Vốn dĩ còn định rằng sẽ cùng nhau thức tới sáng để đón bình minh, nhưng vì Phù Ngân Cát đã sợ đến mức ngủ quên rồi, cho nên mọi người đều để cô ấy ngủ, hiển nhiên thì ngủ ở lều của Hoắc Ninh Tường rồi, cô gái nhỏ ở bên trong, người vệ sĩ bảo vệ cô ấy vẫn ở bên ngoài để nói chuyện với mọi người.
Lúc này Tạ Mục Trì mới biết rằng lý do Vương Duật Thành không đến Đế Đô là vì “tình yêu” của đời mình đang ở Nhâm thành, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cậu ấy đã xác nhận sẽ kết hôn với cô gái đó rồi.
Theo như những gì Vương Duật Thành kể thì cô gái đó lớn hơn cậu ấy sáu tuổi, tức là nói rằng năm nay cô gái đó đã hai mươi ba rồi. Nghe đâu cũng chỉ là một thực tập sinh ở Vương thị, còn là bạn học cùng lớp Đại học nữa chứ, sự yêu chiều của Vương Duật Thành thật sự là rất lộ liễu.
Lộ liễu tới mức cả công ty đều muốn ship couple, nhưng cô gái kia vừa quan ngại hoàn cảnh gia đình, lại lo lắng về tuổi tác, nên cứ liên tục né tránh… Cơ mà gia đình nhà họ Vương có một cái truyền thống chính là “mặt dày theo đuổi”, lại có thêm sự trợ giúp từ mẫu hậu và cô út, thì hiện tại Vương Duật Thành và cô gái đó đã hẹn hò rồi.
Kiều Luân Vũ nghe qua còn há hốc… Tình yêu của các học bá đều liều mạng như vậy sao?
Vốn dĩ cậu ta nghĩ rằng ở đây có một Tạ Mục Trì mặt dày, cộng thêm một Hoắc Ninh Tường không biết chừng mực là đủ rồi… Hóa ra còn có thêm một tên mặt dày hơn cả Tạ Mục Trì, không biết chừng mực hơn Hoắc Ninh Tường…
Nếu nói như vậy, ở đây ai cũng đều đã có người yêu, trừ cậu ta thôi á?
Đột nhiên Kiều Luân Vũ lại nhìn sang Hoắc Ninh Tích, nhưng cô ấy vẫn cực kỳ bình thản, còn liên tục nhìn dáo dác xung quanh, ban đầu khi ngồi ở đây thì cô ấy thật lòng cũng có chút sợ ma, nhưng bây giờ đông người như vậy, chắc ma sẽ không đến hù bọn họ đâu nhỉ?
Cái suy nghĩ này của học bá đúng là làm người ta cạn lời.
Nghĩ đến chuyện bản thân không dám thổ lộ thì Kiều Luân Vũ cũng thấy mình có hơi tệ một chút, nói sao thì Hoắc Ninh Tích cũng là nữ, cậu ta đâu thể nào hi vọng cô ấy chủ động được chứ… Chỉ có thể là cậu ta thôi.
Còn chưa để Kiều Luân Vũ lấy xong dũng khí thì Hoắc Ninh Tích lại nhìn Vương Duật Thành nói:
- Phải rồi Duật Thành, chuyện chị sẽ đến Vương thị làm thực tập sinh, cậu Tùng nghĩ thế nào rồi?
- Hả? Sao đột nhiên lại muốn đến Vương thị cướp chén cơm của em vậy?
Hoắc Ninh Tích lại nhún vai, còn tỏ ra rất bất lực nói rằng cô ấy hết đường đi rồi.
- Hoắc Ninh Tường vào Hoắc thị, Y Y chọn Y Tuyết, bây giờ chỉ còn Hứa thị và Vương thị thôi… Mà chị với Hứa thị không quá thân thiết, đành chọn Vương thị.
Khóe môi của Kiều Luân Vũ có hơi giật giật… Ý là bọn họ chỉ mới là sinh viên năm nhất thôi đó, muốn thực tập ít nhất cũng phải là năm ba, năm tư… Bây giờ tính toán sớm như vậy liệu có ổn hay không đây?
- Chẳng phải chị còn một chỗ nữa sao?
- Chỗ nào?
- Về Tiêu gia làm dâu đó. Em nghe nói rằng thái tử gia của nhà họ Tiêu “rất để ý” đến chị, hơn nữa Tiêu Phủ Đế Đô… Không phải muốn vào là vào đâu, làm dâu hào môn rất tốt mà.
Kiều Luân Vũ nghe xong cũng tỉnh cả ngủ… Cái gì mà Tiêu gia? Cái gì Tiêu Phủ Đế Đô? Cái gì mà làm dâu hào môn chứ? Rốt cuộc Vương Duật Thành này đang muốn đào góc tường nhà ai vậy hả?
- Tiêu gia… À, Tiêu Trọng Triết, có nghe qua, nhưng không hứng thú lắm.
- Còn không hứng thú sao? Mẹ người ta là đại lão đó, cha cũng là chủ tịch Tiêu gia. Gả qua đó chỉ có nằm không hưởng phúc thôi.
Nếu đổi lại là người khác thì họ chỉ tự hỏi tại sao không sớm gả vào nhà họ Tiêu, nhưng đối với một người như Hoắc Ninh Tích thì quả thực là không hứng thú.
Chẳng những thế mà cô còn chỉ tay về phía của Kiều Luân Vũ, thản nhiên nói:
- Ăn cơm mềm thì gả cho cậu ta không phải là nhanh hơn sao, đúng không?
Vốn dĩ Kiều Luân Vũ đang rất không vui, vì tự nhiên crush của anh lại bị người ta mai mối công khai, nhưng sau khi Hoắc Ninh Tích chỉ về phía anh, còn nói rằng “gả cho anh”, làm sao mà không ngượng ngùng chứ.
- Ph…Phải…
Nhìn Kiều Luân Vũ đỏ mặt thẹn thùng, ai nấy đều cảm thấy ngán ngẩm, bây giờ lại có thể sai trái như vậy sao? Tại sao họ lại có cảm giác Hoắc Ninh Tích đang cố ý bật đèn xanh cho cái tên Kiều Luân Vũ kia vậy?
Không chỉ thế… À… Nó không phải đèn xanh, mà đây là Hoắc Ninh Tích đã dỡ bỏ luôn hàng rào cho người ta nhảy vào làm chuyện xấu rồi, nó chính xác là một câu khẳng định đến từ trái tim đó, nếu như người thông minh sẽ nhận ra, chỉ có điều… Người dượng nhỏ tương lai này hình như không thông minh lắm.
Tạ Mục Trì lúc này liền huých tay vào người của Kiều Luân Vũ, nói:
- Mở miệng ra tỏ tình đi, nếu cậu không mở miệng thì đừng hòng cưới được dì nhỏ.
- Mở… Mở miệng thế nào?
- Dô, bình thường Kiều thiếu gia giỏi tán tỉnh nữ nhân lắm mà?
Nói đến đây thì đột nhiên Kiều Luân Vũ và Tạ Mục Trì cảm thấy có chút lạnh sống lưng, nhìn sang thì thấy Hoắc Ninh Tích đang nhìn họ bằng cặp mắt đằng đằng sát khí.
Không những vậy mà còn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giỏi tán tỉnh? Nữ nhân?
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...