“Nghe nói, ba em đang có một dự án lớn?” Nguyễn Bá Nam mắt nhìn người phụ nữ đang ngồi trên giường, laptop đặt trên chân mình theo đúng thói quen, bàn tay nhỏ bé kia không ngừng gõ ra một loạt kí tự, mái tóc đen mềm mại rơi xuống gối, dù ở xa, anh vẫn còn có thể cảm nhận được mùi hương thơm nhẹ.
Hàn Nhã Hy hơi ngừng lại một chút, cô gật gật đầu, trán hơi nhíu lại vẻ suy tư.
“Em có nghe ba nói, nhưng ông không nói rõ, chỉ nói là trước đây ba em tìm đủ mọi cách để kí hợp đồng nhưng bên kia không muốn hợp tác, nhưng dạo gần đây lại có ý bày tỏ muốn nhận sự giúp đỡ, nhưng họ có yêu cầu.”
Lúc này, người đàn ông ngồi trên ghế có chút không được tự nhiên, cảm thấy trong lòng khó hiểu và nóng ruột, nhưng không cách nào có thể diễn tả bằng lời, hơn nữa, người con gái kia dường như không quan tâm, mặt khác lại có vẻ dửng dưng.
“Yêu cầu gì, em không hỏi ông sao?”
Đôi mắt đen láy kia chợt liếc qua anh, mang theo bao hàm ý khó hiểu, cô buột miệng cười.
“Bá Nam, chuyện làm ăn của ba, em nghĩ mình cũng không nên can thiệp nhiều, những gì ông cần em giúp, em sẽ giúp.”
Cô nói, dự án này, Hàn Thập Luân muốn cô đứng ra phụ trách, bên kia càng không có ý kiến gì, hơn nữa còn ủng hộ.
Cô nghĩ, mình cũng không đến nỗi tài giỏi khiến người khác nể phục đến vậy.
Huống chi, người họ Triệu kia…
Cô có chút cảnh giác, hình ảnh người đàn ông nào đó loáng thoáng hiện ra, nhưng nhanh chóng bị dập tắt.
Anh ta sao có khả năng chứ? Điều cô mong muốn chính là không gặp lại anh ta, con người đó, cô không muốn dính líu đến, bản thân cô nghĩ, người đàn ông kia chắc hẳn nghĩ cô là người dễ dãi, thế nên mới hành động bất lịch sự như vậy.
Nghĩ lại những hành động mờ ám trước đây, quả thật cô cảm thấy cực kì có lỗi với Nguyễn bá Nam.
Hai người không tuyên bố chính thức ở bên nhau, nhưng ít ra khi người khác nhìn vào, sẽ nghĩ bọn họ có mối quan hệ không bình thường.
“Em nghĩ gì vậy?” Nguyễn Bá Nam nhìn cô chằm chằm, mắt nâu thẫm cố gắng nhìn thật kĩ cô gái đang ở trước mặt mình có bao nhiêu giấu diếm.
Bộ dạng của cô, thật đúng khiến người khác lo lắng.
Anh đang nghĩ, có khi nào cô đang để ý đến người đàn ông khác? Hoặc là… người đó?
Biết là hoàn toàn không có khả năng, thế nhưng, anh vẫn cho mình một lí do nào đó để biện hộ cho suy nghĩ của mình.
Dù sao, sớm muộn Hàn Thập Luân cũng sẽ nói cho cô biết, thế nên, anh cần xem tình hình thế nào.
Quả nhiên, ba ngày sau, Hàn Nhã Hy được Hàn Thập Luân gọi đến.
Cô sau khi trở về sắc mặt không được tốt, còn hiện rõ vẻ thẫn thờ trong đáy mắt.
Nguyễn Bá Nam lo lắng cho cô, anh vội vàng hỏi han.
“Ông ấy đã nói những gì, sắc mặt em không được tốt.”
Hàn Nhã Hy im lặng một hồi, vẫn là quyết định mở miệng.
“Ba em muốn em sống chung với đối tác, dự án này, đầu tư không ít, hơn nữa, bên kia đưa ra quyền lợi xem ra còn nhún nhường chúng ta đến sáu phần. Em không thể không đồng ý.”
