CHƯƠNG 6
Ngày hôm sau, lúc Vũ Văn Anh tỉnh lại, mới phát hiện ra là đã chính ngọ, dọa y đến nỗi toát mồ hôi lạnh. Y sợ muộn giờ hầu hạ Hách Liên Quyết, liền luống cuống mặc quần áo, rửa mặt qua loa rồi chạy nhanh ra ngoài. Vừa ra đến cửa, thì cửa bị một người ngoài mở ra, Vũ Văn Anh nhìn kỹ người đến, nhất thời sững sờ tại chỗ, há hốc mồm nói:
– Diệu…… Diệu Ngôn……
Diệu Ngôn nhìn y cũng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trừng mắt với y:
– Thập tam Hoàng tử, sao ngài lại chạy ra đây? Mau nằm xuống nghỉ ngơi!
Vũ Văn Anh lúc đấy mới có phản ứng, lại hoảng hốt nói:
– Ta phải nhanh đến thư phòng, hôm nay đến muộn như vậy, thể này cũng bị hắn mắng.
Diệu Ngôn biết thừa ‘hắn’ ở đây là ai, liền nhìn Vũ Văn Anh cười nói:
– Không phải lo, là Vương gia bảo ngài phải nghỉ ngơi nhiều. Vương gia đã vào triều, giờ ngài đến thư phòng cũng không có việc gì làm đâu.
– Nga…… Đúng rồi, Diệu Ngôn, sao ngươi lại ở đây? – Vũ Văn Anh chợt nhớ Diệu Ngôn không phải là đang làm việc ở hoán y điện sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở phòng của Hách Liên Quyết.
Diệu Ngôn lại cười:
– Sáng sớm hôm nay, Vương gia đã sai người kêu ta đến, bảo ta phải hảo hảo chăm sóc ngài. Cho nên, nếu Thập tam Hoàng tử không muốn ta trở lại hoán y điện, thì ngài mau nằm xuống nghỉ ngơi đi. – Bởi vì xung quanh không có người, nên Diệu Ngôn mới tỏ ra thân mật với Vũ Văn Anh.
Vũ Văn Anh ngoan ngoãn nằm lên giường. Bởi vì nhìn thấy Diệu Ngôn đang đứng trước mặt mình bằng xương bằng thịt, nên sắc mặt của Vũ Văn Anh cũng tốt hơn nhiều.
– Diệu Ngôn, kỳ thật ta cũng không sao cả đâu, cũng chẳng phải mắc bệnh nặng.
– Không được! – Diệu Ngôn vừa nói, vừa đặt mấy món ăn nhẹ lên bàn. – Vương gia nói, nếu ngài có bị làm sao, sẽ mang ta ra cho chó ăn. Ngài cũng biết đấy, Vương gia nói một là một, hai là hai.
Cái kiểu nói như vậy đích thị là của Hách Liên Quyết. Vũ Văn Anh cụp mắt lại, không hiểu tại sao trong lòng y lại trào lên một cảm giác ấm áp. Đang ngơ ngẩn, Diệu Ngôn đã múc một thìa cháo giơ trước mặt y:
– Nào, ngài mau ăn đi.
Vũ Văn Anh vội vàng cầm lấy bát, còn nói:
– Diệu Ngôn, ta tự ăn được mà.
Diệu Ngôn mặt mếu máo:
– Thập tam Hoàng tử, ngài còn như vậy thì ta sẽ bị Vương gia mắng mất.
Vũ Văn Anh cười cười:
– Không sao đâu, ta không nói cho hắn biết là được.
– Không nói cho bổn vương chuyện gì vậy? – Một thanh âm truyền đến, đồng thời cửa phòng Vũ Văn Anh cũng bị đẩy ra.
Hách Liên Quyết mặc trường sam màu xanh lơ, quanh hông có đeo thắt lưng nạm vàng, làm nổi bật lên dáng người cao lớn của hắn. Đôi mắt xếch của hắn tràn ngập tà khí, khóe miệng như có như không cười.
Diệu Ngôn thấy hắn, vội vàng quỳ xuống vấn an:
– Nô tỳ bái kiến Vương gia.
– Đứng lên đi. – Hách Liên Quyết đi vào. – Ở đây không có chuyện của ngươi, lui rađi.
– Vâng. – Diệu Ngôn lại vái chào, rồi lui xuống.
Vũ Văn Anh tốt xấu gì cũng là Hoàng tử của nước láng giềng, nên không cần hành lễ với Hách Liên Quyết, chỉ gật gật đầu với hắn:
– Vương gia, ngài đã về.
