Châu liên bích hợp

Sài Thị sững người, hỏi: "Ngươi nói cái gì? Nói cho rõ ràng."
 
Đạo cô đi ra khỏi vị trí bên cạnh Vi Nhiễm, cung kính bái Sài Thị một cái rồi nói: "Bần đạo có biết chút chứng bệnh phụ nhân. Xem sắc mặt vị phu nhân này, thậm chí mùi hương trên người nàng, bần đạo dám chắc chắn, vị phu nhân này đang sử dụng dược vật tránh thai. Chỉ cần là loại thuốc này thì nhất định sẽ ảnh hưởng tới thân thể, cứ thế mãi, sợ có có nguy cơ không sinh được con cái. . . Nếu không tin lời bần đạo nói, vậy hãy gọi y sĩ chuyên về phụ nhân đến kiểm tra một cái là biết ngay."
 
Đạo cô nói rất chắc chắn, mọi người trong phòng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và nghi ngờ, tập trung ánh mắt lên trên người Vi Nhiễm.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Vi Nhiễm, bà ấy nói có thật không?" Sài Thị nhíu mày nhìn về phía Vi Nhiễm.
 
Vi Nhiễm chậm rãi quỳ trên mặt đất, trên mặt không có chút gợn sóng nào, cũng không nói gì. Nàng biết đây chỉ là Chu thị phao chuyên dẫn ngọc[1], phía sau nhất định còn có bẫy.
 
[1]Phao chuyên dẫn ngọc: Thả con săn sắt, bắt con cá rô.
 
Quả nhiên, Chu thị thấy Vi Nhiễm không nói, liền tiến lên nói ra: "Phu nhân, đạo trưởng rất có danh tiếng ở hai kinh, chưa từng nói dối, lão thân cảm thấy bà ấy không có khả năng trắng trợn vu oan cho Thiếu phu nhân. Không bằng như thế này, lão thân mang thị nữ vú già đến trong phòng Thiếu phu nhân lục soát một chút là biết liền."
 
Vi Nhiễm biết nếu để Chu thị dẫn người đi lục soát, nhất định có thể tìm thấy thứ gì đó ở trong phòng nàng. Đây là một kết quả đã sớm bố trí xong, nàng chỉ sợ không trốn thoát được.
 
Sài Thị chỉ nhìn chằm chằm Vi Nhiễm, từ ban đầu kiên nhẫn chờ đợi đến lộ ra sắc mặt kinh sợ: "Chẳng lẽ, lời bà ấy nói là thật? Con thật sự. . ."
 
Quả thật Vi Nhiễm đang uống loại thuốc này, nàng không có cách nào lừa gạt Sài Thị nói mình không có được. Vả lại cho dù nàng nói không có, Chu thị cũng sẽ dùng sự thật hung hăng đánh vào mặt nàng. Nàng lẳng lặng nhìn Sài Thị, nhẹ giọng nói ra: "Xin mẫu thân cho con một cơ hội, con có lời muốn nói riêng với ngài."
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng nhất định phải đem tất cả hành động khả nghi của Chu nói cho Sài Thị, để mà chứng minh Chu thị bụng dạ khó lường. Bằng không bọn họ sẽ bị bà ta nắm mũi dắt đi, thực sự quá bị động.

 
Sài Thị còn chưa lên tiếng, bỗng nhiên đè đầu, ai hô một tiếng, trong chốc lát liền ngã ở trên giường. Vi Nhiễm giật mình, đang muốn đứng dậy thì đã bị Chu thị đưa tay ngăn cản.
 
Tất cả mọi người muốn đi tới, Thu Vân là người đầu tiên vọt đến bên cạnh Sài Thị, bóp người bà, hướng ra ngoài la lớn: "Đi gọi y sĩ trong phủ đến, lập tức đến tiệm thuốc tìm Cố tiên sinh!"
 
Bắc viện lập tức loạn thành một bầy, đám thị nữ và vú già vội vàng chạy vào chạy ra, đi loạn khắp nơi. Ai cũng không nghĩ tới Sài Thị sẽ đột nhiên phát bệnh, hơn nữa trực tiếp bất tỉnh nhân sự. Trụ cột bên trong cái nhà này bỗng chốc sụp đổ, không người nào không kinh hoàng.
 
Vương Tuyết Chi bình tĩnh đứng bên trong nhà chính, động tĩnh bên cạnh giống như không có liên quan gì đến nàng ta. Đến bây giờ nàng ta còn cảm thấy bản thân còn ở trong ảo giác. Vừa nãy Trương Dũng tìm nàng ta, nói chỉ cần trợ giúp Chu thị là có thể cầm được một số bạc lớn, đi về phương Nam. Nàng ta còn đang suy nghĩ Chu thị rốt cuộc có cái bản lĩnh thông thiên gì, có thể qua mặt được Sài Thị cùng Vi Nhiễm cầm bạc, không nghĩ tới vừa vào phủ liền phát sinh biến cố lớn như vậy.
 
Tay của nàng ta đan vào nhau, bởi vì các loại cảm xúc khẩn trương, hưng phấn, luống cuống đan xen nên động tác trên tay thay đổi liên tục. Nàng ta biết xưa nay Sài Thị mắc chứng đau đầu, đây không phải một phần trong kế hoạch của Chu thị, chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng đang giúp bọn họ?
 
. . .
 
Vi Nhiễm bị Chu thị đẩy thẳng ra ngoài viện, Vương Tuyết Chi mang theo hai vú già hồi môn đi tới, lạnh nhạt nói ra: "Đại tẩu khiến mẫu thân tức giận phát bệnh đến nước này, không tiện ở lại chỗ này nữa. Hai người các ngươi mang đại tẩu trở về chỗ ở."
 
"Rõ!" Hai vú gì cường tráng đi về phía Vi Nhiễm, ngại thân phận của nàng, cũng không động thủ, chỉ nói: "Đại thiếu phu nhân, mời đi!"
 
Vi Nhiễm muốn tiến lên, lại bị hai cái vú già đưa tay ngăn cản, chỉ có thể hô với Vương Tuyết Chi và Chu thị: "Bệnh mẫu thân chỉ có Cố Thận Chi có thể chữa được, các ngươi nhanh chóng phái người đi mời!"
 
"Thiếu phu nhân vẫn nên quản tốt bản thân mình đi!" Chu thị nhếch miệng cười lạnh nói: "Ngươi chiếm được sủng ái của Quân Sử thì cũng thôi đi, biết rõ dưới gối hắn không con, thế mà còn dám dùng thuốc tránh thai, hại phu nhân tức giận công tâm, bệnh cũ phát tác. Nếu như Sử Tướng và Quân Sử biết chuyện này, nhất định sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà. Còn chờ cái gì nữa? Mau mang nàng ta đi!"
 
"Rõ!"
 

Vú già đẩy Vi Nhiễm đi, mắt Chu thị nhìn Vương Tuyết Chi, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, rõ ràng trong lòng nhưng không nói gì.
 
Sau đó, Chu thị đưa đạo cô ra khỏi phủ, đạo cô ngồi xe ngựa rời đi. Một thị nữ từ trong phủ chạy ra, Chu thị ngăn lại nói: "Thế nào rồi?"
 
Thị nữ vội la lên: "Vừa rồi y sĩ khám cho phu nhân, nói tình huống cực kỳ nguy cấp. Thu Vân tỷ tỷ muốn nô tỳ nhanh chóng đi mời Cố tiên sinh đến."
 
"Không phải đã phái người đi sao? Bây giờ trong phủ đang cần người, ngươi trở về chăm sóc đi. Không được thì ta sẽ tự mình đi qua đó một chuyến." Chu thị sầm mặt nói, thị nữ kia gật nhẹ đầu, lập tức chạy vào trong phủ.
 
Kế hoạch ban đầu của Chu thị là nếu Vi Nhiễm nói dối chối cãi thì sẽ tìm ra ‘chứng cứ’ từ trong phòng nàng mang đến, cộng thêm lời nói xác nhận của Tú Trí, đủ để Sài thị tin tưởng, nữ nhân này căn bản cũng không muốn sinh con cho Tiêu Đạc. Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại[2]. Sài Thị không thể sinh con dưỡng cái cho Tiêu Nghị, việc này vẫn luôn là tâm bệnh của bà, cho nên vô cùng coi trọng con cái của Tiêu Đạc. Chỉ cần Vi Nhiễm động tới cấm kỵ của Sài Thị, Sài Thị nhất định chán ghét mà vứt bỏ nàng. Ở Tiêu gia một khi không có Sài Thị che chở, Vi Nhiễm sẽ như là thịt cá trên thớt, mặc cho người ta cắt xé. Chuyện về sau sẽ thuận lợi trôi chảy.
 
[2]Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: Đây là câu nói của Mạnh Tử có nghĩ là trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất.
 
Nhưng Chu thị tuyệt đối không nghĩ tới, Sài Thị lại sẽ bị việc này kích thích đến phát bệnh, tính mệnh hấp hối.
 
Chu thị vừa muốn gọi xe ngựa, liếc về cách đó không xa dưới tàng cây hoè có người vẫy vẫy tay với bà ta. Bà ta thấy rõ người kia, trong lòng hoảng hốt, bước nhanh đi đến dưới tàng cây hoè, một tay nắm lấy người kéo đến chân tường: "Ngươi tới làm gì? Người kia phái ngươi tới?"
 
Hai tay Trương Dũng ôm ở trước ngực, độc nhãn dò xét bà ta: "Đồ phụ nhân dốt nát. Bà sẽ không coi là thật, muốn đi mời người đó tới xem bệnh cho Tiêu phu nhân chứ?"
 
Chu thị trợn tròn tròng mắt, khó có thể tin: "Ngươi. . . Có ý tứ gì?"
 
"Vừa rồi không nghe thị nữ kia nói sao? Tiêu phu nhân bệnh tình hấp hối. Giờ phút này trong phủ không người làm chủ mọi chuyện, chính là cơ hội tốt để các bà động thủ. Bà đến quân doanh mời người, không phải kinh động Tiêu Thành Chương và nhóm thân tín mà Tiêu Đạc để tại Nghiệp Đô à? Ngu xuẩn!" Trương Dũng lắc đầu: "Ta đã thuyết phục Vương Tuyết Chi, bà bắt tay với nàng ấy đi trộm chìa khóa kho vàng Tiêu gia. Ta đến quân doanh trông chừng, nghĩ biện pháp kéo dài thời gian. Sau khi đêm đến, các ngươi cầm đồ đến cửa Nam Thành tụ hợp với ta. Nhớ kỹ, sống chết của Tiêu phu nhân không liên quan gì đến chúng ta, bạc mới là thứ quan trọng, rõ chưa!"

 
"Nhưng. . . " Chu thị kinh ngạc. Bà ta chỉ nghe lệnh làm việc, trở về đuổi Vi Nhiễm đi, hoàn thành nhiệm vụ người kia giao phó, để cho Thiệu Khang bình an. Bà ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn hại tính mạng của người khác.
 
"Bà cho rằng đi đến một bước này còn có chỗ để đổi ý sao? Ngay cả ông trời cũng cho chúng ta cơ hội này, bà chớ lãng phí! Nếu không, chờ bọn Tiêu Thành Chương trở về, bà còn muốn toàn thây trở ra?" Trương Dũng đẩy vai bà ta: "Đừng do dự, đi nhanh đi!"
 
Chu thị đi được hai bước, lại quay đầu nhìn hắn ta, đôi môi khẽ động đậy. Mặt Trương Dũng lộ vẻ vẻ không kiên nhẫn: “Bà ngẫm lại xem, Thiệu Khang còn ở Kinh Thành chờ bà! Chỉ cần bà cầm bạc thì có thể trả tiền nợ đánh bạc Thiệu Khang thiếu, cùng hắn trải qua ngày tháng tốt lành."
 
Chu thị vốn cảm thấy muốn cầm được chìa khóa kho vàng từ chỗ Sài Thị là chuyện rất khó khăn, bởi vì Thiệu Khang thiếu bạc quá nhiều nên bà ta không dám mở miệng với Tiêu Đạc. Tiêu Đạc mặc dù thân thiết với bà ta nhưng sẽ không dung túng cho Thiệu Khang. Trước mắt đúng thật là thời cơ tốt. Bà ta cầm tiền bỏ trốn, có thể trả tiền nợ đánh bạc của con trai. Dù sao chuyện người kia muốn bà ta làm, bà ta cơ bản cũng đã làm xong. Bà ta muốn dẫn Thiệu Khang trốn đến phương Nam tương đối yên bình ấy, bắt đầu cuộc sống mới. Không cần phụ thuộc, nhìn sắc mặt người khác, mà chân chính làm lại từ đầu.
 
Mặc dù có lỗi với Tiêu Đạc, nhưng Thiệu Khang là con trai ruột của bà ta. Bà ta không thể thấy chết không cứu.
 
***
 
Vi Nhiễm bị vú già đẩy mạnh vào trong phòng, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại.
 
Nàng lảo đảo mấy bước, suýt nữa ngã sấp xuống. Sau khi đứng vững, quay đầu đập cửa, bên ngoài cửa bị người giữ chặt, vú già quát: "Đại thiếu phu nhân nghỉ ngơi thật tốt, không cần phải kiếm chuyện nữa. Nếu không đừng trách chúng ta không khách khí."
 
Vi Nhiễm lui ra phía sau một bước, không nghĩ tới những người này lá gan lại lớn như thế. Vương Tuyết Chi và Chu thị lại là cùng một bọn?
 
Đã qua buổi trưa, chính là lúc nóng nhất trong ngày, phía sau lưng nàng toàn bộ đều bị mồ hôi thấm ướt, ngay cả trên mặt cũng rịn ra lớp mồ hôi mỏng. Nàng ngồi ở một bên bàn vuông, nhắm mắt tập trung suy nghĩ, ép buộc mình tỉnh táo lại.
 
Xâu chuỗi lại chuyện nên là thế này, Thiệu Khang đánh bạc nợ một số tiền lớn, Chu thị cần gấp một số tiền lớn để giúp bà ta trả nợ. Có thể bán trang tử còn chưa đủ, nên vươn tay về phía Tiêu phủ. Vấn đề là tại sao bà ta lại đối phó mình chứ? Chỉ bởi vì không thích? Không hợp lý.
 
Nếu Chu thị rất cần tiền, có thể mở miệng với Tiêu Đạc, dựa vào bà ta có ơn nuôi dưỡng Tiêu Đạc nhiều năm, chưa chắc Tiêu Đạc sẽ không giúp bà ta.
 
Vậy chính là bị người ta tóm lấy nhược điểm gì đó, ép buộc bà ta làm việc? Thứ có thể uy hiếp bà ta thì cũng chỉ có tính mạng của con trai bà ta.

 
Hành vi của Chu thị cũng không phải không có sơ hở, ban đầu Vi Nhiễm có cơ hội nói rõ với Sài Thị từng việc, cùng nhau bàn đối sách. Nhưng chứng đau đầu của Sài Thị bỗng nhiên tái phát, hiện tại cũng không biết như thế nào. Thật sự là nghe được chuyện nàng tránh thai mà bị kích thích sao?
 
Đầu Vi Nhiễm đau đến muốn nứt, trái tim dường như bị người ta xoắn lại, toàn thân bất lực, gần như muốn cũng ngồi không yên.
 
Bản thân nàng không tinh thông y thuật, mấy ngày trước đây còn tin vào biểu hiện giả, tưởng rằng do nắng nóng. Sáng nay nàng tìm y sĩ trong phủ đến xem, y sĩ cũng chỉ cho là nắng nóng kê đơn thuốc, không nghĩ tới hành động này lại nhử được Tú Trí ra.
 
Độc này vốn vô sắc vô vị, triệu chứng tương tự như bị cảm nắng, cũng không dễ dàng phát giác. Chắc hẳn Tú Trí đem độc đưa vào bên trong thức ăn hàng ngày, hoặc để độc ở bên cạnh cho nàng hít phải. Liên tưởng đến túi thơm Tiêu Đạc "đánh mất" ở trong phòng nàng là Chu thị tặng cho, nàng liền rõ ràng.
 
Vừa rồi đạo cô kia hoặc là Chu thị nhất định lại động tay động chân gì đó, khiến độc tính trên người nàng tái phát, hoàn hảo đưa nàng giam nàng trong một tấc vuông này. Bọn họ vốn còn có tính toán ở phía sau, nhưng cũng giống như nàng, bị Sài thị phát bệnh làm trở tay không kịp. Nghĩ theo chiều hướng tốt, có lẽ bọn họ cũng không muốn làm hại Sài Thị.
 
Về phần Tú Trí, nàng ta toan tính gì chứ? Nếu chỉ là muốn Tiêu Đạc, thì lúc ở trên xe ngựa Vi Nhiễm cũng đã cho cơ hội rồi. Nếu lúc đó Tú Trí nói ra, dựa vào tình cảm chủ tớ mấy ngày nay, có lẽ Vi Nhiễm sẽ còn tha cho nàng ta một lần. Nhưng nàng ta lại bỏ qua một cơ hội cuối cùng.
 
Thật ra lúc Vi Nhiễm rời khỏi quán rượu đã nhận ra sơ sơ rồi, nhờ La Vân Anh gửi lời nhắn cho Cố Thận Chi, mời y lúc chiều muộn đến phủ xem bệnh cho mình. Cho dù những người kia phát rồ đến mức muốn hại Sài Thị, Cố Thận Chi nhận được lời nhắn kia cũng nhất định sẽ tới. Chỉ cần Sài Thị có thể chống đỡ đến lúc đó.
 
Vi Nhiễm không nghĩ tới Chu thị lại động thủ nhanh như vậy, càng làm cho nàng ngoài ý muốn chính là Tiêu Thành Chương, Cao Dung và Tiết thị lại cùng lúc rời phủ, tựa như Gia Cát phát khởi không thành kế[3] vậy. Dựa theo sự cẩn thận trước kia của Sài Thị, dù là xảy ra chuyện lớn, chí ít cũng sẽ giữ Cao Dung trong phủ phối hợp tác chiến. Không đến mức giống như bây giờ, tình hình phát sinh đột ngột, trong phủ lại bị bọn người Chu thị khống chế, ngay cả một người có thể tin cũng không có.
 
[3]Không thành kế: Kế vườn không nhà trống.
 
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến hai tiếng kì lạ “Xuy xuy", không phải quá lớn, không tập trung nghe, căn bản nghe không được. Vi Nhiễm liền vội vàng đứng lên, chỉ cảm thấy hai chân như bị đổ chì, gắng hết sức xê dịch đến bên cửa sổ, xuyên qua khe hẹp, quả nhiên trông thấy Tiết Cẩm Nghi ngồi xổm ở chỗ ấy, quơ quơ tay với mình.
 
Thường ngày vào lúc này Tiết Cẩm Nghi đều sẽ sang đây xem thỏ, nha đầu này lanh lợi, hẳn là đã phát hiện khác thường rồi.
 
Trước tiên Vi Nhiễm làm động tác im lặng, nhìn kỹ động tĩnh ở cửa bên kia một chút. Sau đó đi tìm giấy bút, nhanh chóng viết lên, xếp thành miếng mỏng, đẩy ra ngoài thông qua khe cửa.
 
Nàng khoát tay áo một cái với Tiết Cẩm Nghi, ra hiệu nàng ấy mau rời đi. Tiết Cẩm Nghi hiểu ý, khom lưng xuống, dọc theo vách tường chạy trốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận