Châu liên bích hợp


Thời điểm cuối thu, trên núi vừa đón một trận mưa không nhỏ. Trên mặt đất đại doanh trại Cửu Lê khắp nơi đều là vũng nước sâu có cạn có, phản chiếu một vầng trăng sáng ở trên bầu trời. Doanh trại cổ xưa được bao bọc bởi rừng thông xanh biếc mọc san sát nhau, phòng ốc bằng đá dọc theo thế núi cao thấp xen kẽ vào nhau, mây mù lượn lờ.
 
Trên đỉnh núi Vu Thần trang nghiêm túc mục[1] ngoài miếu rất nhiều tộc dân vây quanh, đám người nghị luận ầm ĩ. Tối nay, bên trong sẽ cử hành một nghi thức bốc thăm đặc biệt.
 
[1]Nghiêm túc và trang trọng
 
Tổng cộng Cửu Lê có 9 tộc, mỗi tộc một họ, từ thời Thượng Cổ sinh sôi đến nay, ở ẩn mà sống. Trong bộ tộc luôn có một truyền thuyết rằng trăm năm sẽ có một người trong tộc giáng thế, có được khả năng dự đoán tương lai thần kỳ. Bây giờ chính vào thời loạn thế, các nước khác biết được truyền thuyết Cửu Lê, đều tranh nhau lôi kéo. Đại tù trưởng Vi Khôn vì bảo vệ Cửu Lê khỏi bị tai họa từ chiến tranh, quyết định đồng ý lời mời liên hôn với Đông Hán, chọn ra một vị Vu Nữ để liên hôn.
 
Giờ phút này, trước mặt tượng đá Xi Vưu bò đầy rêu xanh, chín Vu Nữ đến từ các bộ tộc tạo thành một hình cung, trên người mặc y phục và trang sức cúng tế, đầu đội mặt nạ, chờ đợi vận mệnh ban xuống.
 
Vi Nhiễm quỳ gối sau cùng, chân cẳng tê dại, cố chịu đựng không nhúc nhích. Trong thoáng chốc nàng ngửi được một cỗ mùi lạ, chỉ cho rằng bản thân quá khẩn trương, cau mũi một cái, không hề lưu tâm.
 
Nàng vốn không nên xuất hiện ở đây.
 
Đằng trước, Vi Khôn đã hoàn tất lễ cầu khấn, đưa ống đựng thẻ cho Vu Nữ đầu tiên. Vu Nữ kia tìm kiếm bên trong ống thẻ một hồi, cầm lấy một cái lá thăm.
 
Bỗng nhiên, trước mắt Vi Nhiễm xuất hiện một hình ảnh: Tay mình nhận lấy tờ xăm ngắn nhất, trở thành người được tuyển chọn.
 
Thân thể của nàng chấn động mạnh một cái, muội muội Vi Hân ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "A tỷ đừng sợ, không nhất định là tỷ đâu. Huống chi tỷ là thay Tường tỷ tỷ tới, đến lúc đó cho dù được tuyển chọn, chúng ta sẽ cầu cha không tính lá thăm này."
 
Vi Nhiễm khẽ gật đầu một cái, trong lòng lại nghĩ, nghi thức trang nghiêm như thế làm sao có thể nói không tính thì không tính? Nhưng việc đã đến nước này, nàng là không thể lùi bước được.
 

Cuối cùng Vi Khôn cũng đem ống thẻ đưa đến trước mặt Vi Nhiễm, Vi Nhiễm đem một mảnh lá thăm còn sót lại cẩn thận đặt vào trong lòng bàn tay. Trong lòng âm thầm cầu nguyện, không phải nàng.
 
Lúc này, Vi Khôn giang hai tay cao giọng nói: "Các Vu Nữ, đem tờ xăm trên tay các ngươi giơ lên! Để chúng ta nhìn xem tổ thần chọn trúng ai!"
 
Chín Vu Nữ theo lời làm theo, tờ xăm trong tay các nàng dài ngắn hết sức rõ ràng.
 
"Mau nhìn kìa! Trong tay Vu Nữ đứng cuối cùng kia có tờ xăm ngắn nhất!"
 
"A, nhìn trang phục ấy hình như là Vu Nữ Vương Thị, là Vương Tường sao?"
 
"Tường nhi thật đáng thương, thân là bé gái mồ côi, từ nhỏ thân thể đã không tốt, hiện giờ còn phải đi đến Đông Hán xa xôi ngàn dặm."
 
