“Ha ha
ha, ” Hàn Tiếu Thành bỗng nhiên cười to, ngả ngớn nhất quán trên mặt
hiện giờ lại thêm mấy mạt biểu tình khinh thị ‘bất quá chỉ là như thế’,
“Ta còn tưởng Xích Tương vương là một nhân vật lợi hại gì, nguyên lai
chẳng qua là kẻ bụng dạ hẹp hòi, ngầm tư mang oán, giống như một đố phụ
thôi!”
Nghe vậy, mọi người âm thầm đổ mồ hôi: Ta
nói ngươi đang đảo cái gì loạn a, không nhìn thấy hiện nay tất cả mọi
người đã thành cá dưới đao nằm trên thớt sao, vạn nhất hắn tức giận làm
bị thương điện hạ thì sao bây giờ?
Gã vừa mới dứt lời,
sắc mặt Mạc Hoa Diễm quả nhiên trở nên càng thêm khó coi. Trong mục
quang băng lãnh âm sương đột nhiên nhảy lên đằng đằng nộ hỏa, “Mấy kẻ
các ngươi, ta sẽ từng kiếm một đem tim bọn ngươi đào ra uy cẩu, sau đó
lại vạch phá bụng đem thi thể các ngươi treo trên cửa thành thị chúng,
về phần ngươi. . . . . .” Mạc Hoa Diễm hí mắt nhìn chằm chằm Hàn Tiếu
Thành, khó có thể tưởng tượng cái miệng như đóa hoa kia còn có thể phun
ra lời ác độc thế nào, “Hiện tại ta sẽ đem đầu lưỡi ngươi cắt bỏ, sau đó lại lột da của ngươi, tiếp theo đem ngươi ném tới diêm hang (thùng
muối) làm thành yêm nhục (thịt muối).”
“Ai nha, ta rất
sợ hãi!” Hàn Tiếu Thành vẫn đang không biết sống chết trêu đùa, “Ta nói
ngươi là kẻ bụng dạ hẹp hòi đúng vậy đi, ngươi xem ngươi xem, ta chỉ bất quá nói một câu ngươi không thích nghe, ngươi lại tâm ngoan thủ lạt như vậy, chậc chậc, Xích Tương có quốc quân như ngươi cách diệt quốc đã
không còn xa!”
“Hàn Tiếu Thành ngươi ít nói hai câu đi, hiện tại không phải thời điểm đấu võ mồm, ngươi không nhìn thấy kết cục An Cẩn Lạc sao!” Tử Li nhỏ giọng ghé vào lỗ tai gã nghiến răng nghiến
lợi nói, “Hiện giờ chúng ta chỉ có thể cùng hắn đông lạp tây xả kéo dài
thời gian, hy vọng sĩ binh trong cung có thể phát giác dị thường đến
giải cứu chúng ta, nhưng ngươi làm hắn tức giận như vậy là muốn tìm cái
chết sao?”
“Ngươi đây là đang quan tâm ta sao? Ô ô, vật nhỏ ta quá cảm động.” Hàn Tiếu Thành cũng nhỏ giọng kề tai nói nhỏ, “Có những lời này của ngươi ta nếu thực thành thịt muối cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.”
Hoành Húc hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi. . . . . .” Thật sự là hoàng đế không vội thái giám cấp! Mạng nhỏ đều
sắp không có, người này lại còn cợt nhả không đứng đắn.
“Hai người các ngươi nói nhỏ cái gì?” Mạc Hoa Diễm rút kiếm đi tới trước mặt bọn họ, lúc này đang từ trên cao nhìn chằm chằm xuống bọn hắn thanh âm
lạnh lùng nói.
“Không có gì không có gì, ta chỉ bất quá là nghĩ Mạc Thương Cảnh kia cũng thật sự là đủ đáng thương, cư nhiên bị một kẻ tính tình ác độc, tâm như rắn rết như ngươi quấn lên, nếu là ta, ta tình nguyện nhảy xuống vực chết quên đi!”
Cơn tức
trong lồng ngực rốt cuộc kiềm chế không được, Mạc Hoa Diễm nổi giận một
phen xách lên cổ áo Hàn Tiếu Thành kéo gã đi ra ngoài. Không thể tưởng
được cổ tay tinh tế nho nhỏ của hắn cư nhiên có thể xuất ra lực lớn như
vậy, mà Hàn Tiếu Thành so với hắn cao một cái đầu còn có thể bị lôi đến
như bay.
Mạc Hoa Diễm đem người nắm trong tay như dụng
cụ hỏng ném tới trước điện, sau đó nhấc chân liên tục loạn đá, đem Hàn
Tiếu Thành bị đá trên mặt đất lăn qua lăn lại giống như bao cát, tuy
rằng bộ dáng người dưới chân chật vật, nhưng lại không rên một tiếng
giống như không hề đau khổ khiến Mạc Hoa Diễm càng thêm căm tức.
“Xương cốt cứng thật đi!” Mạc Hoa Diễm mị hí mắt, một cước đem Hàn Tiếu Thành
đá cho mặt hướng lên trời nằm ngửa, sau đó dẫm nát lên bụng gã, giơ kiếm nhắm tới vai hắn dùng sức đâm, thanh âm da thịt vỡ nát cùng mũi kiếm
chạm đất rõ ràng có thể nghe.
Tử Li quát to một tiếng,
nhìn gương mặt Hàn Tiếu Thành thoáng chốc trắng bệch cùng hơi hơi vặn
vẹo mà trong lòng nóng như lửa đốt.
“Hoành Húc mau nghĩ biện pháp cứu cứu gã, còn tiếp tục như vậy gã thật sự sẽ bị giết chết!” Tử Li thanh âm run rẩy khẩn cầu.
Nhãn thần Hoành Húc tối nghĩa bất minh nhìn Tử Li trầm giọng nói: “Ngươi đối với gã tựa hồ thực để bụng.”
“Hôm nay mặc kệ nơi đó nằm người nào, chỉ cần là bên này của chúng ta, ta
cũng không muốn nhìn thấy hắn bị Mạc Hoa Diễm giết chết.” Tử Li thẳng
tắp nhìn ánh mắt Hoành Húc nói.
“. . . . . . Ta hiểu
được.” Thật lâu sau Hoành Húc thở phào một cái, ánh mắt nhu hòa xuống
tràn đầy xin lỗi nói, “Thực xin lỗi, ta không nên hỏi mấy vấn đề này!”
“Ta nhận giải thích của ngươi, như vậy hiện tại ngươi mau cứu gã đi!” Mắt
thấy Mạc Hoa Diễm đã rút ra trường kiếm, mang ra một cỗ nhiệt huyết
nhanh chóng nhiễm đỏ y phục gã.
“Thế nào? Có còn cảm
thấy không đau không ngứa nữa hay không?” Huyết dịch đỏ sẫm bên dưới làm cho nhãn mâu Mạc Hoa Diễm nhiễm một tầng mân côi sắc (đỏ sậm) tà mị,
hắn đắc ý nhìn gương mặt mồ hôi đầm đìa của Hàn Tiếu Thành, “Nếu còn cảm thấy không đau, không bằng lại chọc mù một con mắt của ngươi thử xem,
như thế nào?” Nói xong, giơ kiếm nhắm ngay mắt trái Hàn Tiếu Thành muốn
đâm xuống.
“Xích Tương đã tràng ngập nguy cơ, Xích
Tương vương như thế nào còn có bực nhàn hạ thoải mái ở trong này thi
hình làm vui?”
“Ngươi đây là ý gì?” Mạc Hoa Diễm quay
đầu hung hăng trừng mắt người giả trang thị vệ tựa vào trên hình trụ nói chuyện, rất có biểu tình “Không nói ra nguyên cớ liền để ngươi chịu
đủ”.
“Hừ.” Hoành Húc cười lạnh một tiếng, “Nếu ta không đoán sai, ngươi hẳn là ở một tháng trước bí mật rời đi Xích Tương vào
Bắc Linh, mà ba mươi vạn tinh binh kia của ngươi đã sớm từng nhóm lẻn
vào mai phục bên ngoài kinh thành trước chờ chúng ta chui đầu vô lưới.”
Mạc Hoa Diễm gắt gao theo dõi y, tuy rằng trên mặt gợn sóng không sợ hãi,
nhưng đáy mắt hiện lên một tia kinh hoảng vẫn là không tránh khỏi pháp
nhãn của Hoành Húc.
“Chuyện này lại cùng Xích Tương của ta lâm nguy có gì liên quan?” Mạc Hoa Diễm buông ra Hàn Tiếu Thành bắt
đầu hướng Hoành Húc bên này đi từng bước một tới gần.
“Ha hả, ” Hoành Húc trào phúng cười nói, “Vừa rồi ngươi không phải châm
chọc An Cẩn Lạc bị Bắc Linh tiên vương lừa mà không tự biết sao? Như thế nào tới chính mình lại phạm vào hồ đồ? Ba mươi vạn tinh binh vừa đi,
lưu lại đều là già nua yếu ớt, ngươi nói bọn họ có thể chống cự được kẻ
thù bên ngoài xâm lấn thủ được giang sơn của ngươi sao?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ai có can đảm dám hướng Xích Tương ta phát binh? Tiểu quốc xung quanh đều là sợ Xích Tương ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó,
phóng nhãn thiên hạ có thể cùng Xích Tương ta chống lại chỉ có một quốc
gia Sở Kinh. . . . . .” Mạc Hoa Diễm rốt cục che giấu không được bối rối kinh hoảng nơi đáy mắt mà trách mắng, “Ngươi đến tột cùng là ai?”
“. . . . . .” Hoành Húc nhìn hắn cười nhạo không nói.
