Mạc Hoa Diễm nhìn mọi người lần lượt tê liệt ngã xuống đất đắc ý nói: ” Tư vị Thập hương
nhuyễn cân tán như thế nào? Có cảm thấy được toàn thân bủn rủn, tứ chi
vô lực hay không?”
“Chỉ biết ngươi không có hảo ý, Mạc Hoa Diễm, ngươi này tiểu nhân biến thái gian trá! Cư nhiên hạ dược
trong hương lô?” Thập hương nhuyễn cân tán không phải độc, cho nên dù ăn xong Tị độc hoàn của An Cực Khanh đưa cũng vẫn là trúng chiêu! Giận
trừng mắt Mạc Hoa Diễm, Tử Li không khỏi ngầm bực vừa rồi tại sao mình
lại không sớm nhắc nhở mọi người!
Mạc Hoa Diễm miệt thị liếc mắt Tử Li một cái, “Là ngươi tự mình ngu xuẩn làm sao có thể trách ta?”
An Cẩn Lạc còn đang hừ hừ hanh hanh, mồm miệng không rõ mắng.
Mạc Hoa Diễm nhìn mà phiền lòng, từ trong tay một Hắc y nhân bên cạnh đoạt
qua một thanh kiếm hướng xuống đùi An Cẩn Lạc hung hăng đâm. Khàn khàn
hét thảm một tiếng, An Cẩn Lạc giống như cá mắc cạn trên bờ kịch liệt
phịch vài cái liền hôn mê bất tỉnh.
“Chỉ riêng nhục mạ
của ngươi đối với ta vừa rồi, ta sẽ không cho ngươi được chết thoải mái
như vậy!” Mạc Hoa Diễm lạnh lùng nói.
Tử Li nhìn cỗ âm
ngoan của hắn cùng thảm trạng của An Cẩn Lạc, trong lòng có chút phát
lạnh! Hoành Húc ở một bên tựa hồ đối với cảnh tượng huyết tinh này nhìn
như không thấy, vẫn đang duy trì nhất quán (vốn có) khí định thần nhàn
của hắn. Chỉ thấy hắn vừa vặn ngồi ở trên bục hình trụ, ánh mắt trấn
định bình tĩnh, gập một chân, bộ dáng kia không giống như là trúng chiêu tê liệt ngã xuống ngược lại giống như ngay tại chỗ nghỉ ngơi! Liếc thấy khí thế an nhiên này của hắn, Tử Li không khỏi tâm sinh bội phục! Phát
hiện tầm mắt của y, Hoành Húc quay đầu nhìn Tử Li lộ ra một mạt cười
nhạt, dùng khẩu hình nói: “Đừng sợ, có ta ở đây!”
Nụ
cười kia rõ ràng là hình thức trấn an, nhưng rơi vào trong mắt Hàn Tiếu
Thành lại thành mắt đi mày lại, lén lút trao đổi, ở giữa che giấu ái
muội tất có gian tình. Vốn bởi vì khinh địch bị chơi một vố đã thập phần khó chịu, hiện nay lại nhìn thấy hai người kia mi mục đưa tình, trong
lòng lại nghẹn khuất. Cố gắng khởi động cái thân đang mềm nhũn nằm úp
sấp, Hàn Tiếu Thành dùng hết khí lực toàn thân chậm rãi lê đến giữa Tử
Li cùng Hoành Húc, ngã lên trên đùi Tử Li thở hồng hộc nói: “Vật nhỏ. . . . . . Đừng sợ. . . . . . Ca ca ta sẽ bảo vệ ngươi!” (tàn rồi mà còn
ráng leo núi=]]])
“Cút. . . . . .” Mục quang Hoành Húc
thoáng chốc ác liệt, oán hận nhìn chằm chằm nam nhân đang nằm ở bên
cạnh, sau đó không có khí lực gì đem cước đạp ở trên vai gã sống chết mà giày xéo.
Tử Li chán nản trở mình xem thường, hai người này. . . . . . cũng không nhìn xem bây giờ là tình huống nào!
