Để bù đắp cho con gái, cuối tuần, ba Lục Tùy Ý đưa Lục Chúc Chúc đến khu vui chơi.
Lục Chúc Chúc nhảy nhót trên đường, hôm nay cô bé mặc một chiếc quần yếm denim chữ T màu trắng, đội chiếc mũ nhỏ màu vàng tươi, thắt bím tóc nhỏ hai bên tai, trông cứ như chuẩn bị đi ra nước ngoài chơi vậy, vô cùng vui vẻ.
Cô bé đứng ngoài hàng rào, hưng phấn nhìn đu quay thú nhún —
“Ba ơi, con muốn chơi cái này!”
“Ơ, ba ơi?”
Lục Chúc Chúc quay đầu, thấy ba mình đang cầm điện thoại nói chuyện tại trạm nghỉ.
Ba cô bé ăn mặc rất thời trang, đeo kính râm màu hồng thời trang trên trán, áo sơ mi thời trang với quần đùi, toát lên vẻ đẹp trai dưới ánh nắng mặt trời.
Có mấy chị gái đi ngang qua còn tưởng ba là sinh viên ấy.
Lục Chúc Chúc bĩu môi, hơi không vui, rõ ràng ba đã nói hôm nay sẽ chơi cùng mình vật mà bây giờ lại đang nói chuyện điện thoại.
Nhưng mà, nghĩ đến đống tỏi đen hôm qua, Lục Chúc Chúc vẫn quyết định tha thứ cho ba.
Dù sao… ba cũng vì nuôi cô bé mà phải liều mạng.
Một mình cô bé đi đến quầy tráng miệng KFC, nói với chị nhân viên trẻ: “Chị ơi, cho em một kem ốc quế.”
“Được, của em là mười hai đồng.”
Lục Chúc Chúc mở cái túi hình con gấu của mình ra, sau một hồi lục lọi tìm kiếm, cô bé cau mày nói: “Chị ơi, hình như em không có tiền.”
“Ơ, kem ốc quế đã làm xong rồi, vậy bây giờ phải làm sao đây.”
Chúc Chúc nhướng mày, lấy cái thẻ màu đen từ trong túi ra: “Em chỉ có cái này, chị ơi, có thể dùng cái này không ạ.”
Chị nhân viên nhận lấy tấm thẻ nhìn xem, đây là thẻ VIP, có ít nhất là trăm vạn, người bình tường không thể có được.
Mà mấy cái thẻ như thế này, trong túi nhỏ của Lục Chúc Chúc còn có mấy cái.
Chị nhân viên tái mặt: “Sao em lại có nhiều thẻ tín dụng như vậy?”
“Nhà em nghèo lắm, một ngày ba em chỉ có thể kiếm được mấy xu thôi, em chỉ có cái này.”
Chị nhân viên vô cùng hoang mang, cô gái nhỏ rất nghèo, mà trong túi có thẻ tín dụng đến mấy trăm vạn?
Lục Chúc Chúc lo âu hỏi: “Em dùng cái này để đổi lấy kem ốc quế được không ạ?”
“À, được.”
May mà cửa hàng có máy quẹt thẻ, chị nhân viên lấy thẻ tín dụng của Chúc Chúc quẹt để trả tiền.
Chị nhân viên nhìn cô gái nhỏ, cùng lắm chỉ mới 5-6 tuổi, không biết ba mẹ nào lại có gan cho cô bé giữ nhiều thẻ tín dụng như vậy! Rốt cuộc là ba mẹ này có lương tâm không vậy!
“Bạn nhỏ này, em phải giữ thẻ cho thật cẩn thận nhé, tuyệt đối không được làm mất, cũng không được tùy tiện đưa cho người khác nhé!”
“Vâng ạ! Em cảm ơn chị.”
Lục Chúc Chúc ngồi trên ghế đá ở vườn hoa, hạnh phúc ăn kem ốc quế.
Bên cạnh là hai chị gái xinh đẹp đang sôi sục bàn tán —
“Lục Hoài Nhu lại đánh phóng viên à?”
