CHƯƠNG 12
– Ngươi… ngươi lại làm gì vậy? – Trong dục trì vang lên thanh âm kinh ngạc của Vũ Văn Anh.
– Giúp ngươi cởi quần áo. Không cởi thì làm sao tắm rửa được?
Hách Liên Quyết thản nhiên nói, nói xong, không thèm để ý đến phản kháng của Vũ Văn Anh, đem quần áo y lột sạch. Nhìn Vũ Văn Anh ở trước mặt bị hơi nước làm cho đỏ hồng, Hách Liên Quyết không nhịn được lại hôn y một cái. Thân thể Vũ Văn Anh khắp nơi đều lưu lại dấu hôn của Hách Liên Quyết, lúc hắn giúp y lau rửa, y chỉ cúi đầu không nói.
Khi Hách Liên Quyết chậm rãi trượt một ngón tay xuống nơi tế nhị kia, Vũ Văn Anh cứng đờ người lại, rồi chụp lấy tay hắn:
– Không cần.
– Đồ ngốc! – Hách Liên Quyết rút tay ra. – Không rửa thì sẽ sinh bệnh đó. – Nói xong, ngón tay lại chậm rãi đi vào.
– Ngô…… – Vũ Văn Anh kêu lên một tiếng đau đớn, rồi cắn chặt môi dưới, đôi lông mi cong dài của y trở nên ẩm ướt bởi hơi nước. Hình ảnh đó làm Hách Liên Quyết không khỏi thở gấp. Cảm thấy hạ thân hắn bỗng biến đổi, Vũ Văn Anh hoảng sợ, muốn thoát ra khỏi vòng kìm kẹp của hắn.
– Đừng nhúc nhích! – Hách Liên Quyết bình tĩnh nói.
Vũ Văn Anh vội vàng ngồi im. Qua một hồi lâu, Hách Liên Quyết mới tiếp tục lau rửa cho y, cúi đầu cắn nhẹ tai y:
– Lần này ta tha cho ngươi. Lần sau không có chuyện đó nữa đâu.
Cơm nước xong, Vũ Văn Anh lại chăm chỉ luyện võ, rồi Hách Liên Quyết lại bế y về phòng hắn, hay cũng chính là phòng của y.
– Ta phải về phong ta. – Vũ Văn Anh phát hiện có điểm không ổn.
– Từ nay trở đi, đây chính là phòng ngươi. – Không thèm để ý tới vẻ phản đối của y, Hách Liên Quyết bế y lên giường.
– Vậy còn ngươi?
– Ta? Ta đương nhiên cũng ở đây rồi. – Hách Liên Quyết thản nhiên nói.
Vũ Văn Anh liền níu tay áo Hách Liên Quyết:
– Không được, ta phải về phòng kia của ta.
Hách Liên Quyết nhéo mũi y:
– Anh nhi, đừng hồ nháo. – Thanh âm hắn ẩn ẩn chút uy hiếp.
Vũ Văn Anh liền buông tay ra, bĩu môi vẻ ủy khuất. Hách Liên Quyết nhịn không được liền bật cười, khều khều cằm y:
– Không được khóc đó, nếu ngươi khóc ta sẽ ăn ngươi đó.
Thấy Vũ Văn Anh chớp chớp mắt, thu hồi nước mắt, Hách Liên Quyết trên mặt liền không giấu nổi nụ cười sủng ái:
– Tốt lắm, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, ta đi rồi sẽ về nhanh.
Trong thư phòng, Khang Tề An đứng trước mặt Hách Liên Quyết, chậm rãi nói:
– Khởi bẩm Vương gia, từ sau khi Tiêu Vương phi cùng huynh trưởng nàng ta bị Vương gia bức tử, phản tặc cũng mất đi người tâm phúc. Hiện tại Mâu Khắc Viễn, Mâu Khắc Lân đều đã chết, bọn chúng càng hỗn loạn, hôm qua thuộc hạ đã dẫn người giăng lưới bắt sạch bọn chúng rồi.
– Ân.
Hách Liên Quyết cúi đầu lên tiếng, chạm môi vào chén trà bằng ngọc, bắt đầu thưởng thức, khóe môi đột nhiên như có như không nở nụ cười. Khang Tề An nhìn thấy nhất thời liền sững sờ, hắn không phải là chưa từng nhìn thấy Hách Liên Quyết cười, nhưng quả thật là chưa bao giờ nghĩ Hách Liên Quyết lại có một nụ cười ấm áp như vậy. Hách Liên Quyết tựa hồ phát hiện thấy Khang Tề An vẫn đang nhìn hắn, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn. Khang Tề An vội vàng quỳ xuống:
– Vương gia thứ tội! – Đáng chết, tại sao hắn lại phạm một sai lầm vớ vẩn như thế, dám nhìn thẳng vào Vương gia lâu như vậy.
Hách Liên Quyết khó chịu cau mày, phất tay:
– Thôi, xem như ngươi lần này lập được công lớn, mau ra ngoài tự xử mười trượng đi.
– Tạ ơn Vương gia khai ân! – Nói xong liền lui xuống.
Hách Liên Quyết mở bức thư đang đặt trên bàn ra, tờ giấy có mấy chữ rồng bay phượng múa của Hách Liên Mặc ‘Mau quay về kinh!’. Những ngón tay bực dọc gõ gõ lên mặt bàn, thật sự là cũng muốn về kinh đối mặt với đám mọt sách thích khoe chữ kia, nhưng chính là Hách Liên Quyết không muốn đưa Vũ Văn Anh trở về. Nghĩ đến đây, hắn tự nhiên thấy tâm phiền ý loạn, chỉ muốn đem Vũ Văn Anh ra ăn sạch mới hả. Lúc này bỗng nhiên có tiếng gõ cửa dồn dập.
– Ai?
– Là ta. – Bên ngoài vọng vào thanh âm lo lắng của Vũ Văn Anh.
– Vào đi. – Nghe thấy giọng y, thanh âm Hách Liên Quyết tự nhiên nhu hòa hơn.
Vũ Văn Anh vội vàng đẩy cửa bước vào, Hách Liên Quyết thấy y đi đứng không được tự nhiên, liền tiến tới hai bước ôm y vào lòng:
– Chuyện gì, sao mà cứ luống ca luống cuống vậy?
– Ngươi vì sao lại đánh Khang Tề An? Hắn phạm tội gì à? – Vũ Văn Anh ngẩng đầu lên hỏi hắn.
Hách Liên Quyết khó chịu nói:
– Sao? Bởi vì ta đánh hắn nên ngươi mới vội chạy đến đây chất vấn ta?
Vũ Văn Anh cúi đầu, nhỏ giọng nói:
– Dù gì cũng không nên đánh hắn như vậy.
– Vũ Văn Anh, sao ai ngươi cũng quan tâm vậy? – Trong lòng Hách Liên Quyết càng lúc càng thấy khó chịu.
Nghe thấy Hách Liên Quyết gọi cả họ tên mình ra, Vũ Văn Anh có chút giật mình nhìn hắn:
– Ngươi giận à?
– Sao? Trước mặt ta mà còn nói giúp nam nhân khác, ngươi bảo ta cao hứng sao được? Vũ Văn Anh, sự nhẫn nại của ta cũng có giới hạn đấy.
Vũ Văn Anh sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, vội vàng giải thích:
– Không phải như ngươi nghĩ đâu. Bởi vì Khang Tề An dạy ta võ, nên ta coi hắn như sư phụ. Vậy sao ta có thể chịu nhìn hắn chịu phạt như thế được?
– Thế còn ta? Ta là gì của ngươi?
– Ân? – Nghe thấy Hách Liên Quyết hỏi, Vũ Văn Anh ngây ngẩn cả người. Tại sao y lại có cảm giác như hắn đang làm nũng vậy, không phải, người như hắn làm sao có thể. Nghĩ thông, Vũ Văn Anh cúi đầu nói:
– Ta chỉ là nam sủng của ngươi.
Hách Liên Quyết hung hăng nắm lấy vai y:
– Chỉ thế thôi sao?
Vũ Văn Anh ngẩng đầu:
– Là ngươi nói vậy mà.
Hách Liên Quyết hung hăng trừng mắt nhìn y. Vũ Văn Anh liền rụt đầu lại, nhỏ giọng lầm bầm:
– Chính ngươi nói vậy, lại còn dám giận dữ với ta.
Hách Liên Quyết thở dài, gõ nhẹ lên đầu Vũ Văn Anh:
– Anh nhi, nếu thực sự bắt ngươi làm nam sủng, sợ là ngươi đã sớm mất mạng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...