Ngày hai mươi tháng hai, trời quang mây tạnh, thích hợp cho việc cưới hỏi. Tin Tiêu phủ có việc mừng dường như kinh động đến toàn bộ Nghiệp Đô, ngay cả trong đám quan to hiển quý ở kinh thành cũng không ít người cố ý chạy đến. Mặc dù Tiêu Nghị nói rõ không muốn tổ chức quá phô trương nhưng cuối cùng vẫn mở ba mươi bàn tiệc, trước cửa phủ ngựa xe chạy như nước.
Viện tử của Vi Nhiễm cũng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến ngoại trừ những trang trí lụa đỏ kia cũng khó nhìn ra nơi này có việc mừng.
Cao Dung ở ngoài cửa nói: "Mời tiểu thư chuẩn bị một chút, một hồi có hỉ nương đến dẫn ngài đi tiền viện bái đường."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hỏng rồi hỏng rồi, không kịp rồi!" Trong phòng, Dương Nguyệt luôn miệng nói.
Tú Trí quỳ gối trước mặt Vi Nhiễm, nhỏ giọng thút thít: "Tối hôm qua nô tỳ kiểm tra qua một lượt, rõ ràng đồ vật đều đầy đủ. Nhưng không biết vì sao váy hỉ bỗng nhiên không tìm được..."
Dương Nguyệt sốt ruột hỏi: "Đã tìm hết viện tử này chưa?"
"Đều đã tìm hết rồi. Vừa nãy nô tỳ chạy tới chỗ Tiết di nương bên kia bẩm báo, nhưng thị nữ nói Tiết di nương bận rộn nhiều việc, không rảnh quan tâm chúng ta. Tiểu thư, bây giờ nên làm gì?" Tú Trí hai mắt đỏ rực mà hỏi.
"Nếu không nô tỳ đi nói cho phu nhân..." Dương Nguyệt đề nghị.
Vi Nhiễm ngăn cản: "Tiêu phu nhân đã nói bà không quan tâm đến mọi việc trong phủ. Ngươi cho rằng bà sẽ giúp chúng ta?"
"Vậy... Làm sao bây giờ? Đáng hận, rốt cuộc là ai làm!" Dương Nguyệt dậm chân nói.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vi Nhiễm thở dài, nhìn mũ phượng để trên bàn trang điểm... Những người này chỉ là muốn làm nàng khó xử thôi.
"Nguyệt Nương, đồ cưới Cửu Lê ngươi có mang đến không?"
Thần sắc của Dương Nguyệt sửng sốt một chút: "Tiểu thư, ngài không phải là muốn... ?"
Vi Nhiễm cười chua xót nói: "Ngươi còn có biện pháp tốt hơn?"
Dương Nguyệt cắn răng, tay nắm thành quyền: "Nô tỳ đi lấy ngay."
Đợi đến khi hỉ nương cười nhẹ nhàng tiến vào phòng Vi Nhiễm, trông thấy tân nương đã được khăn đỏ trùm kín, mặc ở bên ngoài váy hỉ bình thường, bên trong lại là một chiếc váy kì lạ. Nếu nói không trang trọng, nhưng váy kia lại có hoa văn phối sức cực kỳ phức tạp, có thể thấy được cảm giác trang nghiêm và thiêng liêng. Nhưng nói trang trọng, lại rõ ràng không phải y phục người Hán, chưa từng thấy có người mặc như vậy vào ngày thành hôn.
Hỉ nương sửng sốt một chút, có chút không biết làm sao.
Vi Nhiễm nói: "Hỉ nương, giờ lành không phải đến rồi sao? Đưa ta đi đi."
Dù sao Hỉ nương kinh nghiệm cũng phong phú, ứng biến linh hoạt, bước lên phía trước đỡ Vi Nhiễm ra cửa.
...
Tiêu Đạc người mặc áo bào cổ tay áo tròn, lưng thắt ngọc đái, đầu đội mũ vấn hoa hỉ bằng khăn voan đỏ, chân mang giày đen, đứng ở trên hỷ đường chờ đợi. Hắn hiếm khi mặc y phục màu sắc tươi sáng như vậy, sát khí toàn thân thu lại hết càng lộ vẻ phong độ hiên ngang.
Tiêu Nghị và Sài thị đều đã vào chỗ, tân khách ở hai bên đại đường xem lễ, vừa mở miệng nghị luận.
"Nghe nói tân nương mang tên tuổi Ngụy quốc công phủ, ai biết lại là nha đầu sơn dã chứ."
"Ngươi cũng đừng xem thường nha đầu sơn dã này. Có biết Quân công tử Hậu thục không? Năm đó vậy mà muốn cưới nàng làm vợ."
"Quân công tử? Ta may mắn gặp một lần, là một người có tài."