Một yêu cầu vô lí đến như vậy, tại sao cô có thể đồng ý?
Nguyễn Bá Nam cảm thấy mơ hồ, hàng mày anh giật giật từng hồi, anh cười giễu cợt.
“Yêu cầu nhảm nhí, rõ ràng bên đó coi em không ra gì, sao có thể đặt ra yêu cầu tùy tiện đến vậy. Anh không đồng ý! Anh sẽ đi gặp ba em nói lí lẽ.”
Toan bỏ đi, thế nhưng bàn tay cô gái kia lại giữ anh lại, anh không tin nhìn Hàn Nhã Hy.
“Hy Hy, em định thật sự sống với người đó sao? Rõ ràng ba em hứa gả em cho anh, hơn nữa, chúng ta còn công khai đến vậy, bên kia sao có thể không biết điều mà làm càn đến vậy? Em xảy ra chuyện gì, ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Hàn Nhã Hy bình tĩnh trả lời.
“Bá Nam, em đã suy nghĩ kĩ, thực chất em muốn biết bên kia rốt cuộc có ý gì? Hơn nữa, người họ Triệu kia có ý gì. Dự án lần này, lại là một dự án mới toanh, em không thể vì chút riêng tư mà chậm trễ được. Hơn nữa, chắc chắn bên kia sẽ không làm khó dễ em, anh cứ yên tâm đi.”
“Anh không yên tâm.” Nguyễn Bá Nam gằn mạnh từng từ, tất nhiên sẽ không cam lòng để người anh yêu phải đi sống chung với cái gã mà mình còn không biết chui từ xó xỉnh nào ra.
Hàn Nhã Hy lắc đầu cười khổ.
Cũng là một chuyện cực kì khó khăn khi Hàn Nhã Hy phải luôn giải thích cho từng người hiểu việc mà cô đang làm là thế nào, mỗi lần như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Nguyễn Bá Nam lại có thêm vài phần cảm thông.
Mọi người thừa biết tính Hàn Nhã Hy cố chấp thế nào, việc cô đã định, không ai có thể thay đổi.
Nhất là việc này còn liên quan đến Hàn Thập Luân.
Mạc Đỉnh nghe xong liền bĩu môi nhìn Bá Nam.
“Anh có phải là đàn ông không vậy, vợ đi như thế này, thật sự cho hay sao?”
Nguyễn Bá Nam câm nín không nói một lời nào.
Chỉ là, nhớ lại những lời nói ban nãy cô vừa nói, khuôn mặt liền xuất hiện phiếm hồng.
Giọng nói của cô lúc đó.
“Em cũng đã mệt mỏi rồi, sau lần này, em sẽ kết hôn, em muốn sống một cuộc sống gia đình như dự án đã bày ra, cho nên, Bá Nam, anh sẽ đồng ý chứ?”
Do dù là thế nào đi nữa, nghe những lời mật ngọt như vậy, thật khiến lòng Nguyễn Bá Nam cực kì dễ chịu, cho dù là việc cô sắp làm tới đây có thể khiến anh phát điên, thế nhưng, sau đó… anh và cô lại có thể cùng nhau…
Cho nên khi Hàn Nhã Hy ho nhẹ một cái, Nguyễn Bá Nam lập tức tỉnh mộng, anh thản nhiên đứng thẳng người, hai tay đút túi quần nhìn Mạc Đỉnh châm biếm.
“Cùng một cha sinh ra, thế nhưng xem ra, mồm miệng cô thật lanh lợi.”
Mạc Đỉnh phùng mang trợn má, Phi Hùng trừng mắt nhìn anh tính giơ nắm đấm.
Cuối cùng, Hàn Nhã Hy kết thúc câu chuyện bằng một câu nói.
“Mọi người thôi nào, tôi chỉ đi một tháng thôi, cũng là để trải nghiệm, trong lúc tôi đi, mọi người hãy giúp tôi chăm sóc cho mẹ và cha, tôi sẽ gọi điện cho mọi người thường xuyên.
Cũng là chỉ vài ngày sau, Hàn Nhã Hy đã chuyển nhà, địa điểm đến có kiếm cũng thật không dễ dàng gì, rõ là mới hoàn thành xong nên địa điểm còn chưa xuất hiện trên bản đồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...