CHƯƠNG 20
Vũ Văn Anh giãy giụa mở to mắt, cảm giác đầu đau đến vỡ ra, cả người vô lực, tay chân mềm nhũn. Đập vào mắt là một không gian xa lạ, nơi này là một vùng quê hẻo lánh, chốc chốc lại có tiếng dã thú gầm rú, không khí lạnh như băng làm làn da y tê dại. Vũ Văn Anh lạnh quá mà phải mở mắt, dần dần hồi phục tri giác, lúc này mới phát hiện tay chân mình bị trói chặt, trên cổ tay còn hằn lên dấu dây thừng, nhìn qua thấy ghê người.
– Tỉnh?
Tiếng người thình lình vang lên khiến Vũ Văn Anh giật mình. Nhìn về phía phát ra thanh âm, y thấy Vũ Văn Nhiên đang ngồi trước một đống lửa. Nhánh cây khô tí tách cháy, ánh lửa rung động chiếu lên sắc mặt Vũ Văn Nhiên tựa như Tu La báo thù. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao y lại ở đây? Vũ Văn Anh nhíu mày hồi tưởng, y nhớ Hách Liên Quyết bị Đông Ly vương triệu vào cung, để lại y một mình trong phòng, sau đó một trận hương khí dị thường thơm mát truyền đến. Bởi vì y không thích mấy chuyện độc dược, nên hồi còn ở trong cung cũng không am hiểu lắm. Vì thế y cũng chẳng ý thức được chuyện gì, chốc lát sau thần trí trở nên mơ hồ, lúc tỉnh lại thì đã thấy mình ở đây rồi.
– Nhị hoàng huynh, có chuyện gì vậy?
– Chuyện gì ư? – Vũ Văn Nhiên đứng dậy, lười nhác đi về phía Vũ Văn Anh, giơ tay bóp lấy cổ y, nheo mắt lại, cười tàn nhẫn. – Nhìn không ra sao? Hách Liên Quyết, cái tên mà ngươi thích, không cần ngươi nữa rồi, nên muốn mượn tay người khác giết ngươi!
Bị bóp nghẹt đến khó thở, Vũ Văn Anh nhăn mặt lại, cố gắng phát ra âm thanh:
– Ngươi…… nói bậy! Rõ ràng chính là……
– Đúng vậy. – Vũ Văn Nhiên tiếp lời y. – Rõ ràng chính là ta đã âm thầm ra tay bắt cóc ngươi đến đây. Nhưng Thập tam đệ đệ à, ngươi cũng động não một chút đi, chính ngươi cũng biết thủ vệ Vũ Thân vương phủ không gì có thể vượt qua. Cho dù kế hoạch của ta có hoàn hảo, không chút thiếu sót, nếu không có Vũ Thân vương đích thân thổi hương khí, thì ta làm sao có thể dễ dàng mang ngươi ra ngoài được!
– Nói bậy! Nói bậy! Ngươi nói bậy! – Vũ Văn Anh dần dần trở nên kích động. – Nếu hắn không cần ta nữa, thì chỉ cần trực tiếp đuổi ta đi là được, chứ tuyệt nhiên không cần làm mấy chuyện thừa thãi này!
Vũ Văn Anh bởi vì sốt ruột, khóe mắt không khỏi đỏ lên. Vũ Văn Nhiên nhìn thấy mặt y cơ hồ như muốn nứt ra cũng trở nên hoảng hốt. Tại sao lại vậy? Tại sao hắn lại bị cái tên phế vật kia dọa tới mức khiếp đảm như vậy, huống chi hiện giờ hắn mới là người chiếm thế thượng phong?
Vũ Văn Nhiên hung hăng tát cho Vũ Văn Anh một cái, dấu tay đỏ tươi lập tức hằn lên khuôn mặt trắng trẻo của y, khóe miệng có chút máu chảy, làn da hoàn mỹ lại càng trở nên hoa mỹ. Vũ Văn Nhiên giận dữ nói:
– Đã nằm trong tay ta mà còn dám lớn giọng. Vũ Văn Anh, ngươi nghĩ rằng Hách Liên Quyết thực sự yêu thương ngươi sao?
Vũ Văn Anh trước sau vẫn giữ nguyên tư thế đầu lệch sang một bên, mấy sợi tóc còn dính lên mặt, cả người toát lên vẻ im lặng đến vô cùng. Y không hề kích động, thanh âm cũng ôn hòa:
– Ta vì sao phải tin lời ngươi, ta chỉ tin hắn thôi.
