nghị giới thiệu xong, hắn chỉ lễ phép gật đầu với đối phương.
Công việc xuất chinh về phương Đông đã chuẩn bị thỏa đáng, định vào nửa tháng sau xuất phát.
Tiêu Nghị tự mình dẫn đại quân tiến về Truy châu, Tiêu Đạc, Trương Vĩnh Đức cùng các soái tạo thành một đội ngũ, chia ra hai cánh trái phải, hỗ trợ tác chiến.
Chờ thương nghị quân vụ xong, Tiêu Nghị còn muốn đi gặp đại thần phụ trách lương thảo vật tư nên để đám người đi về trước. Các quân tướng lĩnh ra khỏi Xu Mật Viện, tụ cùng một chỗ chuyện phiếm.
"Tướng mạo Tiêu Quân sử đoan chính khí phách, tuổi còn trẻ, tiền đồ rộng mở!"
"Tuy người hơi kiêu ngạo chút, thế nhưng bị người khác bắt tay thì tựa hồ không vui."
"Đúng rồi, các ngươi có nhận trên người Tiêu Quân Sử hình như có mùi hương của nữ nhân không? Chẳng lẽ hắn có đam mê đặc biệt gì?"
Những người khác bu lại, mồm năm miệng mười nói: "Ta cũng ngửi thấy, rất nhạt, hình như là mùi hoa quế?"
"Ta đoán là mùi hương trên người Quân sử phu nhân. Đêm qua nhất định là Quân sử cùng kiều thê chung chăn mây mưa cho nên mới nhiễm mùi hương này đầy người. Sách, mùi thơm thấm vào ruột gan ha!"
Hai bên trái phải đều cười to, lại có một người nói: "Nghe nói Quân sử phu nhân là vị đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, có cơ hội thật muốn nhìn một chút. Phải biết nàng còn xinh hơn cả Nhị tiểu thư Chu gia, người Quân sử thích nhiều năm đó."
"Ngươi muốn gặp cũng phải được Quân sử đồng ý để ngươi gặp. Đã là vị giai nhân tuyệt thế, Quân sử khẳng định sẽ cất giấu, làm sao lại để người bên ngoài ngấp nghé được."
"Chúng ta nào dám ngấp nghé. Lén nói cho các ngươi biết, Quân sử phu nhân chính là Vu nữ Cửu Lê, biết người trong lòng nàng là ai không? Vị Hiếu Minh đế Thục quốc mới đăng cơ kia đó! đến nay ngay cả vị trí Hoàng hậu y cũng chưa lập đâu đó. Các ngươi ngẫm lại xem, đây là vì cái gì? Không được à nha, còn nhớ nhung Quân sử phu nhân đấy."
Đám người phát ra vài tiếng thở dài chất chứa hàm ý sâu xa.
"Này! Đừng nói nữa!" Có người khẽ kêu lên, chỉ vào Tiêu Đạc thong dong đi ngang qua bọn họ. Bước chân Tiêu Đạc không dừng lại, giống như không nghe thấy gì cả, nghênh ngang rời đi.
***
Gần đây quán trà Chính Dương có một vị ca nữ Tô Châu mới tới, không chỉ có một tay gảy tỳ bà hay, giọng hát cũng uyển chuyển thanh lệ. Nàng ta đem rất nhiều câu chuyện tình yêu lưu luyến triền miên, câu chuyện chiến tranh kinh tâm động phách hóa thành khúc ca, vừa gảy vừa hát, thu hút khá nhiều khách nhân. Bất kể nam hay nữ đều muốn tới nghe nàng ta hát, trong lúc nhất thời quán trà Chính Dương không còn chỗ ngồi, đến ban đêm thì có tiền cũng chen không tiến vào.
Trịnh Lục Châu vịn thị nữ bước xuống cỗ kiệu, lấy quạt che mặt, đi vào trong trà lâu. Tiểu nhị dẫn nàng ta lên lầu ba nhã gian, Tống Oánh đã sớm ở bên trong chờ, cùng ngồi còn có Chu Gia Mẫn.
"Vị này là. . . ?" Trịnh Lục Châu mặc dù là ái thiếp quốc cữu Lý Tịch, nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu thiếp, địa vị rất thấp, quý nữ và quý phụ nhân trong Kinh cũng không muốn qua lại với nàng ta. Mỗi năm thời điểm nàng ta dâng hương, may mắn giúp Hồ Minh Nhã, lúc ấy còn đang có mang, thế nên mới qua Hồ Minh Nhã quen biết Tống Oánh và mấy thiên kim tiểu thư khác.
"Trịnh di nương, vị này là Nhị tiểu thư Ngụy quốc công phủ, Chu Gia Mẫn." Tống Oánh đưa tay giới thiệu nói.
Trịnh Lục Châu cười tươi thi lễ nói: "Ta tưởng là ai hoa dung nguyệt mạo[1], giống tiên nữ như thế, thì ra là Chu gia Nhị tiểu thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hữu lễ."
[1]Hoa dung nguyệt mạo: dung mạo xinh đẹp như hoa, như trăng.
Miệng của nàng ta ngược lại rất ngọt, biết làm cho người khác vui vẻ trong lòng.
Chu Gia Mẫn gật đầu chào hỏi: "Trịnh di nương không cần phải khách khí, mời ngồi."
Trịnh Lục Châu theo lời ngồi xuống, không tự giác mà lấy tay bỏ vào dưới đáy bàn. Hôm nay nàng ta nhận được lời mời của Hồ Minh Nhã, đoán rằng sẽ có mấy vị thiên kim quý tộc cùng bàn nên đem gia sản tốt nhất của mình ra đeo hết lên người, nhưng nhìn thấy cổ tay Tống Oánh mang vòng ngọc thượng hạng, lại nhìn Hồ Minh Nhã trên tóc cắm trâm vàng song loan ngậm mẫu đơn, đều là trân phẩm hiếm có, đồ trang sức trên người nàng ta lập tức trở nên không đáng chú ý.
Suy cho cùng là thiên kim nhà phú quý mấy đời, đoan trang ngồi ở nơi đó, liền lộ ra khí chất cao quý ưu nhã, quần áo đồ trang sức phối hợp cũng đúng mức, còn bản thân nàng ta người đầy vàng ngọc, ngược lại trông hết sức thô tục.
Trịnh Lục Châu có chút ảo não, nàng ta xưa nay cũng khó được đi ra ngoài một chuyến, nếu không phải nể mặt Hồ Minh Nhã, vị phu nhân trong nhà kia có lẽ sẽ không để nàng ta đi ra khỏi cửa. Mặc dù nàng ta được sủng ái, thế nhưng chính thê ở trên đầu, cuộc sống có thể tốt hơn ư?
Nhìn xuống khán đài dưới lầu, ca nữ kia đã chuẩn bị hát, lầu trên lầu dưới, tiếng vỗ tay như sấm động.
Quán trà Chính Dương tổng cộng có bốn tầng, tầng thứ nhất là đại đường, tầng thứ tư là gian phòng dừng chân, tâng hai với ba thì là nhã gian, cửa sổ mở rất lớn, cơ hồ có thể nhìn thấy người ngồi trong phòng đối diện.
Trịnh Lục Châu hơi sợ độ cao, từ cửa sổ lầu ba nhìn xuống, nhịp tim không khỏi tăng tốc.
"Gia Mẫn tỷ, sao hôm nay Hồ tỷ tỷ lại không tới?" Tống Oánh cắn miếng bánh quy xốp, tò mò hỏi.
"Trong nhà nàng ấy xảy ra chút chuyện, cho nên không thể tới." Chu Gia Mẫn vừa uống trà vừa nói. Bây giờ Vương gia ồn ào muốn lật trời, bởi vì Tiêu Thành Chương đích thân đưa Vương Tuyết Chi về Vương gia, sau đó một mình trở về. Mặc dù không nói gì nhưng ai cũng có thể đoán được tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Nghe nói sau khi Vương Phần biết hết đầu đuôi câu chuyện, tức giận đến muốn đuổi Vương Tuyết Chi đến trang tử vùng nông thôn, không cho nàng ta trở về nữa. Về sau vẫn là Thái hậu từ trong cung truyền đến ý chỉ, đưa Vương Tuyết Chi đến đạo quan ngoài Kinh, cắt tóc tu hành.
Chu Gia Mẫn lén nhìn Trịnh Lục Châu ngồi ở bên cạnh một chút, y phục và trang sức đẹp đẽ, dáng vẻ nhát gan yếu ớt, chỗ nào giống người có lá gan làm chuyện đó chứ? Dựa vào sự nhanh trí của Tiêu Đạc, chỉ cần nhìn một cái sẽ lập tức hoài nghi lời nói của Trương Dũng. Chu Gia Mẫn biết Tiêu Đạc có mấy phần nghi ngờ bản mình, chỉ vì không có chứng cứ, mà Trịnh Lục Châu cũng đúng là có đầy đủ động cơ.
Lầu dưới đang hát đến đoạn cao vút, Tống Oánh bỗng nhiên ôm bụng nói: "Ta có chút không thoải mái, xin lỗi không tiếp được một chút."
Chu Gia Mẫn nói ra: "Ta cũng uống hơi nhiều, đi cùng ngươi luôn.. Mong Trịnh di nương ở chỗ này chờ chúng ta một lát.”
Trịnh Lục Châu nhẹ nhàng gật đầu, đang nghe đến mê mẩn, không có để ở trong lòng.
Nhà xí tại hậu viện quán trà. Tống Oánh mất một thời gian tương đối lâu, Chu Gia Mẫn ở ngay bên ngoài chờ nàng ấy. Bỗng nhiên trong quán trà truyền đến tiếng kinh hô: "Có cháy, lầu ba có cháy!" Ngay sau đó một trận ồn ào, chiêng đồng vang lớn. Tống Oánh vội vàng đi tới, nhìn thấy từ trong lầu vọt ra rất nhiều người tới hậu viện, cửa sổ lầu ba xuất hiện khói đặc.
Nàng bị thị nữ vú già che chở, không tự giác lắc lắc cánh tay Chu Gia Mẫn: "Gia Mẫn tỷ, Trịnh di nương nàng ta. . ."
Chu Gia Mẫn nhẹ giọng an ủi: "Không có việc gì."
Đằng trước, lúc Tiêu Đạc mang theo Ngụy Tự cùng mấy người lính đuổi tới quán trà Chính Dương thì nhìn thấy rất nhiều người che miệng mũi chạy ra khỏi trà lâu, đứng tại giữa đường ho khan, còn người cứu lửa đã giơ thùng nước chạy vào chạy ra.
Hắn vừa đi đến cửa ra vào thì đụng phải một người, người kia ngẩng đầu nói khẽ: "Thật có lỗi --" lời còn chưa dứt, người đã là đứng hình.
Tiêu Đạc cảm thấy mặt mũi nàng ta có chút quen thuộc, còn chưa kịp nhớ lại thì bên trong lại truyền tới tiếng vật nặng rơi xuống đất, đập nát cái bàn, tiếp lấy chính là từng trận tiếng thét chói tai.
"Quân Sử, thuộc hạ vào xem!" Ngụy Tự bẩm xong, người đã vọt vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...