“Lần này là paparazzi, anh nhà mình nóng tính lắm…”
“Nếu anh ấy mà biết kiềm chế lại thì cũng không đến mức bị bôi đen như vậy.”
“Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là sống thật.”
“Ừ ừ ừ, sống thật, lúc nào cũng lên hot search, không phải đánh nhau thì cũng là gây sự với ngôi sao khác, gây sự với chế tác, gây sự với người phát ngôn, thế mà không biết dịu lại.”
“Không thể dịu lại được, cùng lắm là có sao nói vậy, nếu như anh mình có thể thay đổi tính tình, ít bị bôi đen lại, thì có lẽ sự nghiệp còn lên cao hơn một bậc!”
…
Lục Chúc Chúc nghe danh “Lục Hoài Nhu” cảm thấy quen tai, nhưng lại không nhớ ra mình đã nghe qua ở đâu.
Ba Lục Tùy Ý đã nói chuyện điện thoại xong, trở lại bên cạnh Lục Chúc Chúc —
“Ôi, Chúc Chúc, ba xin lỗi…”
Chúc Chúc liếm kem, hỏi: “Bây giờ chúng ta phải về nhà sao ạ?”
“Ba có chút chuyện phải làm rồi, ba xin lỗi con, chờ ba đi công tác về sẽ đưa con đi chơi đu quay nhé!”
Chúc Chúc giơ ngón tay ra đếm: “Đây là lần thứ năm mươi ba ba nói sẽ dẫn con đi chơi đu quay.”
Lục Tùy Ý lại áy náy: “Lần sau, nhất định là lần sau!”
“Đây là lần thứ hai trăm hai mươi lăm lần ba hứa lần sau.”
“Ba biết trí nhớ của con rất tốt, tính toán rất giỏi, nhưng mà… trêu ba như vậy con rất vui sao!”
Chúc Chúc làm như người lớn thở dài: “Không làm được thì ba đừng nói.”
Lục Tùy Ý cảm thấy có lỗi: “Con nhớ mẹ mà phải không, ba đưa con đến chỗ mẹ chơi mấy ngày nhé.”
“Ba lại phải đi công tác sao?”
“Ừ, ba phải đi Thượng Hải, để mẹ chăm sóc con vài ngày, chờ ba trở về sẽ đón Chúc Chúc.”
Lục Chúc Chúc bất đắc dĩ nói: “Vâng ạ.”
Lục Tùy Ý gọi điện thoại cho mẹ Chúc Chúc, nhưng câu trả lời lại là: “Em ở Thành Đô rồi.”
“Em đi Thành Đô làm gì!”
Mẹ Chúc Chúc: “Tham gia đại hội những người nổi tiếng trên Internet.”
“Mẹ kiếp! Có nhầm hay không, em đâu có dược coi là người nổi tiếng trên mạng!”
Mẹ Chúc Chúc: “Này! Lục Tùy Ý, anh đừng có quá đáng! Anh nghĩ tôi không bằng anh à! Nếu không thì tại sao người ta mời tôi mà lại không mời anh!”
Lục Chúc Chúc ăn kem xong, liếm môi nhìn ba.
Ba cúp điện thoại, thở dài một hơi, trố mắt nhìn Lục Chúc Chúc.
Lục Chúc Chúc hỏi: “Con… còn phải đến nhà mẹ không?”
“Không đến nhà mẹ nữa.”
“Vậy ba có đi công tác nữa không?”
Lục Tùy Ý nắm chặt tay lại, sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ôm lấy bả vai Lục Chúc Chúc, nghiêm túc nói —
“Chúc Chúc, từ trước đến giờ có một chuyện ba luôn giấu con, bây giờ đã đến lúc con nên biết, con chuẩn bị tinh thần nhé, thật ra thì…”
Chúc Chúc lập tức đứng ngay ngắn, nhìn ba: “Thật ra thì con không phải là con ruột của ba sao?”
“Không phải.”
Lục Tùy Ý thần bí nói: “Thật ra thì, con có một ông nội.”
Lục Chúc Chúc:???
Có ông nội là một bí mật động trời sao!
*
Trên xe Bentley, Lục Chúc Chúc thỉnh thoảng nhìn ba đang lái xe, trông ba rất hồi hộp, trên trán cũng có lớp mồ hôi mỏng.