“Không, không có khả năng! Đã có kẻ thù bên ngoài xâm lấn ta vì sao không thu
được bất cứ hồi báo nào của thám tử? Nhất định là ngươi tín khẩu nói bậy vì kéo dài thời gian làm cho người bên ngoài đến cứu các ngươi.” Mạc
Hoa Diễm ý đồ thuyết phục chính mình mọi chuyện đều không phải là như
lời y nói, người này chẳng qua là nói chuyện đả kích cố ý làm cho hắn tự loạn trận tuyến thôi! Nhưng là đáy lòng thấp thỏm lo âu đã nhanh chóng
chiếm cứ toàn bộ lồng ngực. Hắn bước nhanh đi đến trước mặt Hoành Húc,
tàn nhẫn quan sát y một trận, chợt phát hiện bên cạnh gương mặt người
này có một nét đứt khó phát hiện, hắn run run một phen xé mở nhân bì
diện cụ trên mặt Hoành Húc, lộ ra gương mặt làm cho hắn giống như thấy
quỷ lui về phía sau hai bước, “Ngươi. . . . . . Sở Kinh vương Hoành Húc. . . . . .”
Một tiếng này làm cho trong điện vỡ òa
không nhỏ, ở đây trừ bỏ Ngụy Thần, Lương Chiêu cùng ám vệ Hoành Húc phái tới ra, còn có hai gã trung cấp tướng lãnh cùng một tiểu đội năm mươi
mấy người. Ngụy Thần từng có nhiệm vụ tận sức nghĩ cách cứu viện tam
hoàng tử về nước, đương nhiên cũng sẽ biết được quan hệ của Hoành Húc
cùng Tử Li, còn Lương Chiêu là vì lần trước bảo hộ Tử Li đến Bản Châu
từng gặp qua cử chỉ ái muội giữa hai người, thông minh như hắn cũng
đương nhiên đoán được quan hệ giữa bọn họ, về phần ám vệ cũng không cần
nhiều lời, cho nên chợt nghe Sở Kinh vương lúc này hiện thân lại còn
dịch dung thành thị vệ của điện hạ bọn họ cũng không quá ngạc nhiên .
Bất quá những người còn lại không biết chuyện có thể vạn phần kinh ngạc
cũng điều cực kỳ khó hiểu! Sở Kinh vương không phải đang lãnh binh thảo
phạt Đông Châu sao, như thế nào lập tức đến nơi này? Hơn nữa hắn tới nơi này làm cái gì? Không phải là cũng có chủ ý giống như Xích Tương vương
thâu tóm Bắc Linh chứ?
Khi mọi người ở đây kinh nghi
bất định, chỉ nghe Hoành Húc lại là một tiếng cười lạnh nói: “Ta nếu có
thể điều tra được việc ngươi điều binh khiển tướng, bí mật rời cung,
đương nhiên cũng có biện pháp khiến ngươi không thu được hồi báo của
thám tử! Lúc này ngươi nên tin tưởng lời ta nói không phải giả đi! Ta
phái binh tấn công Đông Châu, đó là thật và cũng là hư. Thật ở chỗ Đông
Châu ta nhất định phải có. Hư ở chỗ ta mượn việc tấn công Đông Châu để
làm bình chắn, kì thực là tăng binh tấn công Xích Tương của các ngươi.
Hiện giờ đại quân đã diệt được hai mươi ba thành của ngươi, hiện tại
chính một đường lên bắc, tin tưởng không lâu là có thể đánh hạ hoàng
cung Xích Tương của ngươi.”
“Không!” Mạc Hoa Diễm khó thở nộ cấp, có chút hoảng loạn hô.
“Nếu là ta, lúc này sẽ lập tức lĩnh ba mươi vạn đại quân kia chạy về quốc mà không phải còn ở nơi này hao phí thời gian!” Hoành Húc không ôn không
hỏa điềm nhiên nói.
“Ngươi, ta phải giết ngươi ——” Mạc
Hoa Diễm hai mắt đỏ đậm, hắn đã hoàn toàn không khống chế được, thầm
muốn đem nam nhân khí thế hùng hồn trước mắt thiên đao vạn quả.
Mắt thấy hắn rút kiếm hướng lồng ngực Hoành Húc mà đâm, Tử Li hoảng sợ kêu to.
Hoành Húc hai mắt thoáng ngưng, ở khoảnh khắc mũi kiếm nhập da đột nhiên một
chưởng đánh vào trước ngực Mạc Hoa Diễm, Mạc Hoa Diễm giống như một con
hỏa loan trúng tiễn bay ra ngoài làm rơi ngã một đỉnh kim hương lô.
Hắc y nhân chung quanh thấy thế lập tức giơ kiếm hướng bên này công tới,
đúng lúc này cửa điện bỗng nhiên bị người đá văng, một đám sĩ binh được
huấn luyện lập tức tràn vào cùng Hắc y nhân giao binh đánh nhau thành
một đoàn.
An Cực Khanh sai người đưa bọn họ nâng ra,
cầm giải dược ở dưới mũi bọn họ huơ huơ, Tử Li hắt hơi một cái liền cảm
giác khí lực đã dần dần khôi phục !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...