– Ha ha……
Vũ Văn Nhiên hung hăng ném y sang một bên, không khỏi bật cười ha hả, Vũ Văn Anh cũng không thèm để ý đến hắn. Một hồi lâu sau, Vũ Văn Nhiên mới dừng cười, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Vũ Văn Anh:
– Thật là đáng thương a, bị người ta lợi dụng mà còn không biết. Ngươi cho là Hách Liên Quyết thực sự thích ngươi? Nằm mơ đi! Hắn là một kẻ máu lạnh, ngoại trừ ca ca thân thích ra còn có thể thích ai nữa? Ha ha! Thật là buồn cười, Vũ Thân vương có tiếng là phong lưu đa tình ở Đông Ly, thế nhưng lại chỉ thật lòng với ca ca mình mà thôi.
Vũ Văn Nhiên tàn nhẫn nhìn cái người vừa nãy còn kiên quyết nói chỉ tin tưởng mình Hách Liên Quyết, giờ đang lắc đầu không ngừng. Bộ dáng tuyệt vọng của y làm Vũ Văn Nhiên trong lòng tràn ngập ý muốn trả thù, không thèm để ý đến nỗi đau đớn của y, tiếp tục nói:
– Cái người mà ngươi yêu thương nhất kia, e là chỉ chăm chăm giúp đỡ ca ca dã tâm bừng bừng của hắn thống nhất thiên hạ mà thôi. Cho nên, ngươi trong mắt hắn bất quá cũng chỉ là một con rối để hắn lợi dụng mà thôi. Chắc ngươi không biết, mấy tên đại thần gây chuyện với ngươi đều là do bề trên sai khiến cả, ngay cả cái lần đầu tiên ngươi gặp hắn! – Người đứng trước mặt run rẩy càng mãnh liệt hơn, Vũ Văn Anh nghĩ lại đủ loại thống khổ ở Đông Ly mấy năm nay. Không thể, không thể như thế được!
– Thật là đáng tiếc, uổng phí ngươi một lòng yêu hắn. Hắn làm tất cả vì ngươi, quả thật muốn ngươi coi hắn là duy nhất, như thế ngươi mới ngoan ngoãn dâng Tây Đoan cho Hách Liên Mặc! – Ngữ khí Vũ Văn Nhiên đột nhiên trở nên sắc nhọn.
– Ngươi nói bậy!
Vũ Văn Anh hét lên trong thê lương, trong cổ họng dâng lên một mùi máu ngòn ngọt, rồi máu theo miệng chảy ra, vô cùng chua xót.
– Nói bậy? – Vũ Văn Nhiên cười lạnh nói. – Ha ha, cái loại thủ đoạn này, người khác chỉ chột dạ một chút là sẽ có cảnh giác, nhưng ngươi lại cứ ngu dốt như vậy, có đập vỡ đầu ra cũng chẳng thông minh lên được. Ha ha, Hách Liên Quyết quả nhiên thông minh, quả nhiên biết dùng người.
– Ngươi gạt ta, nếu đúng như ngươi nói, hắn gạt ta cũng được, nhưng sao lại giúp ngươi?
Vũ Văn Nhiên càng cười lớn:
– Thập tam hoàng đệ đúng là thông minh đột xuất, còn biết hỏi câu này. Thật là đáng tiếc, như vậy mà vẫn tin tưởng hắn, nếu ta nói cho ngươi rằng Hách Liên Quyết coi ngươi như đồ vật, đem ngươi tặng cho ta thì sao? – Quả nhiên, người ngồi trên mặt đất kia thân thể trở nên cứng đờ lại, sau đó lại run rẩy kịch liệt. – Ha ha, Thập tam hoàng đệ, ngươi có biết điều kiện trao đổi của chúng ta là gì không? Ngươi biết không? Hách Liên Quyết thế mà cũng biết ghen tuông đấy, hắn ghen với cái nàng Liễu phi đang được ân sủng kia. Hắn muốn giết nàng ta, nhưng không muốn chính mình động thủ, tránh việc Hách Liên Mặc biết rồi hận hắn, vì thế mới trao đổi với ta. Đem ngươi cho ta, còn ta giúp hắn trừ khử Liễu phi.
Vũ Văn Anh mặt cắt không còn một giọt máu, chỉ còn lại một mảnh trắng bệch đến dọa người, giống như bị tước đi sinh mệnh. Vũ Văn Nhiên tiến đến nâng mặt y lên, tấm tắc thở dài:
– Thật là không ngờ, Hách Liên Quyết dù có đùa giỡn cũng tốt nhỉ, chăm sóc ngươi đến mức trắng mịn thế này. Nếu không phải ta đối với nam nhân không có hứng thú thì sợ là ta cũng bị ngươi mê hoặc, Thập tam hoàng đệ.
Vũ Văn Nhiên đột nhiên trở nên ôn nhu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hai má Vũ Văn Anh.
– Vốn ta muốn Thái tử hạ lệnh diệt trừ ngươi, nhưng ngươi ngày đó lại làm ta xấu mặt như vậy. Nếu cứ để ngươi dễ dàng chết đi như vậy, ta chẳng phải là sẽ rất thiệt, ngươi nói có đúng hay không?
Nhìn thấy ánh mắt vô hồn của Vũ Văn Anh, Vũ Văn Nhiên ánh mắt đột nhiên lạnh xuống, ngân quang chợt lóe trong tay hắn, một cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng xoẹt qua cổ tay Vũ Văn Anh. ‘A’ một tiếng, một Vũ Văn Anh đang chìm trong đau khổ rốt cuộc trong mắt cũng có điểm xao động, cũng làm người ta tan nát cõi lòng không thôi. Vũ Văn Nhiên…… đã chặt đứt gân tay y.
Nhìn Vũ Văn Anh vì đau đớn mà co rúm lại thành một đống trên mặt đất, Vũ Văn Nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng khoái trá. Đây là hậu quả của việc đắc tội với hắn, đây là kết cục của việc đắc tội với đệ đệ thân thiết của Tây Đoan thái tử! Hắn hung hăng đá vào bụng Vũ Văn Anh một cước, y liền phun ra mấy bụm máu, đau đớn cuộn mình chặt hơn.
– Thập tam hoàng đệ, mới thế thôi mà đã không chịu được rồi sao? Còn chưa xong đâu.
Thanh âm vô cùng ôn nhu, nhưng hành động đi kèm lại khiến người khác căm phẫn. Vũ Văn Nhiên chậm rãi lấy dao cắt đứt gân tay, gân chân Vũ Văn Anh. Còn Vũ Văn Anh vốn không thể né tránh, mặc cho cơ thể mình càng ngày càng nhiều vết thương.
– Ngươi như vậy còn có thể đánh thắng ta sao? Vũ Văn Anh, còn muốn tỷ thí với ta không?
Vũ Văn Nhiên cầm tóc Vũ Văn Anh nhấc đầu y lên, khiến y phải đối mặt với hắn. Vũ Văn Anh cả người đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, tóc tai dính trên mặt, hơi thở hỗn loạn.
– Ngươi…… Giết ta đi…… – Vũ Văn Anh bất ngờ cầu xin. Cả cuộc đời này y sống khuất nhục như vậy, trước khi chết tuyệt đối sẽ không cầu xin bất cứ kẻ nào nữa, tuyệt đối không!
– Giết ngươi! Đừng mơ! Ngươi nghĩ thế là xong ư? Nói cho ngươi hay, ta còn chưa thỏa mãn, ngươi đừng nghĩ đến việc chết!
Vũ Văn Nhiên tóm lấy mấy ngón tay của Vũ Văn Anh, bàn tay mịn màng trước kia giờ vì đau đớn mà tím đen lại. Vũ Văn Nhiên cười lạnh:
– Ngươi nói xem, cứ bẻ gãy từng ngón từng ngón một, hay là bẻ gãy cùng một lúc? Hay là đầu tiên rút hết móng tay ra?
Vũ Văn Nhiên tàn nhẫn nói với Vũ Văn Anh. Đao rơi, tay đứt! Đêm khuya tĩnh mịch, chỉ vang lên tiếng hét thống khổ vô cùng của Vũ Văn Anh.
– Ta đã cắtngón tay nào đâu? Thập tam hoàng đệ sao đã vội rống lên thế?
Vũ Văn Nhiên lạnh lùng trước sự thống khổ của Vũ Văn Anh, tiếp tục lẩm bẩm nói:
– Cắt ngón út thật chẳng có ý nghĩa gì cả. Ngươi nói xem, nên cắt ngón nào? Được, ngón giữa đi. – Nói xong, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt cực độ hoảng sợ của Vũ Văn Anh, hắn lại giơ kiếm lên.
Tiếng kim loại va vào nhau ‘keng’ một tiếng, giữa đêm khuya trở nên thập phần chói tai. Vũ Văn Nhiên còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, cả người đã trúng một chưởng văng ra xa. Lúc phục hồi lại tinh thần, hắn đã nhìn thấy cảnh Vũ Văn Hàm thần tình lo lắng ôm Vũ Văn Anh vào lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...