Nhưng cho dù Hoắc Ninh Tường có hung dữ tới đâu thì Tạ Mục Trì cũng không sợ nữa rồi, dù sao thì bây giờ anh cũng đã có danh phận chính thức rồi, làm gì cần sợ người này nữa chứ.
Anh thậm chí không buông tay mà còn siết chặt tay hơn, thiếu điều là đem Hứa Nguyệt Y về nhà nữa thôi đó.
Nhìn thấy Tạ Mục Trì cứng đầu như vậy Hoắc Ninh Tường còn định xông vào đánh nhau một trận, nhưng cũng may là được Hoắc Ninh Tích giữ lại, sau đó còn nói:
- Lại muốn đánh nhau, không biết anh giống ai nữa đó, đã đánh không lại còn cứ hay ra vẻ làm màu!
Hứa Nguyệt Y cũng nhìn cậu nhỏ nhà mình rồi lại nói:
- Cậu nhỏ… Chuyện đó… Cháu đã đồng ý làm bạn gái của Mục Trì rồi.
Gương mặt của Tạ Mục Trì bây giờ chính là kiểu đang rất hãnh diện, nhìn cái mặt gợi đòn kia hiện rõ ba chữ “Nghe rõ chưa?”.
Sau đó Tạ Mục Trì còn muốn chọc tức Hoắc Ninh Tường khi cầm tay cháu gái cưng của cậu ta, rồi hôn một cái, lại nhìn Hoắc Ninh Tường, nói:
- Cậu nhỏ, sau này chúng ta là người một nhà rồi, hi vọng cậu nhỏ chiếu cố “cháu rể” nha.
Cái nết này của Tạ Mục Trì quả nhiên là rất đáng bị đánh, nếu như không phải Hoắc Ninh Tích giỏi kiềm chế thì bây giờ cô ấy cũng muốn xông đến đạp đầu anh một cái cho hả dạ.
Nhưng Hoắc Ninh Tường lại giống như Phù Ngân Cát, lại hỏi Hứa Nguyệt Y rằng cô có bị ép không?
Hết nghi ngờ cô bị ép, thì lại nghĩ cô đang nói năng mê sảng, chắc chắn Tạ Mục Trì đã cho cô uống thuốc gì đó rồi.
Lúc này Kiều Luân Vũ lại đưa tay vỗ vai thằng bạn của mình, nói:
- Xem ra chẳng ai tin người như cậu lại tán tỉnh được Nguyệt Y.
Tớ đã bấm tay cho cậu rồi, đợi khi cậu đưa Y Y về Tạ gia, mẹ cậu và Yếm Tranh chắc chắn cũng sẽ hỏi y hệt.
Gương mặt của Tạ Mục Trì liền có chút sa sầm, chẳng lẽ anh tệ tớ mức không xứng với cô sao? Nhìn sơ qua thì cũng đâu có tệ lắm… Ít nhất thì anh còn đứng thứ hai từ dưới đêm lên chứ đâu có đứng chót bảng như Kiều Luân Vũ.
Mà cái thằng đội sổ lại còn muốn tán tỉnh học bá thủ khoa, thì anh tán tỉnh được cô bé nhỏ xinh của anh thì có gì lạ? Mấy người này đúng là điên hết rồi.
Ngồi lại với nhau, Hoắc Ninh Tường vẫn chưa hết lườm liếc anh, còn dặn dò Hứa Nguyệt Y phải cẩn thận, không được phép đi chơi riêng với anh.
Nói chung thì ông cụ non Hoắc Ninh Tường bây giờ rất ra dáng một người cha sắp mất bình rượu mơ của mình nên cực kì khẩn trương.
Phù Ngân Cát cũng nhìn Hoắc Ninh Tường, tuy bình thường cô ấy thấy cậu ta cũng điên điên khùng khùng, lâu lâu còn tự mãn, nhưng phải công nhận rằng Hoắc Ninh Tường là một người cậu có trách nhiệm, một người anh trai rất tốt.
Thiện cảm trong lòng của Phù Ngân Cát dành cho Hoắc Ninh Tường cũng cộng thêm mấy điểm.
[…]
Buổi tối trước khi quay về Đế Đô thì mọi người đã có một buổi liên hoan nhỏ với nhau, lúc này Phù Ngân Cát lại chạy đến chỗ của Hứa Nguyệt Y, nói:
- Nè Y Y, cậu biết tin gì chưa?
- Biết cái gì?
- Chu Nam chuyển trường rồi, nghe nói rằng cậu ta đã chuyển đến trường Đại học số ba ở cách xa trung tâm Đế Đô lắm, nơi đó phải nói là cực kỳ tệ luôn.
Còn Hạ Mỹ Tinh cũng rời khu quân sự rồi, nghe nói Hạ gia đã sắp xếp cho cậu ta đi du học…
Nhìn qua nhìn lại, Phù Ngân Cát lại nói nhỏ vào tai cô:
- Tớ nghe nói rằng đi du học chỉ là cái cớ thôi, thật ra là Hạ gia đã đem Hạ Mỹ Tinh gả đi rồi.
Nhà chồng của cô ta nghe đâu là người Đông thành đang sinh sống ở nước ngoài.
Hứa Nguyệt Y cũng nghĩ rằng sau chuyện này Chu Nam và Hạ Mỹ Tinh sẽ không tiếp tục ở lại Đế Đô đâu, nhưng cô không nghĩ là hai người họ lại xảy ra những chuyện như vậy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2.
Thiên Hà Đơn Độc
3.
Tôi Gửi Nhầm BVS Cho Trùm Trường
4.
Học Bá Đụng Phải Giáo Bá
=====================================
Cũng chẳng cần hỏi cô cũng biết người làm ra chuyện này chắc chắn là ông bà ngoại rồi, nhưng mà nói sau đi nữa thì Hạ Mỹ Tinh cũng được xem là một thiên kim danh giá của Hạ gia, cho dù ông ngoại có ra tay cũng không thể làm lớn như vậy được.
Bất chợt, cô lại nhìn sang Tạ Mục Trì, nhưng anh vẫn còn tập trung cắt thịt cho cô, thấy cô gái nhỏ nhìn mình, anh lại đưa tay véo nhẹ lên mũi cô, nói:
- Tự nhiên nhìn anh làm gì? Ăn đi chứ.
- Có phải là anh đã nói gì với cha mẹ anh đúng không? Tốt xấu gì gia đình của Hạ Mỹ Tinh cũng không phải dạng vừa mà.
Tạ Mục Trì lại cười sau đó anh lại nhỏ giọng nói:
- Bé cưng của anh thông minh quá, nhưng anh không có nói gì với họ cả, là Tạ Ân Quốc đã cáo trạng.
Dừng một chút, anh lại hôn nhẹ lên gương mặt của cô, nói tiếp:
- Hơn nữa đó chính là cách cha mẹ chồng đang muốn ra mặt bảo vệ con dâu bảo bối của họ.
Đừng nghĩ nhiều, tất cả đều là do họ cam tâm tình nguyện làm mà.
#Yu~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...