– Ân. – Hách Liên Quyết lên tiếng, ngồi xuống giường, cầm lấy bát cháo trong tay Vũ Văn Anh, khuấy khuấy một chút rồi múc một thìa đưa tới trước mặt y:
– Nào, há mồm ra.
Lần này Vũ Văn Anh không từ chối, ngoan ngoãn há miệng ăn thìa cháo Hách Liên Quyết múc cho. Hách Liên Quyết sắc mặt cũng tốt, thấy y nghe lời, còn cười với y:
– Tốt lắm, Anh nhi hôm nay rất ngoan.
Vũ Văn Anh nghe thấy vậy, mặt liền ửng hồng, cúi đầu, thanh âm trầm xuống:
– Cảm ơn ngươi đã thả Diệu Ngôn.
– Vì nữ nhân đó mà cảm tạ ta? Ngoài ra không còn ý nào khác à? – Giọng Hách Liên Quyết trầm xuống mấy bậc.
Vũ Văn Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt Hách Liên Quyết tối sầm lại, sợ hãi nói:
– Ngươi… ngươi đang giận ta sao?
– Không nghĩ là ta sẽ giận sao?
– Ân. – Vũ Văn Anh gật gật đầu.
Hách Liên Quyết cúi đầu nhìn bát cháo trên tay, chợt cười nói:
– Không muốn ta giận cũng được thôi, vậy mau ăn hết bát cháo này đi.
Vũ Văn Anh nghe xong điều kiện của hắn, cẩn thận dò xét Hách Liên Quyết, thấy hắn không giận mới gật đầu:
– Được.
Y nói xong, đang định cầm lấy bát cháo từ tay Hách Liên Quyết, ai ngờ hắn lại rụt tay về. Vũ Văn Anh nghi ngờ nhìn về phía Hách Liên Quyết, chỉ thấy hắn đang cười đầy ác ý:
– Ta nói là dùng một cách khác để ăn bát cháo này.
– Cách gì? – Vũ Văn Anh không hiểu ý của hắn.
Nụ cười của Hách Liên Quyết càng lớn. Hắn cúi đầu húp một ngụm cháo, tiến lại gần môi Vũ Văn Anh, dùng đầu lưỡi trêu ngươi đôi môi y, rồi mớm cháo cho y. Nhưng tựa hồ Hách Liên Quyết còn có ý khác, vẫn không chịu buông tha y. Đầu lưỡi hắn như muốn làm loạn trong miệng của Vũ Văn Anh, thẳng cho đến khi y không thở nổi mới buông tha. Mặt Vũ Văn Anh đỏ ửng lên, nói không ra hơi:
– Ngươi… ngươi lại……
Nói chưa dứt lời, Hách Liên Quyết lại húp một ngum cháo nữa mớm cho y, cứ thế lặp đi lặp lại cho đến khi bát cháo hết nhẵn. Lúc ăn xong, Vũ Văn Anh vô lực ngã vào lòng Hách Liên Quyết, hít lấy từng ngụm từng ngụm không khí. Hách Liên Quyết buông bát, nắm lấy khuôn mặt đỏ hồng đáng yêu của Vũ Văn Anh, đầu ngón tay vuốt ve làn môi bị hắn hôn đến nỗi đỏ lựng lên. Đôi môi Vũ Văn Anh hơi mở ra, mi mắt cụp xuống, yếu ớt nói:
– Ngươi lại khi dễ ta.
Hách Liên Quyết bị bộ dáng của y làm cho phì cười, bàn tay đặt trên mặt Vũ Văn Anh vươn lên xoa đầu y:
– Sao? Không thích ta hôn ngươi à?
– Không phải thế! – Vũ Văn Anh vội vàng phủ nhận theo bản năng, sau đó lại đỏ mặt lên, cúi đầu xuống.
– Ngốc nghếch…… – Từ trên đỉnh đầu vang lên thanh âm của Hách Liên Quyết, hắn nói xong liền đem y đặt lên đùi mình, hình như Hách Liên Quyết càng ngày càng thích việc ôm Vũ Văn Anh vào lòng:
– Hai ngày sau, ta muốn đi Hạ châu một chuyến.
– Ân. – Vũ Văn Anh nhẹ giọng đáp.
– Có nghĩa là muốn đi cùng ta?
Vũ Văn Anh ngẩng đầu lên, trong mắt chợt lóe lên tia sáng:
– Có thể đi cùng sao?
Hách Liên Quyết cười nói:
– Bổn vương sao lại không thể mang ngươi theo?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...