Lục Chúc Chúc sờ cái cặp hình Doraemon của mình, bên trong là quần áo và đồ dùng của bé.
“Ba ơi, bây giờ chúng ta đến nhà ông nội ạ?”
“Đúng vậy, tạm thời con ở nhà ông nội mấy ngày, chờ ba đi công tác về sẽ đón con!”
Chúc Chúc tò mò hỏi: “Tại sao ông nội lại chưa bao giờ đến thăm Chúc Chúc vậy ạ?”
“À…”
Lục Tùy Ý sờ mũi, chột dạ nói: “Bởi vì ông không biết sự tồn tại của con.”
Nếu mà biết thì ba đây còn sống không?
Lục Chúc Chúc không hiểu nhìn ba.
“Chúc Chúc, quan hệ giữa ba với ông nội không được tốt lắm, cho nên… ba với ông nội rất ít khi nói chuyện với nhau, con hiểu không?”
Lục Chúc Chúc mờ mịt lắc đầu: “Ông nội không thích ba sao ạ?”
“À… Chuyện giữa người lớn nói với trẻ con thì có hơi phức tạp, không thể nói được là thích hay không thích.”
“Vậy rốt cuộc là có thích hay không đây?”
Lục Tùy Ý nghiêm túc suy nghĩ, “Chắc là… không thích lắm.”
Dù sao hiềm khích giữa hai ba con, tồn tại muôn thuở, lại vô cùng sâu sắc.
“Vậy ông nội không thích ba, chắc chắn cũng sẽ không thích Chúc Chúc.” Lục Chúc Chúc nhăn mày lại: “Con không muốn đến nhà ông nội ghét con.”
Lục Tùy Ý vội vàng an ủi: “ Chúc Chúc đáng yêu như vậy ai mà không thích chứ! Ông nội nhất định sẽ thích Chúc Chúc mà.”
“Thật không ạ?”
“À…”
Không.
Cái người nóng tính kia!
Trên đời này không thích ai hết, chỉ có duy nhất một người… chính là mẹ, nhưng đã bất ngờ qua đời từ nhiều năm trước rồi.
“Chúc Chúc, ba nói để con đề phòng trước.” Lục Tùy Ý nghiêm túc nói: “Có thể ông nội sẽ rất hung dữ, nhưng không đánh người đâu, cho nên Chúc Chúc không cần sợ.”
Lục Chúc Chúc đã bắt đầu run run.
“Còn nữa, ông nội thích sự yên tĩnh, Chúc Chúc không nền ồn ào nhốn nháo, phải cố gắng… cố gắng trở nên vô hình.”
“Vô hình là gì ạ?”
Lục Tùy Ý suy nghĩ: “Là giống như mặc áo choàng vào rồi trở thành người tang hình ấy.”
Chúc Chúc hiểu rồi, phải cố gắng không để cho ông nội thấy mình!
Lục Tùy Ý xoa đầu nhỏ của Chúc Chúc: “Con phải kiên trì mạnh mẽ, chờ ba về.”
Lục Chúc Chúc gật đầu như chết: “Chúc Chúc sẽ ngoan ngoãn, chờ ba trở lại cứu Chúc Chúc ra khỏi động quỷ!”
Lục Tùy Ý run rẩy: “Con đừng để ông nội nghe thấy những lời này nhé! Tuyệt đối không được!”
Đang nói chuyện thì xe đã dừng trước nhà của ông nội.
Hương tạ tiểu trúc được xây ở khu giàu có ở trung tâm thành phố, cũng gần trường học của Lục Chúc Chúc.
Lục Tùy Ý ngồi xổm xuống, đeo cặp sách Doraemon lên lưng Chúc Chúc, đội chiếc mũ nhỏ màu vàng cho cô bé: “Chúc Chúc, chính là nhà này, lát nữa con vào gõ cửa, thấy ông nội thì đưa bản sao hộ khẩu cho ông xem nhé.”
“Ba không đi với con sao!”