Mạc Hoa Diễm cực kỳ kiêu căng ngạo thị hướng Ngụy Thần nói: “Hiện giờ, Ngụy Tướng quân còn cho rằng mấy chục người này không thể làm gì các ngươi
không?” Ngụy Thần hé miệng không đáp, trên mặt một dáng vẻ ủ dột, dựa
theo xưng hồ vừa rồi của Tử Li, còn có dung mạo tuyệt thế vô song cùng
thân hồng y của người này mà xem, người này nhất định là Xích Tương quốc quân Mạc Hoa Diễm không thể nghi ngờ! Chỉ là không nghĩ đến Xích Tương
vương cư nhiên lại ở chỗ này!
“Cho dù chúng ta không
thể động đậy bị quản chế bởi ngươi, nhưng ngoài điện vẫn có mấy vạn đại
quân chúng ta, ngươi cho rằng bọn ngươi có thể thoát được sao?” Tử Li
nhìn dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của hắn căm giận mở miệng nói.
“Ha hả, này cũng không nhọc ngươi lo lắng, ta nếu có thể đi vào cũng sẽ có
biện pháp đi ra! Huống hồ ngươi cho là mấy vạn binh lính kia của ngươi
có thể địch nổi ba mươi vạn tinh binh ta đã sớm mai phục ngoài thành
sao?”
Trước không để ý tới Mạc Hoa Diễm đắc ý, nhưng tin tức trong lời nói hắn vừa lộ ra đủ để cho mọi người chấn động.
“Chớ có cuồng ngôn nói bậy, trong kinh sao có thể còn có ba mươi vạn đại quân?” Ngụy Thần lớn tiếng nói.
Mạc Hoa Diễm cười lạnh một tiếng, “Hừ, vốn đích xác không có, đại quân
trong kinh Bắc Linh không phải cũng bị đám ô hợp các ngươi diệt sao. . . . . .”
“Đã như thế làm sao có được ba mươi vạn đại quân?” Ngụy Thần nhịn không được đánh gãy lời của hắn.
“Ta chưa có nói ba mươi vạn đại quân này là Bắc Linh của các ngươi nha! Hừ, đây chính là tinh binh Xích Tương quốc của ta, tuyệt không giống như
đám phế vật trong tay An Cẩn Lạc. Ha hả, bây giờ nghĩ lại, Bắc Linh tiên vương cũng vẫn là có chút năng lực, âm thầm đem binh lính tinh nhuệ
trong kinh điều động đến biên quan, lưu lại đều là một đống kẻ vô dụng,
buồn cười cho An Cẩn Lạc được một đám phế vật còn tưởng rằng chính mình
tay cầm trọng binh, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Trận thắng này
của các ngươi ở trong mắt ta căn bản không đáng nói đến, huống hồ tinh
binh Bắc Linh của các ngươi đều trú đóng ở biên quan, tùy quân đến kinh
cũng bất quá là hai ba vạn nhân, còn lại đều là chút tân binh, các ngươi như vậy như thế nào chống lại ba mươi vạn đại quân của ta?”
Mạc Hoa Diễm càng nói càng tự tin, mọi người càng nghe càng tâm hàn.
“. . . . . . Vậy ngươi đến tột cùng muốn thế nào?” Trầm mặc thật lâu sau, Tử Li nhìn hắn hỏi.
“Ta muốn như thế nào?” Mạc Hoa Diễm như là nghe được một sự kiện rất có
hứng thú, “Ngươi nói ta sẽ như thế nào? Khối phì nhục Bắc Linh này ta
sớm đã nhắm tới, ta nhọc tâm làm nhiều chuyện như vậy chẳng lẽ chỉ là vì chạy tới nơi này cùng ngươi nói lời vô nghĩa?”
Mục
đích của hắn mọi người đã thập phần sáng tỏ, chính là nhất thời khó có
thể chấp nhận biến cố từ đỉnh núi ngã xuống đến đáy cốc này, rõ ràng
thắng lợi sắp tới lại đột nhiên phát hiện quả tới tay lại rơi vào miệng
người khác. Cục tức này như thế nào nuốt trôi, hơn nữa này đã không phải là phân tranh nội bộ của bọn họ, mà là một sự kiện thăng lên đến cục
diện vong quốc, ngươi bảo bọn hắn như thế nào không giận như thế nào
không vội? Nhưng cố tình bọn họ lại chuyện gì cũng làm không được, chỉ
có thể trơ mắt nhìn ngoại nhân ở trước mặt bọn họ bốn phía ngạo cuồng,
thản nhiên nói như thế nào thâu gom quốc thổ bọn họ!
Tử Li trong lòng phiền loạn không thôi, không nói trước bọn họ hơn nửa năm đã phải trả giá bao nhiêu huyết lệ cùng sinh mệnh, chỉ nói đến bách
tính Bắc Linh, nếu Xích Tương thật sự thâu tóm phiến thổ địa này, vậy
mọi người với cuộc sống nguyên bản an cư lạc nghiệp ở đây sẽ trở thành
vong quốc nô cực kỳ thê thảm, sẽ như súc sinh bị thiết liên xích khóa ép buộc ly hương sinh thời cũng sẽ không có tự do làm người.
“Mạc Thương Cảnh đâu? Ta muốn gặp Mạc Thương Cảnh, ta muốn cùng hắn nói
chuyện!” Tử Li nỗi lòng cực loạn đã mất đi đúng mực, phải biết rằng lời
nói ra miệng như vậy là không ổn cỡ nào. Về công, Mạc Hoa Diễm là quân
vương, ngươi lại bảo Vương gia vốn là thủ hạ hắn ra đàm phán, đây là cực độ miệt thị đối với quân quyền. Về tư, độc chiếm dục của Mạc Hoa Diễm
đối với Mạc Thương Cảnh đã đến trình độ không thể nói lý, với người đã
từng cùng Mạc Thương Cảnh có một ít giao tình ái muội như y, lời của Tử
Li không khác gì khơi mào đố kị trong lòng Mạc Hoa Diễm!
Mạc Hoa Diễm hí mắt nhìn chằm chằm Tử Li, biểu tình trên mặt âm lãnh đến
cực điểm, hắn rút lên kiếm cắm ở trên đùi An Cẩn Lạc đi từng bước một
hướng đến bên này.
Huyết dịch đỏ tươi dọc theo thân
kiếm chảy xuống mũi kiếm, sau đó lại từng giọt từng giọt rơi trên đất.
Hành động của Mạc Hoa Diễm làm cho Tử Li thoáng chốc thanh tỉnh, phục
hồi tinh thần lại không khỏi hối hận vừa rồi đại não không linh hoạt.
Không cố ý tránh đi mũi nhọn chảy huyết mà chuyển hướng ánh mắt Mạc Hoa
Diễm đang thẳng tắp nhìn chằm chằm, đôi phượng nhãn hẹp dài có quyến rũ
động lòng người nói không nên lời, chẳng qua một khi trong con ngươi
ngưng sát ý liền so với bất cứ thứ gì đều âm lãnh hơn làm cho người ta
sợ hãi. So sánh lại, Tử Li cảm thấy thanh kiếm chảy huyết kia tựa hồ dễ
thân hơn nhiều.
Hoành Húc buộc chặt thân mình, âm thầm
đem một chút nội lực tích tụ đến ngưng ở lòng bàn tay, đề phòng nếu hắn
hạ sát thủ với Tử Li liền trực thẳng mệnh môn của hắn.
Bất quá Mạc Hoa Diễm tán đầy người sát khí lại ở ngoài bốn bước ngừng lại,
ánh mắt ở trên người Hoành Húc cùng Hàn Tiếu Thành dạo qua một vòng mới
trở lại trên mặt Tử Li, lạnh lùng mở miệng nói: “Đáng thương đường ca
của ta đối với ngươi nóng ruột nóng gan nhớ mãi không quên, ngược lại,
ngươi lại ở đây câu tam đáp tứ (hoa tâm) sống đến thực sảng khoái!”
Lời này làm cho Tử Li vốn khẩn trương theo dõi hắn sợ hắn sẽ làm ra hành
động bất lợi gì cho mọi người bỗng chốc giật mình.
Tử Li nhíu mày, “Ta cùng Mạc Thương Cảnh cái gì cũng không có!”
Ở trong lòng Mạc Hoa Diễm đây là một câu cực kỳ thất vọng vô lực, cứ như biện bạch giấu đầu lòi đuôi!
“Không có? Không có gì? Ngươi lại phủi đến sạch sẽ, đừng cho là ta là người mù nhìn không ra trò mèo giữa các ngươi!” Mạc Hoa Diễm càng nói càng hận,
thần sắc trên mặt cũng càng thêm âm hàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...