‘’ Lạc Hi à !! ‘’ tiếng người đồng nghiệp của cô – Triển Phong vang lên phía sau lưng nhưng cô vẫn mặc, tiếp tục sải những bước chân trên con đường tới sở cảnh sát – nơi cô làm việc. Không phải vì cô ghét anh bạn đồng nghiệp, cũng không phải vì cô không nghe tiếng kêu của anh ta mà chỉ vì lí do đơn giản, đó đã là bản năng của cô, cô dường như chẳng quan tâm đến thứ gì xung quanh ngoài công việc, mọi người cũng chẳng ai hiểu được điều đó, nhưng nó đã trở thành một lẽ tự nhiên, không biết từ bao giờ chẳng có ai nghi vấn về điều đó nữa.
Bước chân tới cổng của sở cảnh sát Flym, cô chợt dừng lại, lượn đôi mắt nhìn cái gì đó đang lấp ló phía sau bức tường dày nhưng chỉ vài giây sau đó cô tiếp tục bước, Triển Phong chẳng hiểu ở cô có vấn đề gì nhưng Lạc Hi lâu nay là thế, thắc mắc của anh ta chắc chắn không thể nào được giải đáp nên anh dẹp phăng cái nghi vấn ấy ra khỏi đầu thật nhanh và bước vào cơ quan.
Cô lãnh đạm lướt qua từng người một trong cơ quan, không cúi đầu chào hỏi, không một lời hỏi han, chỉ ngoại lệ những người ở cấp trên cô mới thực hiện điều đó. Và việc làm của cô đã lọt vào con mắt của Tống Gia Nhi. Cô ta cũng làm trong cơ quan của Lạc Hi nhưng chỉ khác ở chỗ Lạc Hi ở đội hình sự, còn Gia Nhi ở đội tìm người. Trong ba năm nay, kể từ khi Tống Gia Nhi và Lạc Hi vào đây làm việc cùng một thời điểm thì dường như Gia Nhi đã ghen ghét cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trước tiên là việc cô ta tự nhận thấy Lạc Hi cứ tỏ ra mình tài giỏi đâm ra khinh thường người khác, sau là việc Triển Phong – người mà cô ta mến mộ từ lâu cứ bám mãi Lạc Hi không buông.
‘’ Triển Phong à, tối nay tôi có việc cần bàn về vụ án ‘’ bắt cóc ‘’ mấy hôm trước, anh sẽ đi ăn tối sẵn tiện bàn việc luôn chứ ?? ‘’ Gia Nhi cố tỏ ra lạnh lùng, nói với Triển Phong bằng giọng vô cùng nghiêm túc, cô ta nghĩ đó cũng là một cách để Triển Phong chú ý đến cô ta.
‘’ Bây giờ không thể sao cảnh sát Tống? ‘’ Triển Phong suy nghĩ hồi lâu rồi đáp
‘’ Thì…lúc này tôi hơi bận, phải lo cho vụ án mới ‘’ cô ta ngập ngừng, đỏ mặt vì kế hoạch đặt ra không thành công như mong muốn, nhưng mặt cô ta cứ như nghĩ thầm ‘’ thể nào tối nay anh cũng phải đi ăn với tôi ‘’
‘’ Vậy cũng được, hẹn gặp ở cơ quan nhé ‘’ Triển Phong nói gấp rồi chạy tới nơi làm việc của mình, anh là một cảnh sát giỏi và thân thiên, lại càng mang vẻ đẹp lãng tử nhưng lại rất cuốn hút, quả thật không sai chút nào khi cả khối nữ cảnh sát ở đây chết mệt vì anh ta.
Triển Phong đang làm việc chợt nhìn sang Gia Hi, cô quả thật đang rất chú tâm, từng ngón tay dài thon thả lướt trên bàn phím, khuôn mặt nghiêm túc đến kì lạ, nhưng lại chính lúc này anh cảm thấy cô thật đẹp, làn da trắng hồng , môi cô ẩm ướt, mềm mượt như cánh hoa anh đào, đôi mắt màu bạc lạnh lùng nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp lạ thường.
‘’ Làm ơn, đừng nhìn tôi với đôi mắt đó ‘’ Lạc Hi bất ngờ lên tiếng, anh giật bắn mình, cố trấn tỉnh lại rồi chỉ biết nở nụ cười trừ với cô.
‘’ Lạc Hi, Triển Phong hai cô cậu đi điều tra vụ án ‘’ bắt cóc ‘’ để coi thử có thêm manh mối gì nữa hay không rồi hãy kết án ‘’ đội trưởng Huỳnh ra lệnh cho cả hai
‘’ Vâng, thưa đội trưởng ‘’ Triển Phong đứng dậy ra vẻ nghe lệnh, còn cô chỉ nhẹ nhàng đứng dậy cúi chào đội trưởng Huỳnh rồi cùng Triển Phong ra khỏi sở.
--------------------
Lạc Hi và Triển Phong tới nhà nhân chứng đã chứng kiến vụ bắt cóc mà cả đội đang điều tra, cũng là nhân chứng duy nhất trong vụ án bế tắc này, nói là bế tắc vì vụ án xảy ra trong một con hẻm không có camera theo dõi, chỉ có một nhân chứng duy nhất và hiện giờ tên bắt cóc không liên lạc gì với gia đình của đối tượng cả. Mặc dù nói là có nhân chứng nhưng mọi thứ vẫn vô ích, vì bằng cách nào đó tên bắt cóc đã đe dọa bà ta không được nói gì.
‘’ Bà Lý à, chúng tôi nói lại cho bà một lần nữa, đây không phải là vụ bắt cóc tống tiền bình thường mà là một bắt cóc hết sức nghiêm trọng, cho đến giờ tên bắt cóc vẫn chưa liên lạc với gia đình nạn nhân, bà là nhân chứng duy nhất trong vụ án này, chúng tôi mong bà hợp tác. ‘’ Triển Phong nói rành mạch, dứt khoác
‘’ Tôi đã nói là tôi không biết gì hết, xin lỗi, tôi có việc phải đi trước ‘’ nói xong bà Lý đứng dậy rồi nhanh chóng rời khỏi, khuôn mặt lộ rõ sự sợ hãi, Lạc Hi nãy giờ chẳng nói gì, cho đến khi bà ta đi thì cô nhếch mép khinh bỉ loại người như thế, cũng đúng, một khi tên tội phạm kia đã đe dọa đến bà ta thì hậu quả khôn lường, chả trách sao bà ta chỉ biết nói vài câu rồi bỏ đi.
‘’ Cảnh sát Lạc, cô cũng nên nói gì đi chứ ? ‘’ Triển Phong khó chịu nói
‘’ Tên bắt cóc đã đe dọa bà ta, nói gì thì cũng vậy thôi ‘’ Lạc Hi lạnh lùng nói rồi cũng bỏ đi, đến nước này thì đúng thật là đã bế tắc, trừ khi bà ta chịu nói ra mọi chuyện.
------------------------
Lạc Hi cố bước thật nhanh về cơ quan, ‘’ tuy đã bế tắc nhưng không thể dễ dàng bỏ cuộc như thế ‘’ cô tự nhủ mình. Đột nhiên cô bị ai đó đâm trúng, ngã xuống đường, vẻ mặt bực bội lộ rõ trên gương mặt thiên thần của cô, ngước lên xem người đã đụng trúng cô là ai, cô ngỡ ngàng khi thấy anh ta, chân cô tê cứng, không thể nhấc lên được. Qủa thật rất giống, là anh ta sao ? nhưng không phải anh ta đã ….
‘’ Này cô à, có sao không ? ‘’ tiếng của anh ta đưa Lạc Hi thoát khỏi dòng suy nghĩ.
‘’ Không ‘’ cô trả lời cộc lốc cố đứng dậy nhưng không được, hình như chân cô đã bị bong gân vì sự cố ngã lúc nãy. Người con trai kia hình như biết được điều đó, đưa tay ra ý cho cô đứng dậy, chính ở giây phút này, tim cô như ngừng đập, sao cô lại có cảm giác như vậy chứ, cảm giác này … quen thuộc quá, cô đã từng cảm nhận được nó rồi sao, là cảm giác của mười năm trước sao ?? Không chỉ có cô Mạc Hàn Tử cũng cảm nhận được điều này, anh cũng thấy rất lạ, nhưng ý nghĩ ấy tan biến khi anh nghĩ đến anh chẳng hề quen biết người con gái trước mặt mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...