Chất Xúc Tác Ngọt Ngào

Tuy rằng buổi sáng vẫn còn nhiệt huyết lăn giường, nhưng tới buổi chiều Tạ Mục Trì cũng đã đưa Hứa Nguyệt Y đến Cục Dân Chính trong tình trạng hoàn thân của cô đã sớm ê ẩm, anh chỉ có thê ôm cô đi thôi.

Nhưng thà rằng để cô tự đi còn đỡ mất mặt hơn là bây giờ, nhìn mà xem mọi người ở đây ai cũng nhìn họ rồi bàn tán xôn xao, có người còn che miệng cười khúc khích nữa chứ, thật là mất mặt muốn chết rồi.

Nhưng Tạ Mục Trì có vẻ không quan tâm đến những người đó lắm, thứ anh quan tâm là bé cưng của mình còn khó chịu hay không.

- Tạ Mục Trì, anh buông em ra em đi.

- Không được, chẳng phải vừa rồi em còn than eo mỏi chân tê sao? Để anh ôm em như vậy là được rồi.

Cuối cùng thì Hứa Nguyệt Y cũng chịu thua với lý lẽ cực kỳ vô lý của anh, sau đó không lâu thì cũng đã đến lượt anh và cô đến làm thủ tục.

Lúc chị gái đó tiếp nhận hồ sơ còn ngạc nhiên nhìn anh, lại nửa đùa nửa thật nói:

- Còn trẻ vậy mà đã kết hôn rồi sao?

Tạ Mục Trì cũng không biết xấu hổ, thẳng thắn đáp:


- Lỡ ăn cô ấy rồi, nên phải kết hôn thôi. Với cả… Đã trễ ba tháng rồi.

Lúc này chị gái kia mới nhìn vào ngày sinh của Tạ Mục Trì, hóa ra trễ ba tháng ở đây là hiện tại sao với ngày sinh của anh đã trễ ba tháng. Tức là anh đang muốn nói khi anh vừa đủ tuổi đã muốn cùng cô kết hôn.

Mọi thủ tục cũng không quá rườm rà, rất nhanh thì đã xong rồi, chị gái đó liền nhìn cô cười đầy mờ ám, nói:

- Vậy là xong rồi đó, chúc hai người bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử.

- Không được, phải sinh thiên kim, không cần quý tử.

- Đúng đúng đúng, sớm sinh một thiên kim xinh đẹp như mẹ.

Lĩnh chứng xong thì Tạ Mục Trì cũng thỏa mãn đi cùng bà xã chính thất đi về nhà, đương nhiên là anh cũng không quên nhiệm vụ phát cẩu lương số lượng lớn lên trang cá nhân, sau đó còn ở trước cửa Cục Dân Chính hôn lên môi của cô, nói:

- Bà xã, vậy là anh đã có danh phận chính thức rồi.

- Tạ Mục Trì, anh đúng là vô sỉ thật đó, cái gì cũng dám nói.

- Vô sỉ như vậy mới cưới được vợ chứ, em nói đúng không?.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

[…]

Vì hôn lễ đã sớm được chuẩn bị từ trước đó, cho nên khi nghe Hứa Nguyệt Y báo tin rằng hai người đã đăng ký kết hôn rồi thì hai bên gia đình cũng nhanh chóng hoàn thiện các bước cuối cùng.

Hôn lễ của Hứa Nguyệt Y và Tạ Mục Trì đã được định là vào một ngày mùa thu ở tại sảnh chính lớn nhất Đế Đô, số lượng quan khách hôm đó phải nói là đông nghẹt cả khán phòng, ai nấy đều biết đây là hôn lễ thế kỷ giữa gia đình hào môn thế gia của Đế Đô và gia đình trâm anh thế phiệt của Nhâm thành, đâu ai vắng mặt chứ.

Chiếc váy cưới với giá trị không thể tính toán bằng tiền cũng đã được khoác lên người cô dâu xinh đẹp, Phù Ngân Cát ở bên cạnh liền tấm tắc khen ngợi, sau đó lại nói:


- Y Y à, cháu không vào giới giải trí đúng là tổn thất lớn đó.

Hoắc Ninh Tích ở bên cạnh liền cười nhẹ, nói:

- Chị dâu, nếu để tên Tạ Mục Trì nghe thấy thì cậu ta sẽ tức chết đó.

- Cũng chỉ có thể là tức chết thôi, chứ vai vế của chị bây giờ lớn hơn cậu ta rồi.

Còn Hứa Nguyệt Y cũng chỉ biết cười, thật ra lý do cô quyết định kết hôn với anh sớm như vậy cũng không hoàn toàn vì tình yêu đâu… Còn một lý do nữa, đó chính là Tạ gia rất tôn trọng quyết định của cô.

Trước khi tiến tới hôn nhân thì cô đã có nói chuyện với cha mẹ chồng tương lai, vì hiện tại cô vẫn còn bận quan tâm sự nghiệp, nên chuyện con cái sẽ không thể gấp. Lúc đó Khương Tuệ Lương còn nhìn cô, nói:

- Đúng! Con dâu nói rất hợp ý mẹ, con cứ chơi cho thỏa thích đi, khi nào thích sinh thì sinh, đừng sinh sớm làm gì, chỉ khổ chúng ta thôi.

Hóa ra bà ấy cũng là vì có em bé hay nói đúng hơn là có Tạ Mục Trì cho nên mới kết hôn sớm, còn bây giờ bà ấy lại truyền kinh nghiệm cho con dâu.

Khi thấy một gia đình tốt như vậy… Hứa Nguyệt Y đã quyết định luôn rồi.

Không gả cho anh, thì gả cho ai chứ?

Giờ lành đã đến, cô dâu khoác tay cha bước lên lễ đường với sự chứng kiến của đông đảo những người có mặt ở đây.


Ở trước mặt chú rể của đời mình, Hứa Nguyệt Y cũng chỉ mỉm cười nhẹ, nhưng Tạ Mục Trì đã sớm nôn nóng đến mức không đứng vững rồi.

Nhẹ nhàng trao nhẫn vào tay của cô, sau đó lại hôn lên môi cô, Tạ Mục Trì nhỏ giọng nói:

- Chào mừng em đến với cuộc sống của anh… Y Y, anh yêu em.

- Em cũng yêu anh, Mục Trì.

Hôn lễ thật ra thì cũng chỉ là nghi thức mà thôi, cần là cần hai người yêu nhau, nếu như đã yêu thì cho dù có hay không cũng không quá quan trọng.

Nhưng Tạ Mục Trì muốn Hứa Nguyệt Y mãi mãi là công chúa của anh, mãi là chất xúc tác khiến cho anh cảm thấy mỗi ngày đều ngọt ngào.

Anh yêu cô… Cả đời sẽ không thay đổi.

[HOÀN TRUYỆN]

#Yu~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận