Châu liên bích hợp

Tiêu Nghị vội vàng để bút xuống, sai thái giám nói: "Mau mời."
 
Trước khi Sài Thị tiến vào điện, vốn nghĩ nhiều năm như vậy cũng muốn tranh luận một lần, thay Tiêu Đạc nói vài lời, nhưng sau khi đi vào điện nhìn thấy thần sắc mỏi mệt của Tiêu Nghị, biết ông bận rộn công việc, cuối cùng giọng điệu của bà mềm xuống: "Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng."
 
Tiêu Nghị cho hai bên lui xuống, vẫy tay: "Hoàng hậu, mau đến gần nói chuyện."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sài Thị xách váy bước lên bậc thang, nhìn thấy Tiêu Nghị một tay bụm lấy đầu gối, vội vàng đỡ bờ vai của ông, lo lắng hỏi: "Bệnh khớp của Hoàng thượng lại tái phát? Có cần gọi thái y đến xem bệnh không? Thần thiếp đi. . ."
 
Tiêu Nghị vội vàng kéo bà: "Không sao, bệnh cũ thôi." Nói xong, dời thân thể chừa một chút chỗ trống trên ghế: "Đến đây, nàng ngồi xuống đi."
 
"Thần thiếp không dám." Sài Thị không theo. Đây chính là long ỷ, há lại có thể ngồi tùy tiện? Tiêu Nghị không coi trọng nhưng bà không thể không tuân theo quy củ. Mặc dù trên điện không có người nào nhưng khó đảm bảo không có con mắt đang nhìn. Bà thân là Hoàng hậu, là chủ nhân hậu cung, không thể dẫn đầu làm loạn quy củ.
 
Tiêu Nghị cũng không nhiều lời với bà, trực tiếp kéo bà ngồi xuống ghế, ôm lấy hỏi: "Bệnh đau đầu của nàng đã tốt hơn nhiều rồi? Hôm qua trẫm kêu thái y chăm sóc nàng tới tra hỏi, hắn nói gần đây không thấy nàng tái phát, nghĩ đến Cố Thận Chi kia quả thật là diệu thủ[1]."
 
[1]Diệu thủ: người có tay nghề cao
 
Sài Thị không ngờ trong lúc cấp bách ông còn quan tâm chứng bệnh của bà, giọng điệu lại mềm hơn mấy phần: "Cố tiên sinh đã nói, y có thể diệu thủ hồi xuân toàn bộ là do bệnh của thần thiếp vẫn có thể chữa trị. Nếu như bệnh đã nguy kịch, đó là số trời, sức người cũng không có cách nào nghịch chuyển. Nhưng cái mạng này của thần thiếp nhặt về được là đã thỏa mãn rồi."
 
Tiêu Nghị biết bà rộng lượng tâm lý, cũng không nhiều lời nói về việc này, trực tiếp hỏi: "Hôm nay nàng đến là vì chuyện Mậu Tiên sinh con?"
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sài Thị gật đầu, không nhanh không chậm: "Lúc trước nó ngàn dặm xa xôi đi tìm vợ, tiện thể mang ngọc tỉ truyền quốc về, Hoàng Thượng không cho nó vào Kinh thì cũng thôi đi. Bây giờ nó vui vui mừng khi có được Lân nhi, theo lý mà nói phải dẫn cháu trai vào Kinh để gặp, chắc Hoàng Thượng cũng không có ý định làm như vậy?"
 
Tiêu Nghị buông tay ra, sắc mặt nặng nề: "Bây giờ Thiền châu đang ở thời khắc mấu chốt, trong triều có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, trẫm quả thật không thể gọi nó vào Kinh Thành được."
 
Mặc dù trong lòng Sài Thị sớm đã có chuẩn bị nhưng vẫn có chút tức giận: "Hoàng Thượng bất công như thế, thật sự cho rằng thần thiếp rộng lượng, không so đo chút nào sao? Trọng Hòe là con, chẳng lẽ Mậu Tiên không phải là con hả? Ngài không sợ lòng của bộ hạ cũ ở Nghiệp Đô lạnh lẽo?"
 
Tiêu Nghị cúi đầu cười, nghiêng đầu nhìn Sài Thị: "Ta chỉ đang chờ khi nào nàng tới tìm ta tranh luận. Mỗi gặp chuyện của Mậu Tiên, nàng luôn muốn đứng ra bao che cho con, há lại có lẽ nào không vội? Hồng Xu, nàng và ta là phu thê không giống người ngoài, ta lại hỏi nàng một chuyện."
 
"Hoàng Thượng cứ nói." Sài Thị nhẫn nại tính tình nói.

 
"Nàng xem tình thế trong triều bây giờ đi, thái độ của chư vị đại thần đối với Mậu Tiên và Trọng Hòe như thế nào?"
 
Sài Thị nghĩ một chút, nói ra: "Bây giờ đại thần trong triều chia ra hai phe, bằng hữu và giao tình cũ lúc trước của ngài đương nhiên là muốn ủng hộ Mậu Tiên, di thần tiền triều thì thiên về phía Trọng Hòe hơn. Lúc này trước cửa Kỳ Vương phủ xe ngựa như rồng, Kỳ Vương nở mày nở mặt cỡ nào."
 
"Nàng cảm thấy vì sao những lão thần kia thiên về phía nó?"
 
"Đương nhiên là Hoàng Thượng phong. . ." Sài Thị sửng sốt một chút: "Hoàng thượng cố ý như thế?"
 
Tiêu Nghị gật đầu cười, nâng hai bàn tay lên ngắm nghía: "Ta quen dùng tay phải, vài chục năm nay gặp chuyện phải dùng tay, tay trái lại chỉ là vật trang trí. Cho nên tay phải càng thêm linh hoạt có lực, mà tay trái thì ngày càng ngu dốt, mắc bệnh khớp. Y sĩ nói nếu ta không dùng tay trái nữa, sợ dẫn tới nguy cơ bị cụt tay. Ta chỉ có thể nâng tay trái lên, chia sẻ chút chuyện cho nó, mà tay phải bởi vì nhiều năm rèn luyện nên sẽ không hoang phế như vậy. Ta muốn bảo vệ hai cái tay, nàng hiểu chưa?"
 
Sài Thị hiểu ra, trên mặt lộ vẻ xấu hổ. Bà đã sớm biết Tiêu Nghị không phải là người như thế, nhưng sự thật phơi bày ở trước mắt, còn tưởng rằng là lão thần nào đó ở ngự tiền mê hoặc lòng vua, nhấn mạnh huyết thống, ép Tiêu Nghị thay đổi chủ ý. Bà thở dài, biết người làm Vua không dễ. Huống chi ngồi lên long ỷ này chỉ sợ tuyệt đối không yên ổn, phải lo lắng hết lòng. Hai bên tóc mai của Tiêu Nghị tóc trắng càng ngày càng nhiều.
 
Bà hơi đau lòng, làm phu thê với nhau nhiều năm, làm sao bà lại nghi ngờ tâm tính của ông?
 
"Thần thiếp đã biết. Nhưng thần thiếp muốn ra khỏi cung thăm Mậu Tiên và cháu trai một chút, Hoàng Thượng có thể cho phép không? Thiền Châu cách Kinh Thành cũng không xa, cũng nên đưa cho bọn họ vài thứ. Nếu không lòng thần thiếp khó có thể yên tâm."
 
"Thân thể của nàng. . . có chống đỡ nổi không?" Tiêu Nghị nhíu mày hỏi.
 
Sài Thị nắm lấy cánh tay của Tiêu Nghị, sợ ông không cho phép: "Vừa rồi Hoàng Thượng cũng đã nói, ngài đã hỏi thái y xem bệnh cho thần thiếp rồi, không có việc gì."
 
Tiêu Nghị suy nghĩ một lát, vỗ vỗ vai Sài Thị, nói ra: "Vậy nàng đem mũ hổ và giày hổ Trẫm đã chuẩn bị cho cháu trai đi đi. Tiện thể nói với Mậu Tiên, trẫm ở Kinh Thành chờ nó."
 
Sài Thị vui mừng, đứng dậy hành lễ, trịnh trọng đồng ý.
 
Sài Thị trở lại Từ Nguyên cung, liền sai mọi người trong cung chuẩn bị công việc xuất cung. Nhưng bà là Hoàng hậu, xuất cung không thể tùy tiện, nội phủ chuẩn bị các hạng mục công việc chỉ sợ cũng phải mất mấy ngày. Bà tố khổ với Thu Vân, nói còn không bằng lúc trước ở Nghiệp Đô, muốn ra ngoài chỉ mất nửa ngày là được.
 
Động tĩnh của cung Từ Nguyên đương nhiên truyền đến các nơi ở hậu cung, Tiết thị cũng có chút đứng ngồi không yên, hỏi Hồi Hương: "Hoàng hậu đích thân đi Thiền Châu, ta có nên đi cùng không? Theo lý mà nói, ban đầu là Quận Hầu phu nhân đã cứu hai mẫu tử chúng ta, nàng sinh con nên tiến đến chúc mừng." Thật ra bà ta cũng có chút tâm tư, Tiêu Đạc bây giờ là một Quận Hầu Thái Nguyên, con trai của bà ta thì là Kỳ Vương, nói cho cùng không giống nhau. Bà ta muốn đi xem, bây giờ Tiêu Đạc sống như thế nào, có nản lòng hay không.
 
"Nương nương có thể đi xem như xuất cung giải sầu một chút. Không phải ngài nói cả ngày ở trong cung buồn bực sao? Vừa khéo đi cùng Hoàng hậu, trên đường làm bạn với nhau." Hồi Hương nói.
 

Tiết thị còn đang đắn đo suy nghĩ, thì Tiêu Thành Chương và Tiết Cẩm Nghi cũng đi vào trong cung nói với bà, bọn họ mới đi qua cung Từ Nguyên, đã định đi cùng với Sài Thị đến Thiền Châu chúc mừng.
 
Lần này Tiết thị hoàn toàn ngồi không yên, trách hai tiểu bối không thông báo với bà ta trước, bản thân cũng vội vàng đi đến cung Từ Nguyên.
 
Trước cung Từ Nguyên, cung nữ ngăn cản Hồ Lệ Nghiên. Hôm nay nàng ta vốn muốn tiến cung bái kiến Hoàng hậu, dịp xuân yến lần trước, Hoàng hậu nói khăn tay của nàng ta xinh đẹp, nàng ta bèn cố ý thêu một cái mang đến. Không nghĩ rằng đến cung Từ Nguyên lại vào không được.
 
Cung nữ nói: "Hồ tiểu thư xin hãy trở về đi, Hoàng hậu nương nương bây giờ đang bận, chỉ sợ không rảnh gặp ngài."
 
Hồ Lệ Nghiên hỏi: "Xin hỏi Hoàng hậu nương nương đang bận chuyện gì vậy?"
 
"Nương nương chúng ta muốn xuất cung đi Thiền Châu, gặp tiểu Hoàng tôn đó." Một cung nữ khác lanh mồm lanh miệng nói.
 
Thiền Châu là chỗ Tiêu Đạc quản lý, cách Kinh Thành cũng không xa. Nghe nói Tiêu Đạc ở Thiền Châu thi hành cải cách, xây dựng thêm thành trì, quyết đoán, khiến triều chính chấn động, lúc nàng ta ở nhà cũng thường nghe cha nhắc đến trong lúc nói chuyện phiếm.
 
Nàng ta càng thêm tò mò về người này, xoay người rời khỏi cung Từ Nguyên, lại âm thầm suy xét, nhỏ giọng dặn dò thị nữ nói: "Ngươi đi hỏi xem lần này đi cùng Hoàng hậu gồm có những người nào."
 
***
 
Tiểu công tử sắp đầy tháng, Tiêu Đạc vốn muốn tổ chức hoành tráng một bữa, Vi Nhiễm biết được tình hình hiện giờ của Thiền Châu, bách tính bữa đói bữa no nên khuyên Tiêu Đạc khỏi tổ chức, lấy tiền đó mua thóc gạo, cấp cháo cho bách tính trong thành bị đói khổ.
 
Dương Nguyệt vẫn bất bình thay tiểu công tử, nói với Vi Nhiễm: "Tiểu thư, tiểu công tử đầy tháng là đại sự, sao có thể đơn sơ như thế? Quá ủy khuất hắn."
 
Vi Nhiễm ngồi ở trên giường, trong tay ôm nhi tử, nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ bé của nó lắc lắc, dịu dàng nói: "Chúng ta không tủi thân, đây là đang tích công đức đó. Dương Nguyệt ngươi nghĩ đi, bây giờ phu quân chỗ nào cũng phải dùng tiền, còn cắt giảm chi phí trong phủ đi một nửa, cùng chịu khổ chung với dân chúng. Nếu chúng ta còn tổ chức yến tiệc đầy tháng, dân chúng trong thành sẽ nghĩ như thế nào? Những địa chủ gia tộc quyền thế bị ép thu thế kia sẽ nghĩ như thế nào?"
 
Tiểu gia hỏa giống như đồng ý lời nói của mẫu thân, trong miệng phát ra hai âm tiết ê a, con ngươi đen bóng như Hắc Diệu Thạch[2], luôn nhìn Vi Nhiễm.
 
[2]Hắc Diệu Thạch: đá vỏ chai hay Obsidian là một dạng thủy tinh của núi lửa, có màu đen tuyền.
 
Nó lớn lên rất nhanh, một lớp tóc thai[3] thật mỏng phủ ở đỉnh đầu, da thịt cũng lộ vẻ trắng nõn vốn có, mặt mũi cực kỳ giống Tiêu Đạc. Vi Nhiễm càng thêm yêu thương nó, mỗi ngày đều phải tự ôm mấy canh giờ. Đứa bé cũng dính mẫu thân, vừa vào trong ngực mẫu thân thì dụi dụi trước ngực nàng. Nơi đó có mùi thơm của sữa, nó theo bản năng tìm tới.

 
[3]Tóc trẻ sơ sinh
 
Dương Nguyệt nhìn đứa bé một chút, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, tiểu công tử hình như đói bụng rồi. Nô tỳ đi gọi nhũ mẫu tới."
 
"Không cần, sữa của ta mỗi ngày đều vắt không hết, căng rất khó chịu, không bằng cho nó ăn một chút." Vi Nhiễm nói xong liền cởi vạt áo, nhìn thấy miệng nhỏ của nhi tử lại gần, nhắm mắt lại hút, ăn rất ngon lành. Nàng trìu mến sờ đầu của nó, chợt nhớ tới đêm qua. . . Nhất thời mặt cũng hơi đỏ lên.
 
"Tiểu thư cảm thấy nóng sao? Nô tỳ đi lấy miếng vải ngâm nước ấm đến lau sơ cho ngài." Dương Nguyệt nói.
 
Vi Nhiễm khoát tay áo: "Không có việc gì, không nóng."
 
Sữa của Vi Nhiễm rất dồi dào nhưng Tiêu Đạc tìm ba nhũ mẫu chăm sóc nhi tử, cơ bản không cần đến nàng. Đêm qua, nàng lại trướng sữa, lúc nửa đêm thực sự khó chịu, sữa cũng tràn ra làm ướt áo mỏng. Nàng nhìn thấy Tiêu Đạc ngủ ở bên cạnh đang ngáy, chắc là do ban ngày rất mệt mỏi, nên nàng muốn một mình âm thầm xuống giường đi nặn ra lau khô rồi thay quần áo.
 
Nhưng nàng vừa đặt chân xuống đất, Tiêu Đạc liền tỉnh lại nắm lấy cánh tay của nàng, mơ màng hỏi: "Đi đâu?"
 
Vi Nhiễm đương nhiên không thể nói cho hắn biết sự thật nên nhỏ giọng nói: "Đi tiểu."
 
Tiêu Đạc vẫn đè nàng lại, chống thân thể lên nói: "Nàng thật liều lĩnh, lần trước đạp trúng chỗ kia bắp chân vẫn còn tím xanh. Nàng chờ ở đây, ta đi đốt đèn lấy bô tới cho nàng." Nói xong cũng không đợi Vi Nhiễm từ chối, hắn đã xuống giường đi làm.
 
Đợi đến Tiêu Đạc giơ nến, đặt cái bô tới trước mặt Vi Nhiễm, nhìn thẳng nàng, Vi Nhiễm cắn môi nói: "Chẳng lẽ phu quân muốn ta ở trước mặt chàng . . ?"
 
Khóe miệng của Tiêu Đạc cong lên: "Có gì không thể? Toàn thân trên dưới người nàng có nơi nào ta chưa nhìn thấy?"
 
Dáng vẻ vừa vô lại vừa tà mị của hắn thật sự khiến Vi Nhiễm buồn bực, huống chi nàng cũng không phải muốn đi tiểu, bèn úp úp mở mở: "Thật ra, ngực ta căng đến nỗi khó chịu. . ."
 
Tiêu Đạc dừng lại, thuận theo ánh nến yếu ớt nhìn bộ ngực nhô lên của nàng, lớp áo vốn mỏng manh, che một cái áo ngực màu hồng cánh sen thêu Thải Điệp. Chỗ cánh bướm có hơi nổi lên lộ ra một khối nước đọng to bằng nắm đấm trẻ con, vô cùng bắt mắt. Vi Nhiễm thấy hắn nhìn không chút cố kỵ, lập tức lấy tay che: "Chàng đừng nhìn. . ."
 
"Vi phu giúp nàng được không?" Tiêu Đạc xoay người đặt nến ở trên bàn, ánh sáng dời ra phía xa, Vi Nhiễm liền cảm thấy an toàn hơn một chút, làm sao biết cái bóng cao lớn lập tức ập tới, nàng chỉ kịp hô lên một tiếng thì đã bị Tiêu Đạc đặt ở trên giường, xé áo ngực.
 
"Phu quân. . ."
 
"Để cho ta nếm thử đồ ăn của nhi tử." Nói xong đã ngậm lấy nhũ tiêm hút vào.
 
Vi Nhiễm run rẩy toàn thân, chỉ cảm thấy vừa dễ chịu vừa khó chịu, ngón tay xuyên vào trong tóc hắn, rên rỉ thành tiếng, hai chân cũng không tự giác kẹp chặt. Cảm giác tốt như thế làm hạ thân cũng muốn thay đổi.
 

Nàng còn chưa sang cữ, đương nhiên không thể làm chuyện phòng the, nhưng người này luôn có thể trêu chọc nàng đến mức khó tự kiềm chế được.
 
. . .
 
Lúc Tiêu Đạc tiến vào, vừa vặn trông thấy Vi Nhiễm đang cho bú. Dương Nguyệt nghe được tiếng bước chân, quay đầu thấy là hắn thì muốn hành lễ nhưng Tiêu Đạc khoát tay áo, ra hiệu nàng ấy ra ngoài.
 
Dương Nguyệt tất nhiên tòng mệnh, khom người lui ra ngoài.
 
Tiêu Đạc ngồi ở bên cạnh nhuyễn tháp, nhặt cái khăn lên, lau giọt mồ hôi trên mặt Vi Nhiễm, Vi Nhiễm lấy lại tinh thần, quay đầu thấy là hắn, mặt lập tức đỏ bừng, quay lưng đi: "Chàng . . Chàng bước vào sao cũng không nói một tiếng?"
 
Tiêu Đạc giơ tay ôm eo nàng, ôm toàn bộ người nàng vào trong ngực: "Đạo lý gì vậy, ta vào phòng mình còn phải nói cho nàng một tiếng trước, hả?" Nàng rõ ràng vừa mới sinh con không lâu nhưng vòng eo vẫn như thiếu nữ, không đủ một nắm, thật sự mê người.
 
"Vậy chàng đừng nhìn." Vi Nhiễm trốn tránh hắn, nhưng hắn lại siết chặt lấy eo nàng, không cho nàng động đậy, cười nói: "Ta nhìn nhi tử đó chứ." Nói xong giơ tay trêu chọc khuôn mặt nhỏ non mềm kia.
 
Tiểu gia hỏa ăn no rồi, phun đồ vật bên trong miệng ra, miệng nhỏ lẹp bẹp hai tiếng, mở to mắt cười với Tiêu Đạc. Mặc dù nó thích mùi thơm trên người mẫu thân hơn nhưng vòng ôm cường tráng có lực của phụ thân cũng làm nó cảm thấy hết sức an toàn.
 
Ánh mắt Tiêu Đạc lưu luyến không rời dời khỏi nụ hoa màu mật ong dính sữa kia, ôm lấy tiểu gia hỏa trêu chọc, Vi Nhiễm nhân cơ hội lau sạch sẽ, mặc quần áo tử tế.
 
Đứa bé cũng không sợ người lạ, trước đó Lý Diên Tư, Cố Thận Chi, Ngụy Tự và Chương Đức Uy sang đây thăm nó, thay phiên ôm một vòng, nó cũng luôn vui vẻ. Nó còn nhổ một cọng tóc của Chương Đức Uy xuống, chộp trong tay chơi. Nào biết Lão Chương luôn luôn ăn nói có ý tứ vậy mà cũng lộ ra nụ cười của một người cha hiền với nó.
 
Bọn đại nam nhân này đi theo Tiêu Đạc kiến công lập nghiệp, nam chinh bắc chiến, ai cũng độc thân. Lần đầu tiên trông thấy một đứa bé nho nhỏ đương nhiên đều hết sức sủng ái.
 
Tiêu Đạc còn sợ bọn họ ôm nó làm nó khóc, không ngờ người nào cũng học được cách ôm điêu luyện, còn thuận tay hơn người phụ thân là hắn đây.
 
Chờ tiểu gia hỏa mệt mỏi, thiếp đi trong lồng ngực Tiêu Đạc, hắn liền gọi nhũ mẫu tiến đến ôm nó đi phòng ngủ bên cạnh.
 
"Yêu Yêu, ta nhận được tin tức, ngày mai mẫu hậu sẽ tới." Tiêu Đạc nắm chặt tay Vi Nhiễm nói.
 
Vi Nhiễm che miệng, hết sức bất ngờ: "Mẫu hậu lại đích thân đến Thiền Châu sao?" Phải biết lúc Sài Thị ở Nghiệp Đô thì gần như không ra khỏi Bắc viện.
 
"Ừm. Trước khi xuất phát không nói cho chúng ta biết, có thể là sợ ta phản đối. Cố ý chờ sắp đến mới phái người tới nói, Kỳ Vương, Thục phi và Tiết Cẩm Nghi cũng đi theo. Cho nên tiệc đầy tháng ngày mai của con chúng ta sẽ không buồn tẻ."
 
Vi Nhiễm cúi đầu nở nụ cười: "Kỳ Vương cũng tới à? Vậy thật là khéo."
 
Tiêu Đạc nghe vậy, không hiểu nhìn nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui