Hoành Húc lâm triều
xong mới vừa đi tới cửa đại điện, lập tức nhìn thấy một nội thị khom
lưng tiến lên hướng hắn bẩm báo chuyện Tử Li nôn ra máu la hét quay về
Minh Dương Cung.
Hoành Húc sau khi nghe xong chỉ mị
mắt giọng điệu lạnh nhạt nói: “Trẫm đã biết, ngươi đi xuống đi.” Nói
xong liền dẫn theo vài đại thần hướng đến ngự thư phòng!
Tên nội thị kia thấy Hoành Húc vẫn chưa xuất hiện biểu tình không vui hay
thân thiết gì đối với tân sủng bị bệnh, xem ra Bắc Linh hoàng tử ở trong mắt bệ hạ phân lượng cũng không quá lớn! Nghĩ như vậy, tảng đá lớn đè
nặng trong lòng rốt cục cũng rơi xuống. Hắn phóng tâm mà nâng tay áo lau lau mồ hôi trên trán, vung phất trần* trở về báo tin vui!
Biểu tình trong lòng Hoành Húc đúng là thờ ơ như vậy sao? Không phải vậy! Kì thực Hoành Húc vừa nghe xong, trong lòng lập tức có một cảm giác, đó là —— giận!
Bất quá hắn không phải giận người khác, mà
hoàn toàn là giận người bị hại trong sự kiện lần này, cái tên tiểu hỗn
đản kia luôn không nhận tình của hắn, luôn cùng tranh cãi với hắn.
Người khác tranh bể đầu cũng muốn được hắn sủng hạnh, y lại kháng cự cứ như
bị cưỡng gian! Đặc biệt cho phép y ở trên long sàng của mình nghỉ ngơi
nhưng y vừa tỉnh lại cư nhiên la hét muốn rời khỏi! Hoành Húc cảm thấy
tôn nghiêm đế vương của mình lại một lần nữa bị tên tiểu hỗn đản không
biết nên nói là ngu xuẩn hay là ngỗ nghịch kia xúc phạm .
“Khụ khụ!” Lão Thừa tướng Trâu Nghiêm cố ý ho nhẹ vài tiếng, nhắc nhở vị
hoàng đế bệ hạ cấp trên đang như đi vào cõi thần tiên vũ trụ kia nên hồi hồn! Thật là, trong bầu không khí hội đàm quân sự nghiêm túc như vậy mà vị hoàng đế luôn luôn nghiêm nghị này lại thất thần? Người khác có thể
nhìn không ra, nhưng đối với lão nhân khôn khéo với ánh mắt xảo quyệt
Trâu Nghiêm này, cái cười tính kế âm hiểm trong mắt hoàng đế ngẫu nhiên
hiện lên đã bị hắn nhìn thấu rõ .”Bệ hạ, cựu thần cho rằng kế hoạch của
Lý tướng quân mặc dù không phải sách lược vẹn toàn nhưng cũng có thể
dụng, không biết bệ hạ cho rằng như thế nào?”
“Nếu
Thừa tướng cảm thấy có thể, vậy cứ theo ý của Hứa ái khanh mà làm!”
Hoành Húc không chút dấu vết thu hồi tâm thần nghiêm túc nói
“Tuân mệnh!” Hứa Trung Hứa tướng quân lấy sự dũng mãnh mà vang danh tiến lên từng bước ôm quyền lĩnh mệnh.
“Hôm nay đến đây thôi, các vị ái khanh cáo lui đi!”
“Dạ, bệ hạ!”
Đợi bọn hắn đều lui hết, Hoành Húc cũng đem tấu chương cầm trong tay đẩy
ra, đi ra ngự thư phòng phân phó: “Bãi giá Minh Dương Cung!”
Tử Li cuộn ở trong ổ chăn mơ mơ màng màng tựa hồ nghe thấy có người đẩy
cửa đi vào, lặng im trong chốc lát, bỗng nhiên một bàn tay lành lạnh dán lên trên trán của mình, tiếp theo nghe được một thanh âm trầm thấp:
“Nuôi các ngươi làm cái gì? Chủ tử bị bệnh cũng không một người đến hầu
hạ ?”
“Nô tài đáng chết!” một trận thanh âm đứt nối của quần áo sát lên đất.
“Còn quỳ ở đó làm cái gì? Còn không đi tìm Lí thái y đến?”
“Dạ, dạ, bệ hạ!”
Tử Li chậm rãi mở ra mí mắt, tiếp theo liền nhìn thấy gương mặt hiện tại
hắn không muốn nhìn thấy nhất. Vì thế ánh mắt nhất quát (liếc), cổ nhất
phiết (quẹo qua một bên =]), chui vào ổ chăn.
Hoành Húc vừa thấy, trong lòng lại nổi khí, hắn mặt lạnh hướng một bên thị nữ nói :”Các ngươi đều lui ra.”
Các nàng lập tức thấp thỏm lo âu rời khỏi phòng. Xuân Lam nhìn thấy Minh
Nguyệt bộ dáng muốn nói lại thôi, vội vàng khoát tay dắt ống tay áo của
nàng lui xuống.
Chờ những tên nô tài đang bất an rời
khỏi phòng, Hoành Húc mới quay đầu lại nhìn chằm chằm Tử Li tự cho là
lui vào ổ chăn là có thể mọi sự đại cát, lên tiếng nói: “Trẫm đếm đến
ba, nếu ngươi không ra cũng đừng trách trẫm không lưu tình.”
Ổ chăn run run.
“Một,”
Ổ chăn siết thật chặt.
“Hai”
Ổ chăn rụt lui.
“Ba! Tốt lắm!”
Hoành Húc chịu đựng xúc động muốn một chưởng phế hắn đi, tiến lên kéo lấy góc chăn dùng sức lôi kéo, Tử Li mất đi che chở liền cứ như vậy mà liệt
liệt bại lộ trong tầm mắt lãnh băng của hắn.
Tử Li cố ý nhắm mắt lại duy trì nguyên trạng, bỏ qua luôn cái chăn đã bị kéo đi. Vốn cũng bởi vì phát sốt mà toàn bộ gương mặt đều ửng hồng, hiện nay
lại vì một trận che đậy mà đã biến thành trứng tôm bị luộc chín. Hai má
phấn hồng nộn nộn, cái cổ mảnh khảnh kéo dài tới xương quai xanh tinh
xảo, tham nhập vào cổ áo thoáng mở rộng.
Rất không
thoải mái mà cảm thấy tầm mắt băng hàn phóng đến trên người mình đột
nhiên trở nên quái dị, đến khi Tử Li mở lớn đôi mắt, quả nhiên thấy
Hoành Húc đang lấy ánh mắt dâm loạn nhìn hắn!
“Bắc
Linh hoàng tử chơi trò rúc trong bụi hoa thời gian dài như vậy, có từng
nghe qua cách nói người càng phát nhiệt sẽ càng khiến người tiêu hồn?”
Hoành Húc tà nịnh cười khẽ hỏi.
Tử Li lập tức cảnh
giác theo dõi hắn, thân mình nhịn không được rụt lui về phía trong. Bộ
dáng gầy teo nho nhỏ lại lạnh run thoạt nhìn thật là đáng thương.
Hai người liền như vậy giằng co một trận, bỗng nhiên Hoành Húc một tiếng
than nhẹ đem chăn một lần nữa quay về trên người Tử Li.
“Ngươi thật sự cứ không biết phân biệt như vậy? Cứ ương ngạnh như vậy sao?”
Hoành Húc giúp hắn dịch hảo chăn bất đắc dĩ nói, “Ngươi nhìn xem, mỗi
người đều bởi vì muốn được ân sủng của trẫm mà minh tranh ám đấu, toán
tâm lộng quyền, vì sao ngươi lại đối với ước mơ mà người khác tha thiết
khinh thường chối bỏ, thậm chí cực lực kháng cự như thế?”
Tử Li nghe hắn nói cứ như lẽ đương nhiên lập tức bị chọc giận nhịn không
được căm giận hướng hắn nói: “Bởi vì ta không muốn làm một con dã thú bị giam ở trong lồng! Ngươi hiện tại chỉ đơn giản là sắm vai một nhân vật
tuần thú sư (người huấn luyện thú), ngươi dùng huyết nhục (máu thịt)
tươi ngon dụ dỗ bầy dã thú của ngươi, khiến cho bọn họ cắn xé lẫn nhau,
tàn sát lẫn nhau, khiến bọn họ vĩnh viễn tranh đấu đến chết cho đến khi
ngươi xem chán chê. Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ đáng thương bởi vì
không có người đồng hành mà lựa chọn xem bầy thú tranh đấu, thu hồi bộ
dạng ngươi tự cho là đúng đi, ta không phải dã thú trong lồng của ngươi, cái ngươi gọi là ân sủng, ta tuyệt không cần!” Nói xong ngực kịch liệt
phập phồng ngoan cường trừng mắt hắn.
Hoành Húc thật
sâu nhìn vào mắt y, thật lâu sau, bỗng nhiên cười khẽ lên, tiếp theo
càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng bắt đầu cười ha ha.
Tử Li nhìn hắn giống như nhìn thấy kẻ điên.
“Ha hả, ha hả, tiểu Cẩn Du nha, ngươi thật sự là làm cho trẫm ngoài ý
muốn!” Hoành Húc tự tiếu phi tiếu nhìn ánh mắt đen láy của Tử Li, nơi đó tinh khiết như nước, nơi đó rõ ràng ánh lên gương mặt một người nam
nhân lạnh lùng mà tịch liêu.
“Bất quá, ta thích! Không phải trẫm, là ta!” Hoành Húc xoa xoa khóe mắt của Tử Li nhẹ giọng nói.
Tiếp theo hôn thật sâu lên đôi môi người dưới thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...