Ở nhà ăn bây giờ đã bắt đầu ồn ào và bàn tán về chuyện của ngày hôm qua, có người thì cho rằng Tạ Mục Trì chỉ đang màu mà thôi.
Nhưng có vài người bạn “thân” của Hạ Mỹ Tinh lại cho rằng anh làm như thế là muốn Hạ Mỹ Tinh chú ý đến anh nhiều hơn, muốn khiến cô ta ghen rồi chủ động đến giảng hòa.
Hiển nhiên những câu nói “não ngắn” đó đã bị Hoắc Ninh Tường và Hoắc Ninh Tích nghe thấy.
Cho xin lỗi đi… Hạ Mỹ Tinh kia tuổi gì mà đòi so với Y Y nhà họ?
Nhan sắc cũng tầm thường, học lực bình thường, nhìn từ trên xuống dưới không có lấy một chỗ để cộng điểm.
Lại nhìn sang Hứa Nguyệt Y nhà họ đi nào, nhan sắc thì khỏi phải bàn, nói ngọt ngào có ngọt ngào, nói đáng yêu có đáng yêu, nói quyến rũ chết người cũng có quyến rũ, thần hình thì chuẩn chỉnh, học lực thì còn cần phải có ý kiến sao? Là nằm trong top ba của trường đó.
Chẳng những đẹp người mà còn đẹp nết, vừa lương thiện lại còn dịu dàng, đoan trang hiền thục thứ hai không ai dám dành thứ nhất.
Vậy mà chẳng lẽ lại không bằng một đứa ất ơ không có danh tiếng như Hạ Mỹ Tinh á? Nằm ngủ rồi mơ đi cho đẹp trời!
Hoắc Ninh Tường vốn dĩ không muốn nói đâu, nhưng đám kia càng nói càng quá đáng.
Trong đó có một nữ sinh tên là Chu Nam đã nhìn sang Hạ Mỹ Tinh, nói:
- Phải rồi Mỹ Tinh, chắc là cậu không biết đâu ha, cái đứa con gái chẳng phải con ruột của cô Hoắc đâu, cô Hoắc là mẹ kế đấy.
Hơn nữa mẹ ruột của cô ta còn cực kỳ xấu xa, lúc trước từng đến trường làm loạn mấy lần.
Hạ Mỹ Tinh nghe thấy cũng ngạc nhiên, sau đó còn nhìn Chu Nam, nói:
- Cậu biết Nguyệt Y hả?
- Biết chứ, năm đó tớ và cô ta học cùng lớp mà.
Tính cách thì lầm lì, ai nói chuyện cũng không đáp, lại không hòa hợp được với lớp nên đã bị cô lập.
Khi đó chủ nhiệm còn cho rằng do tính cách của Hứa Nguyệt Y không phù hợp, nhưng cô chủ nhiệm đâu có nghĩ… Tất cả đều là do bọn tớ bày đầu.
Nghe đến Hoắc Ninh Tường đã không thể nhịn được, cậu ta còn muốn sang đó đánh cho đám nữ sinh kia một trận, nhưng Hoắc Ninh Tích lại nắm lấy tay của anh trai, nói:
- Đứng yên, chạy loạn đi đâu.
- Em không nghe đám người kia nói sao? Là họ đã cô lập Y Y đó, lúc đó chỉ mới có mười mấy tuổi mà sao lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Anh phải cho tụi nó một bài học.
- Đứng yên.
Hoắc Ninh Tường thấy em gái liếc một cái liền ngoan ngoãn đứng yên, nhưng anh vẫn còn tức giận lắm.
Ở bên kia dường như bọn họ vẫn chưa biết nguy hiểm đang gần kề, Chu Nam lại tiếp tục nói:
- Nhưng sau đó cậu có biết gì không? Hứa Nguyệt Y vậy mà lại là đứa hay mách lẻo, cô ta đã nói chuyện đó với mẹ mình… À không, phải nói là mẹ kế mới đúng.
Khi đó ở trung tâm thương mại thì mẹ kế của cô ta đã dằn mặt một đám nữ sinh như tụi tớ.
Sau đó không lâu thì mẹ ruột của Hứa Nguyệt Y cũng đến tìm cô ta, nhưng Hứa Nguyệt Y lại đi theo cha và mẹ kế, mặc kệ mẹ ruột… Cậu nói xem, người con này đẻ ra đúng là sai lầm của tạo hóa mà.
- Cậu nói thật sao? Tại sao cậu ấy lại kì lạ như vậy chứ? Dù có thân thiết tới mẹ kế đến đâu cũng không nên hắt hủi mẹ ruột chứ… Chẳng lẽ cậu ấy không sợ mẹ đau lòng à?
- Thì cô ta là kẻ ăn cháo đá bát mà.
Sau khi ở lớp gây thương nhớ cho vài bạn nam, liền chuyển trường về Nhâm thành, nghe nói là về quê của mẹ kế.
- Sao có thể quá đáng như vậy chứ?
Khi này Hoắc Ninh Tích vốn dĩ đã nhịn hết nổi rồi, cô ấy còn muốn trực tiếp bay đến combat một trận, nhưng ai mà có ngờ Tạ Mục Trì gương mặt sa sầm lại nhanh hơn một bước.
Anh cầm lấy một ca nước và một ít đồ ăn thừa, trực tiếp đổ lên đầu của Chu Nam, làm cho cô ta phải hét lên.
Quay lại còn định mắng tên nào không có mắt, nhưng khi thấy người đó là Tạ Mục Trì thì cô ta liền im bặt, Hạ Mỹ Tinh lại giả vờ làm bồ tát sống, nói;
- Mục Trì, sao cậu lại làm như vậy chứ? Nam Nam cũng chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà.
- Nói chuyện phiếm? Ngay cả đích danh cũng lôi ra rồi mà còn nói là chuyện phiếm? Chu Nam, năm đó tôi nể mặt cậu còn nhỏ nên mới không so đo tính toán với cậu, một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi đã chia bè chia phái cô lập bạn cùng lớp.
Cậu nghĩ như vậy là hãnh diện lắm sao? Hả!
Chu Nam liền cười khẩy, lại nói:
- Tạ Mục Trì, cậu đừng ở đây làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa.
Chẳng phải ban đầu cậu cũng không hề thích Hứa Nguyệt Y hay sao, còn chuyện cô lập cô ta cũng chẳng phải một mình tôi làm.
Mà những gì tôi nói có câu nào sai sự thật chứ?
Còn chưa để Chu Nam nói hết thì một tiếng *CHÁT* đã làm mọi thứ ngưng lại…
#Yu~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...