Lục Tùy Ý đương nhiên là sợ hãi, xua tay lia lịa: “Không được, nếu ông nội thấy ba chắc chắn sẽ nổi giận, có thể đuổi hai ba con mình ra ngoài đấy.”
“Vậy làm sao con biết người mở cửa có phải là ông nội hay không?”
Cô bé còn không biết ông nội ra sao.
“Cái này đơn giản thôi.” Lục Tùy Ý lấy điện thoại di động ra, tìm hình của Lục Hoài Nhu cho Chúc Chúc xem.
Ba tiện tay tìm kiếm, đầu trang là # Lục Hoài Nhu một chân đạp bay paparazzi chụp lén #
Người đàn ông trong ảnh đeo đầy đủ các nhãn hiệu thời trang, với mái tóc bạch kim, đeo kính râm, vẻ mặt cao ngạo và lạnh lùng, đang chỉ tay về phía các tay săn ảnh như đang nói lời gay gắt.
Lục Tùy Ý nhìn lục Hoài Nhu trong ảnh, đúng là hơi hung dữ.
Ba lại tìm hình khác, mỗi một bức ảnh của Lục Hoài Nhu đều rất hung dữ, không có tấm nào đàng hoàng.
Mấy hình như vậy… thôi bỏ đi, sợ làm con gái sợ.
Lục Tùy Ý cất điện thoại, “Trong nhà này không có ai khác đâu, người mở cửa chính là ông nội, không sai đâu, nhớ nhé, ông nội con tên là Lục Hoài Nhu.”
Lục Chúc Chúc thấy quen tai, nhưng lại không nhớ nổi là nghe ở đâu.
“Đây là bản sao hộ khẩu, đưa cho ông nội xem cái này nhé.”
Lục Tùy Ý nhét vào tay Lục Chúc Chúc, sau đó vội vàng lên xe.
Lục Chúc Chúc nhìn bóng lưng ba đang rời đi, không hiểu sao thấy giống như ba đang chạy trốn điều gì.
Cô bé cất sổ hộ khẩu, đi tới vườn hoa cạnh cửa, thấp thỏm nhấn chuông cửa.
Đợi rất lâu, không có ai ra mở cửa.
Ông nội không có ở nhà à?
Lục Chúc Chúc ôm quyển sổ hộ khẩu, ngồi bên bậc cầu thang chờ ông nội về.
Cô bé mở quyển sổ ba đưa cho mình ra, trên quyển sổ viết tên cô bé, biệt danh, ngày tháng năm sinh, còn có thức ăn yêu thích, lớp tiểu học, số điện thoại của cô Trần.
Lục Chúc Chúc thấy ba mình ghi thức ăn yêu thích của cô bé là khổ qua, sắc mặt liền thay đổi, vội vàng lấy bút chì ra, xóa khổ qua đi, đổi lại thành gà rán.
Sau đó xóa biệt danh “Chúc Béo” đi, viết dòng chữ xiêu vẹo “Chúc Xinh”.
Lục Chúc Chúc ngồi trên bậc thang, cánh tay trắng nõn chống cằm, chờ chờ đợi đợi, một giờ đồng hồ rồi ông nội vẫn chưa về nhà.
Trong tiểu khi cũng có vài người lớn tuổi đang họat động, mỗi lần có ông cụ nào lớn tuổi nhìn qua, Chúc Chúc sẽ ngồi thẳng dậy, nghiêm trang chờ đợi, nhìn bọn họ.
Rất đáng tiếc, những ông cụ hiền hòa này không phải là ông nội mà cô bé đang đợi.
Đến buổi trưa, rốt cuộc cũng có người đi đến vườn hoa trước biệt thự, Chúc Chúc mong chờ nhìn về phía người đó.
Lại không ngờ rằng, trước mắt không phải là ông cụ lớn tuổi, mà là một anh đẹp trai, cao lớn, trẻ tuổi.
Anh trẻ tuổi nhuộm tóc màu bạch kim, tóc đang ướt, trên vai là khăn tắm, không mặc áo, hình như mới vừa bơi xong trở lại, trên bụng là tám múi socola dính nước.
Chúc Chúc chăm chú nhìn, suýt chút nữa là quên cả hô hấp…
Anh này đẹp trai quá! Chúc Chúc chưa bao giờ thấy người nào đẹp như vậy, đôi mắt đào hoa như chứa đầy sao vậy!
Ánh mắt của anh đẹp trai cúi xuống, liếc nhìn Chúc Chúc, sau đó đi thẳng qua, dùng thẻ mở cửa biệt thự ra.
Ơ? Anh đẹp trai cũng ở nhà ông nội hả?
Lục Chúc Chúc vội vàng đuổi theo hỏi: “Anh gì ơi, cho em hỏi anh có biết ông cụ nào sống ở đây không ạ?”
Lục Hoài Nhu bịt tai không nghe, không hề để ý tới cô bé.
“Anh ơi, cho em hỏi anh có biết ông nội Lục Hoài Nhu không ạ?”
Lục Chúc Chúc đợi tới trưa, cái mông nhỏ cũng đã ê ẩm, lúc này thấy có người vào nhà nên không thể bỏ qua, truy hỏi: “Anh gì ơi, em tìm ông nội Lục Hoài Nhu, ông nội sống ở đây ạ!”
Cuối cùng, Lục Hoài Nhu không nhịn nổi nữa, xoay người, véo má Lục Chúc Chúc.
Lục Chúc Chúc đau đến mức “Ô oa” lên.
“Nhóc con, tìm tôi có chuyện gì??”
Lục Chúc Chúc lùi về sau, xoa gò má của mình, cau mày nhìn người đàn ông trước mặt, lẩm bẩm nói: “Em đâu có tìm anh, em tìm ông nội em, Lục Hoài Nhu cơ.”
Lục Hoài Nhu liếc mắt nói: “Đây là chiêu trò mới của fan à, giả vờ không biết ông đây?”
“Em không hiểu anh nói gì hết, em tìm ông nội em, Lục Hoài Nhu.”
Lục Hoài Nhu ngồi xổm xuống, đối mặt với cô bé, cười lạnh nói: “Từ trước đến giờ chưa có fan nào gọi ông đây là ông nội.”
Lục Chúc Chúc chớp mắt to, khó có thể tin mà nhìn anh đẹp trai trước mặt: “Anh… anh là Lục Hoài Nhu?”
“Ông đây không phải.”
Lục Chúc Chúc thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy người đó nói: “Chứ chẳng lẽ nhóc là Lục Hoài Nhu?”
“Em…”
Lục Chúc Chúc khó tin, lần đầu tiên hoài nghi về hai tiếng “ông nội”.
Anh đẹp trai trước mặt này là ông nội Lục Hoài Nhu???
Không không không, nhất định là sai chỗ nào rồi.
Ông nội của cô bạn thân Tương Thanh Lâm và ông nội của Trương Hổ có nhiều nếp nhăn trên mặt, thậm chí còn chống gậy, đó mới là dáng vẻ mà ông nội nên có.
Còn anh đẹp trai trước mặt này…. Không thể nào tưởng tượng thành “ông nội”.
“Anh… thật là Lục Hoài Nhu.”
Kiên nhẫn của Lục Hoài Nhu đã hết sạch bởi những câu hỏi vô nghĩa được cô bé hỏi đi hỏi lại.
“Không có việc gì thì đi mau, đừng có đứng trước nhà của ông đây, còn nhỏ mà làm fan cuồng rồi…”
Lục Chúc Chúc đuổi theo, thấp thỏm lấy quyển sổ nhỏ ba đưa ra, đưa cho Lục Hoài Nhu, “Cái này, cho anh.”
Lục Hoài Nhu nhận lấy, không thấy gì cả, nói một chữ: “Bút.”
Lục Chúc Chúc nghe lời lấy bút chì ra đưa cho Lục Hoài Nhu.
Lục Hoài Nhu kí tên rồng bay phượng múa của mình lên bìa quyển sổ, trả lại cho Lục Chúc Chúc: “Rồi đó, có chữ ký rồi thì đi mau.”
Lục Chúc Chúc nhìn cái tên xốc xếch trên quyển sổ, ngẩn người.
Cô bé đâu có muốn xin chữ kí đâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...