Bên cạnh, tiếng người nghị luận không ngừng, Tiêu Thành Chương vô tình hay cố ý nghe rồi len lén liếc Tiêu Nghị một cái. Sau khi phụ thân trở về vẫn không muốn gặp hắn, cũng không biết có đồng ý chuyện A Anh hay không... Tiết thị kéo tay áo của hắn, một tay kéo hắn đến bên cạnh: "Ngươi tránh ở đằng sau như vậy làm gì? Trò hay sắp bắt đầu rồi."
Tiêu Thành Chương đang không hiểu, nghe được bên ngoài hỉ nương hô to một tiếng: "Tân nương đến rồi!"
Đám người vội vàng hứng thú nhìn bên ngoài, chỉ thấy hỉ nương đỡ tân nương dáng người yểu điệu tiến đến. Chỉ là... Trên người nàng đang mặc cái gì vậy? Y phục kì quái! Tân khách vội vàng hỏi thăm lẫn nhau, nhất thời tiếng người huyên náo.
Tiêu Nghị mặt không đổi sắc ngồi đó, Sài thị giật giật khóe miệng, nhìn về phía Tiết thị. Tiết thị vội vàng kêu lên: "Hỉ nương, ngươi nói xem chuyện gì xảy ra? Làm sao để cho người mặc đồ như thế này ra ngoài hả? Còn ra thể thống gì!"
"Đúng vậy đó, thật không ra thể thống gì." Bên cạnh xem lễ người nhao nhao phụ họa.
Hỉ nương sửng sốt, lập tức không phản bác được, chỉ lúng túng đứng đó. Bà có thể nói cái gì đây? Trước đó bà còn tưởng rằng chủ nhà đồng ý mặc như thế này. Cũng không thể đưa tân nương trở lại?
Tiêu Đạc mắt thấy bầu không khí ngưng trệ, muốn mở miệng nói chuyện, Vi Nhiễm tiến lên quỳ trước mặt Tiêu Nghị, hành lễ sau đó mới nói: "Phụ thân, mẫu thân, đây là lễ phục quê hương con dâu, chỉ có đại điển mới có thể mặc, cũng đều mang tâm ý trang trọng. Chỉ vì con rời nhà ngàn dặm, thân nhân cũng không có thể chạy đến xem lễ, xem như mặc y phục này cũng như đặt mình ở quê hương, có bọn họ ở bên. Mặc dù tự ý làm chủ nhưng chỉ mong hai vị có thể thấu hiểu thành toàn."
Mọi người đều biết Vi Nhiễm cũng không phải tiểu thư chân chính của Ngụy quốc công phủ mà là một vu nữ đến từ cổ tộc thâm sơn, vì cùng Tiêu Đạc thành hôn nên mới bị gắn thân phận như bây giờ. Ngụy quốc công có công vụ trong người, thân thể phu nhân lại không tốt nên Thanh Châu bên kia chỉ phái gia thần đến xem lễ. Ngẫm lại một cô nương gia, ly biệt quê hương lấy chồng ở xa, không thân không thích, đúng thật là đáng thương. Như vậy, dù có mặc y phục của quê hương để lấy làm an ủi thì cũng không tính là chuyện gì quá phận. Cũng không thể bảo nàng quên đi gốc gác quê hương của mình được? Đã cùng là lễ phục, tất nhiên về mặt lễ nghi cũng không thiếu sót chút nào.
Sài thị nhìn về phía Tiêu Nghị, thăm dò ý tứ của ông. Tiêu Nghị nhìn Vi Nhiễm đang quỳ gối trước mắt, lạnh nhạt nói: "Nếu đã như thế thì cứ theo ngươi đi."
"Cảm ơn phụ thân, mẫu thân!" Lúc Vi Nhiễm đứng lên, cảm giác được khuỷu tay được người nắm một cái thì nhẹ giọng nói cảm ơn.
Hỉ nương vội vàng đem nhét một đầu khăn trong tay cho Tiêu Đạc, đầu còn lại đưa cho Vi Nhiễm, hai người tiến hành bái thiên địa.
Tiết thị nhếch miệng, ngoảnh mặt làm thinh. Bà ta vốn tưởng không có váy hỉ, bảo đảm có thể làm cho nha đầu này xấu mặt trước mặt mọi người, để nàng sau này ở Tiêu phủ càng không ngẩng đầu được lên. Ai bảo nàng giúp đỡ Lý Diên Tư đoạt sinh ý của Tiết gia? Nhưng Vi Nhiễm không sợ hãi, bình tĩnh ứng phó, không những không bị mất mặt mà còn được Sử tướng đồng ý yêu cầu của nàng. Theo tính tình của Sử tướng, cho dù là tiểu thư Ngụy quốc công phủ đường đường chính chính, làm mất mặt Tiêu gia trước mặt mọi người, ông cũng sẽ không hòa nhã như thế.
Bái đường coi như thuận lợi, Vi Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, hỉ nương vô cùng vui vẻ đưa nàng về chỗ ở.
Hỉ nương nhận được tiền thưởng xong, sau đó hài lòng rời đi. Dương Nguyệt và Tú Trí chạy tới, hỏi thăm Vi Nhiễm chuyện diễn ra trên đại sảnh.
Vi Nhiễm cười nói: "May mắn qua được."
Dương Nguyệt vuốt ngực, Tú Trí gần như ngồi liệt trên mặt đất, từ khi phát hiện váy hỉ không cánh mà bay, các nàng đã cảm thấy đại họa trước mắt. Cửa ải trước mắt dễ dàng vượt qua như vậy, vẫn chưa thể lấy lại sức lực được.
Vi Nhiễm còn chưa xác định cái váy này rốt cuộc làm sao mà biến mất, nhưng nhớ đến hôm đó Tiết Cẩm Nghi cứ nhất định phải đi chỗ để hỉ phục của nàng, đoán chừng là do cô cháu Tiết thị làm ra. Nàng không biết vì sao các nàng đột nhiên muốn hãm hại mình, cũng không chứng cứ để khiển trách các nàng. Chỉ có thể nhắc nhở mình, sau này ở bên trong cái Tiêu phủ này ắt phải càng cẩn thận hơn nữa mới được.
Lúc này, bên ngoài bọn thị nữ bỗng nhiên cùng hô lên: "Quân sử!"
Trong phòng ba người đều chấn động, cũng không biết làm sao Tiêu Đạc đột nhiên tới. Lúc này đằng trước mở yến, hắn hẳn là bận bịu chào hỏi tân khách mới đúng.
Bên ngoài tiếng nói dần nhỏ lại. Ngay sau đó một thị nữ gấp gáp chạy vào, thấp giọng nói: "Phu nhân, Quân sử gọi Dương Nguyệt và Tú Trí ra ngoài tra hỏi."
Dương Nguyệt cũng không dám chậm trễ, lập tức cùng Tú Trí ra ngoài.
Tiêu Đạc đứng ở dưới hiên, dáng người nghiêm nghị, đi thẳng vào vấn đề: "Hỉ phục rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Dương Nguyệt và Tú Trí liếc mắt nhìn nhau, Tú Trí trả lời: "Hồi Quân sử, không có... Không có việc gì..."
"Hoắc Giáp nói Vi Nhiễm từ lúc ở Thanh Châu đến đây, rõ ràng mặc hỉ phục người Hán. Vì sao khi bái đường tự động thay đổi? Nói thật mau!" Tiêu Đạc quát.
Dương Nguyệt và Tú Trí bị dọa đến cùng nhau quỳ nằm rạp trên mặt đất, Dương Nguyệt run rẩy nói: "Là... Là váy... Không còn nữa."
"Cái gì không còn?" Tiêu Đạc cao giọng.
Bên dưới Tú Trí run lên, nơm nớp lo sợ nói thêm: "Tối hôm qua lúc nô tỳ kiểm tra còn đầy đủ, hôm nay đi lấy lại phát hiện váy không còn nữa, tìm khắp bốn phía cũng không có... . Phu nhân sợ làm chậm trễ giờ lành, chỉ có thể lấy đồ lễ Cửu Lê ra."
Hai con mắt Tiêu Đạc híp lại, trong lòng hiểu rõ. Chu ma ma nói cô cháu Tiết thị từng tới nơi này của Vi Nhiễm, sau đó váy hỉ liền không cánh mà bay. Trong cái nhà này, nếu có người rảnh rỗi gây họa thì chắc hẳn cũng chỉ có hai nữ nhân họ Tiết kia thôi. Chỉ là hắn không nghĩ ra, Vi Nhiễm đối với các nàng mà nói không có chút uy hiếp nào, vì sao Tiết thị muốn làm như thế?
Tiêu Đạc không nói gì chỉ nhanh chóng rời đi. Dương Nguyệt và Tú Trí đỡ nhau đứng lên, Tú Trí nói: "Quân sử vừa đứng nơi đó, ngay cả thở mạnh ta cũng không dám, sợ mình gây ra lỗi gì."
"Ta cũng thế." Dương Nguyệt thuận miệng hít thở, "Ta nghĩ đến đám người Hán các ngươi không sợ hắn như vậy."
Tú Trí liên tục khoát tay, vừa đi về phòng vừa nói với Dương Nguyệt: "Chúng ta cũng sợ. Ta nghe các nàng nói trước kia Quân sử rất ít đến nội viện, bình thường cũng là đi Bắc viện nơi đó của phu nhân thỉnh an rồi đi, cho nên bình thường gần như không gặp được. Quân sử này, từ trước đến nay người hắn để vào mắt thì cực kỳ được bao che khuyết điểm, còn không thì cực kỳ nghiêm khắc. Ngươi biết không, trước đó vị Tiết tiểu thư kia cũng bởi vì lén đi vào thư phòng Quân sử, kết quả là bị đuổi về nhà."
"Còn có chuyện này?" Dương Nguyệt cả kinh nói.
Tú Trí mím khóe miệng, nghiêm túc gật đầu một cái: "Lần này là lấy cớ sinh nhật Tiết di nương, Sử tướng mới cho phép nàng ở lại. Cũng may Quân sử liếc mắt là nhìn ra hỉ phục có vấn đề ngay, hiện tại phu nhân đã có người làm chủ."
***
Tiêu Đạc trở lại tiền viện, Ngụy Tự đã uống say rồi, một chân giẫm trên ghế, một bên tay xách bầu rượu, một bên tay còn lại bóp lấy bả vai của Lý Diên Tư, cao giọng hô: "Hôm nay là ngày đại hỷ của Quân sử, không uống đến gục xuống, ai cũng không cho phép đi!"
Trên bàn, chúng tướng sĩ đều cười khan hai tiếng, ai không biết tửu lượng của Ngụy đô đầu tốt. Lý Diên Tư muốn đẩy móng vuốt của Ngụy Tự ra, nhưng Ngụy Tự lại cúi đầu, một tay ôm lấy bả vai của Lý Diên Tư: "Lão Lý, chúng ta cạn một cái trước nào!"
Lý Diên Tư run rẩy cầm chén rượu lên, lại bị Ngụy Tự đoạt lấy, ném ở bên cạnh, vững vàng nhét vào tay hắn một cái bầu rượu.
"Ta uống trước rồi nói!" Ngụy Tự nói xong, ngửa đầu ừng ực ừng ực uống rượu. Lý Diên Tư vẻ mặt đầy thống khổ, những người xem náo nhiệt bên cạnh vẫn cứ không sợ lớn chuyện, ồn ào lên: "Lý đại nhân, Ngụy đô đầu đã hào sảng như vậy, ngài cũng nên làm việc đáng phải làm."
"Từ trước đến nay Quân sử coi trọng hai vị nhất, hôm nay vui mừng, ngài nên uống một hơi cạn sạch!"
"Đúng vậy a Lý đại nhân, uống hết bầu rượu này đi!"
Lý Diên Tư nghiến răng nghiến lợi, hận không thể làm thịt đám ranh con này.
Bọn họ ở bên này vẫn ồn ào, tưng bừng náo nhiệt. Bàn bên cạnh, các tân khách đang uống rượu khẽ nhíu lông mày, liên tiếp liếc mắt, có phần chê bọn họ la hét ầm ĩ. Nhưng bọn họ cũng biết nha binh xưa nay ngang ngược, huống chi là Thiên Hùng Quân, căn bản là người không thể trêu vào.
Tiêu Đạc đi tới, nhìn bọn họ một cái, cũng không mở miệng ngăn lại, chỉ xuyên qua đám người gọi người đang chỉ đạo đưa rượu thịt - Cao Dung đến bên cạnh. Cao Dung cúi người nói: "Quân sử có gì phân phó ạ?"
"Ta muốn ở tại viện của phu nhân một thời gian. Từ mai, ngươi kêu bọn họ đem công văn đưa đến nội hết đi."
Cao Dung cho là mình nghe lầm: "Nhưng phu nhân có bệnh kỵ gió, ban đêm ngủ không yên ổn, Quân sử ở nơi này, chỉ sợ không tiện... ?"
Tiêu Đạc nhìn hắn: "Người ta nói chính là, phu nhân của ta."
Cao Dung biến sắc: "Vâng, tiểu nhân biết."
Sau khi Tiêu Đạc rời đi, Cao Dung còn đứng ở chỗ cũ ngây người. Thông thường từ trước đến nay chủ nhân phân phó cái gì, ông làm cái nấy, xưa nay không hỏi nhiều nghĩ nhiều. Nhưng mệnh lệnh của Tiêu Đạc lúc nãy khiến ông có chút không hiểu nỗi. Trước đó còn vì chuyện hôn sự này náo loạn với Sử tướng một trận, rời nhà trốn đi, sao trong nháy mắt đã muốn ở cùng một chỗ với nhau chứ? Người Quân sử thích không phải Chu gia Nhị tiểu thư sao?
Bất luận như thế nào, địa vị của vị phu nhân mới này ở Tiêu gia chỉ sợ mọi người phải cân nhắc một lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...