Trong lòng mọi người đều là thương xót, Vi Khôn cầm tờ xăm trong tay Vi Nhiễm lên xem xét, phần đuôi có ký hiệu, đúng là chỗ ông đã đánh dấu lên cái tờ xăm ngắn này, bèn thở dài nói: "Tường nhi, tổ thần đã chọn trúng con."
 
Vi Nhiễm chậm rãi đứng lên, giơ tay gỡ mặt nạ trên mặt xuống: "Cha, là con."
 
Vi Khôn nhìn thấy nàng, bỗng nhiên lui lại một bước, sắc mặt trắng bệch: "Yêu yêu, tại sao là con? Quả thực là hồ nháo!"
 
Nhóm tộc dân vây xem xôn xao, nhao nhao hướng về phía trước một chút, bàn luận không ngớt. Mặt nạ Vu Nữ Vương Thị làm sao lại bị Vương Nhiễm mang trên mặt? Tộc Vi thị không phải phái Vi Hân đến đây rút thăm sao? Vương Tường ở đâu? Rốt cuộc chuyện này là tổ thần chọn Vương Tường hay là tuyển Vi Nhiễm?
 
Vi Khôn cau mày, hướng về hai bên quát lớn: "Vương Tường đâu? Đi dẫn Vương Tường tới!"
 

Vi Nhiễm hít sâu một hơi, tiến lên phía trước nói: "Cha, không cần đi tìm Tường tỷ tỷ, là nữ nhi tự nguyện thay tỷ ấy. Tất cả hậu quả nữ nhi tự gánh chịu."
 
"Ngươi!" Vi khôn kinh sợ. Không biết trong đám người ai cao giọng hô:
 
"Vu Nữ Vi Nhiễm đã được tổ thần chọn trúng, chính là hiến thân Tộc Cửu Lê ta!"
 
Bốn phía âm thanh đồng ý vang lên không ngừng.
 
"A tỷ, làm sao bây giờ..." Vi Hân ôm cánh tay Vi Nhiễm hốt hoảng hỏi, khóe miệng lại kéo lên một nụ cười yếu ớt không dễ dàng phát giác.
 
Bên cạnh đám người xem lễ, mấy tên nam tử mặc y phục và trang sức người Hán thấp giọng trò chuyện. Nam nhân đứng đầu hai tay ôm ngực, ánh mắt thẳng tắp dừng ở trên người Vi Khôn.
 
Vi Khôn không có lựa chọn nào khác, hạ lệnh: "Có ai không, Vi Nhiễm quấy loạn nghi lễ, giam nàng lại cho ta!"
 
...
 
Trong hầm rượu hoang phế dưới mặt đất miếu Vu Thần, nhiệt độ so mặt đất còn thấp hơn hơn mấy phần. Vi Nhiễm mặc y phục đơn bạc, ôm cánh tay hắc xì hai cái liên tục. Hình như có một con chuột đi đêm bị nàng dọa đến, "Chi chi" kêu loạn chạy đi.
 
Vi Nhiễm bất đắc dĩ cười một tiếng, ngón tay bôi vẽ tùy ý trên mặt đất. Từ trước đến giờ chưa từng đến nơi đây, nàng không chỉ có được toàn bộ ký ức của thân thể này, còn nhìn thấy qua ba hình ảnh không thể tưởng tượng được. Lần đầu tiên là lúc nàng ở bên dòng suối giặt y phục, nhìn thấy bản thân phản chiếu trong nước, trước mắt mở rộng ra một hình ảnh: Một gian nhà rộng rãi, bày biện tinh tế, bên trong có màn lụa màu đỏ và giường Ô Mộc đang đung đưa nhẹ nhàng. Một cánh tay trắng như ngọc từ bên trong màn lụa đỏ duỗi ra, sau đó một cánh tay nam nhân tráng kiện khác phủ lên bàn tay trắng như ngọc kia, mười ngón đan chặt.
 
Hình ảnh đến đây thì biến mất. Lúc ấy mặt nàng đỏ tới mang tai, chỉ cho rằng đó là ảo giác.

 
Lần thứ hai, là hai năm trước trong núi gặp phải một công tử đang thoi thóp. Lúc đó y ngã trên mặt đất, cuộn thành một đống, y phục diện mạo bám đầy bụi. Vi Nhiễm vốn không muốn xen vào việc của người khác, bỗng nhiên trước mắt lại xuất hiện một nam tử, thân mặc cẩm bào, như chi lan ngọc thụ. Qủy thần xui khiến nàng liền cứu được tính mạng nam nhân kia, không nghĩ tới hắn đúng là tiểu nhi tử mà quốc chủ Hậu Thục sủng ái nhất - Mạnh Linh Quân. Bởi vì tài mạo song tuyệt, tâm hồn cao thượng, thế nhân hay xưng là Quân công tử.
 
Đến nay đã hai năm, chuyện như vậy không còn xuất hiện nữa. Vi Nhiễm chỉ coi những cái kia đều là trùng hợp. Cho đến chuyện tối nay xác nhận lần nữa, có lẽ nàng có thể đoán được tương lai.
 
Vi Nhiễm đau đầu nghĩ, có được loại năng lực này thực sự không thể coi là một chuyện tốt. Đây là thời đại chú trọng chuyện "người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái". Trong loạn thế, quân chủ các quốc gia đều cần đến Thần kỹ để nhất thống thiên hạ. Chỉ khi nào loạn thế kết thúc, Thần kỹ sẽ trở thành tai họa ngầm của tất cả ngay lập tức. Vị quốc sư tiền triều kia cũng xuất thân từ Cửu Lê cuối cùng chết oan chết uổng, chính là ví dụ tốt nhất. Huống hồ Vi Nhiễm chỉ là một người không hiểu về thần kỹ, cũng không phải nàng muốn thi triển thì có thể thi triển, tất cả đều phải do ý trời.
 
Vi Nhiễm thở dài lần nữa, trên mặt đất vẽ một cái gạch chéo lớn. Chuyện này, nàng vẫn nên giấu diếm không báo thì sẽ tốt hơn.
 
Cũng không biết Tường tỷ tỷ hiện giờ như thế nào? Buổi chiều nàng trông thấy Vương Tường yếu ớt nằm ở trên giường, Vi Hân lại ở bên cạnh xúi giục, đầu óc nàng nóng lên, bèn thay Vương Tường đi miếu Vu Thần. Vương Tường trời sinh tính tình nhát gan nhu nhược, ngày trước nghe đến tên Tiêu Đạc đã run lẩy bẩy, bây giờ muốn nàng đi rút thăm gả cho Tiêu Đạc, đương nhiên là bị dọa thành bệnh. Các nàng có tình cảm cùng nhau lớn lên, Vi Nhiễm không thể ngồi xem không quan tâm được.
 
Huống hồ lần này người Đông Hán tới vốn không có ý tốt, nói là cầu thân nhưng thật ra giống là bức bách hơn. Sứ thần Đông Hán - Vương Thần ngoài mặt chỉ thấy dẫn theo ba mươi binh sĩ lên núi, nhưng dưới chân núi Cửu Lê không biết còn đóng quân bao nhiêu binh mã nữa. Sơ sót một cái, Cửu Lê sẽ mang họa.
 
Đông Hán lập nước không lâu sau, mạnh mẽ chiếm đóng vùng đất gần trung tâm sông Hoàng Hà, thực lực quân sự cường đại, ngay cả Khiết Đan phương Bắc dũng mãnh hiếu chiến cũng không dám xem thường Nam hạ. Quyền thần Tiêu Nghị lại càng là nhân vật thiết huyết nói một không nói hai, thậm chí dân gian có ca dao truyền xướng: Hán có Tiêu làm tướng, không biết Lưu quân vương.
 
Mặc dù Tiêu Đạc chỉ là con nuôi của Tiêu Nghị nhưng Tiêu Nghị luôn xem hắn như con đẻ, cực kỳ coi trọng. Tiêu Đạc cưới vợ, đương nhiên sẽ không chọn một tân nương tử có vẻ bệnh tật.
 
Cho nên nếu như chọn trúng Vương Tường, chưa chắc Đông Hán sẽ chấp nhận.
 
Vi Nhiễm đang nghĩ ngợi, cửa đá trên đỉnh hầm rượu bỗng nhiên được mở ra, có một người từ trên thềm đá bước nhanh xuống, cái bóng trên tường rất cường tráng cao lớn.
 
Đợi người kia giơ bó đuốc hiện ra, Vi Nhiễm nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Đại ca?"
 
Trong bóng tối khuôn mặt nam nhân anh tuấn dần dần rõ ràng, hắn đem bó đuốc cắm vào trên vách, cúi người ôm lấy Vi Nhiễm: "Yêu yêu, khiến muội chịu khổ rồi."
 
"Đại ca, muội không sao." Vi Nhiễm vỗ vỗ lưng của hắn, "Trái lại khiến ca lo lắng."

 
Hai tay Vi Mậu nâng khuôn mặt Vi Nhiễm lên, cả người nàng xinh đẹp như là một nhánh hoa đào ngày xuân, thậm chí ngay cả hoa hoa đào sáng rực kia cũng không đủ để hình dung vẻ đẹp của nàng.
 
Người như vậy, sao có thể đưa đi cho Tiêu Đạc chà đạp? Bỗng nhiên Vi Mậu nắm lấy tay Vi Nhiễm nói: "Đi, đại ca mang muội ra ngoài!"
 
"Không, đại ca! Ca không thể làm như vậy!" Vi Nhiễm khom người cố gắng ngăn cản Vi Mậu kéo nàng, không nghĩ tới Vi Mậu trực tiếp đem nàng vác trên vai. Vì phòng ngừa nàng giãy dụa kêu loạn, Vi Mậu còn cố ý làm nàng ngất xỉu.
 
"Yêu yêu, tạm thời để muội chịu tủi thân." Vi Mậu khiêng Vi Nhiễm nhanh chân đi về phía trước.
 
Lúc này, trên thềm đá truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, mấy đại hán Cửu Lê lao xuống, thanh niên dẫn đầu đưa tay ngăn lại nói: "Mậu... Đại Tế Ti, ngài không thể mang Yêu Yêu tỷ đi!"
 
"Vương Tiếp, ngươi muốn cản ta? Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn Yêu Yêu gả đến Nghiệp Đô, gả cho tên ma đầu họ Tiêu?" Vi Mậu cau mày nói.
 
Hai tay Vương Tiếp nắm chặt thành quyền, nhất thời không nói gì. Hắn là đệ đệ ruột của Vương Tường, cùng tuổi với Vi Nhiễm, chỉ nhỏ hơn nàng mấy tháng, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm rất sâu đậm. Hắn biết Tiêu Đạc tuyệt đối không phải người lương thiện.
 
Lúc Tiêu Đạc hai mươi bốn tuổi, đảm nhiệm chức chỉ huy sứ Thiên Hùng quân, nhận chức vụ đóng giữ ở Nghiệp Đô. Thiên Hùng quân là nha binh cường đại nhất Đông Hán, trên chiến trường đánh đâu thắng đó. Tiêu Đạc tuổi còn trẻ đã làm tướng là điều hiển nhiên.
 
Nhưng năm ngoái, thê tử đầu tiên của hắn bị người Thục bắt cóc, bất hạnh bỏ mình. Hắn vì báo thù cho thê tử, chiếm lĩnh hai châu Diêm Linh của Hậu Thục, còn hạ lệnh đem mấy ngàn tù binh là binh sĩ người Thục ở bên ngoài thành Thiên Thủy chôn giết toàn bộ, quá trình nghe rợn cả người. Về sau, Tiêu Đạc còn thưởng gia quyến của các tù binh kia gồm mười mấy thiếu nữ người Thục cho thuộc hạ đùa bỡn, đêm đó trong quân doanh tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, tựa như là địa ngục. Ngày thứ hai những thiếu nữ kia không chịu nhục nổi, lần lượt tự vẫn hết, thi thể ở trước doanh trại chồng chất thành cái núi nhỏ.
 
Vương Tiếp không cách nào tưởng tượng nếu như Vi Nhiễm gả đi, Tiêu Đạc sẽ đối đãi nàng như thế nào. Hậu Thục và Đông Hán đã phát sinh mối quan hệ không đội trời chung, Quân công tử Hậu Thục lại thích Vi Nhiễm như thế...
 
Nghĩ đến đây, hắn nghiêng người tránh ra: "Đại Tế Ti mang Yêu Yêu tỷ đi đi. Các ngươi ai cũng không cho phép ngăn cản!"
 
Vi Mậu vỗ lên bả vai Vương Tiếp: "Cám ơn, huynh đệ." Sau đó lập tức khiêng Vi Nhiễm đi lên thềm đá.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui