Mấy ngày nay Tử Li
cơ hồ đều là ở trên giường vượt qua, đều không phải là y mà là bởi vì
tên nào đó chỉ biết đòi lấy vô độ làm cho y không thể không tê liệt tĩnh dưỡng.
Tính tính ngày, lại tiếp qua bốn ngày, nếu
đường về chỉ vừa đủ trong năm ngày thì thời gian phi thường gấp gáp,
nhưng không rõ vì cái gì Hoành Húc chính là không chịu thả người, bọn họ rõ ràng đã đàm thỏa đáng không phải sao?
Mỗi lần Tử Li cùng hắn hối thúc thì Hoành Húc liền lập tức bắt cái miệng của y làm ra một trận mãnh hôn, Tử Li liền ngoan ngoãn ngậm miệng, biện pháp này
trăm lần thử đều hữu dụng!
“Lại bồi ta thêm hai ngày,
hai ngày sau chúng ta liền mỗi người đi một ngả, lần này không biêt phải phân tách bao lâu, bảo bối nhi, ngươi chẳng lẽ không có một chút luyến
tiếc sao?” Hoành Húc nhẹ lướt vành tai mượt mà của Tử Li thấp giọng nói.
Gương mặt Tử Li đỏ bừng, ánh mắt nhìn Hoành Húc lượng lượng, bộ dáng tiểu nhân nhi vô tội đáng yêu vô cùng.
“Người cổ đại các ngươi khi biểu đạt cảm tình không phải thực uyển
chuyển hàm súc sao? Tại sao ngươi nói chuyện so với người hiện đại như
ta còn trực tiếp hơn?”
Hoành Húc xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của y nói: “Hiện tại mới biết được sao, bảo bối nhi, ta là so với
bọn hắn còn tiền vệ hơn! Từ này dùng đúng vậy đi!” (tiền vệ: ý a là thẳn thắn =]])
“Phốc. . . . . . Đúng vậy!”
Hoành Húc một phen nắm cả thắt lưng y trở mình đưa y đặt ở phía dưới, kéo
chăn lên phủ trên người cả hai lại ở trong ổ chăn trình diễn hành động
nhi đồng không nên xem.
Hai ngày rất nhanh qua đi, hôm
nay Tử Li còn đang ngủ trên giường đến thất điên bát đảo, đột nhiên tựa
hồ cảm giác bên giường có một trận tiếng vang nhỏ, tiếp theo mơ mơ hồ hồ nghe được có người đè nặng yết hầu thấp giọng nói chuyện, “Ca, chúng ta hay là đi mau đi, nếu như bị hắc diện Đại vương phát hiện chúng ta
chuồn êm tiến vào nhất định sẽ đem chúng ta trừng chết! Vừa nghĩ tới ánh mắt kia của hắn ta liền cả người run rẩy!”
“Hư hư, đừng lớn tiếng như vậy! Yên tâm đi, có lão Đại ở đây hắn không dám làm gì chúng ta!”
“Ách, chính là lão Đại còn không có tỉnh nha!”
“Chúng ta sẽ gọi y tỉnh!” Nói xong hướng tới Tử Li làm ra một trận lay động,
“Tỉnh tỉnh, lão Đại, tỉnh tỉnh. . . . . .”
“Ân. . . . . .” Tử Li nhíu mày trở mình.
“Tỉnh tỉnh đi, lão Đại, chớ ngủ, thái dương đều chiếu đến mông rồi!”
Dắt chăn phủ lên trên đầu.
“Lão Đại! Ngủ tiếp ta liền giật chăn của ngươi!”
“Ta sẽ gãi ngứa lòng bàn chân của ngươi!”
“Niết lỗ tai ngươi!”
“Nắm lổ mũi của ngươi!”
“Các ngươi, đang làm gì?” Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một phen thanh âm âm trầm đến mức có thể tích ra băng thủy.
Hai người đang làm chuyện xấu thân mình đồng thời cứng đờ, tiếp theo cái cổ “Ca ca ca ca” xoay qua, liền thấy được Hoành Húc hắc nghiêm mặt đang
chắp tay sau lưng đứng ở cửa, ánh mắt cực kỳ khủng bố nguy hiểm nhìn
chằm chằm bọn hắn.
“A. . . . . .” Hai người đồng thời
hét lên một tiếng giãy rơi giày nhảy lên trên giường, kéo Tử Li một trận lay động mãnh liệt, “Lão Đại cứu mạng a, cứu mạng a. . . . . .”
Đáng thương Tử Li bị lay đến hôn đầu chuyển hướng muốn buồn nôn, nếu như vậy còn không tỉnh vậy cũng thật sự là không thể nào nói nổi!
Hoành Húc sắc mặt càng thêm âm trầm, khí thế đi từng bước một tới gần quả
thực như một loạt tên nhọn nhắm thẳng hai người bọn họ tùy thời phóng
ra. Tồn Công Tồn Thủ sợ tới mức lập tức tránh ở phía sau Tử Li lấy y làm tấm mộc.
Tử Li mơ mơ màng màng mở to mắt, liền thấy Hoành Húc sắc mặt không tốt đứng ở bên giường.
“Ách? Hoành Húc làm sao vậy?”
Chạm đến ánh mắt Tử Li chợt phóng nhuyễn, nháy mắt biến hóa sủng nịch như
ong mật thấy mật hoa làm cho Tồn Công Tồn Thủ rất là cảm thán, dưới tay
cũng càng thêm sống chết bắt lấy cái miễn tử kim bài này!
“Không có gì, ngươi tỉnh ngủ sao? Còn muốn ngủ tiếp trong chốc lát hay không?” Hoành Húc đè thấp cổ họng, dùng thanh âm như thôi miên nhẹ giọng nói.
Tử Li vốn là không phải tự nhiên tỉnh nên mí mắt nhịn không được khẽ hạ,
hai huynh đệ thấy thế lập tức kêu to lay tỉnh y, “Đừng ngủ, lão Đại, cứu mạng a, chúng ta là Tồn Công Tồn Thủ, ngàn dặm xa xôi tới tìm ngươi,
ngươi không thể ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tới chúng ta một cái
a!”
Lần này Tử Li thật sự là hoàn toàn tỉnh ngủ ,
nghiêng đầu sang chỗ khác phát hiện tiên đồng song bào thai đã mấy tháng không gặp đang oa ở phía sau y khẩn trương hề hề nhìn mình.
“Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
“Oa oa, rốt cục tỉnh! Bất quá lão Đại, ngươi trước đừng quan tâm chúng ta
tại sao lại ở chỗ này, hiện tại tối quan trọng hơn chính là. . . . . .”
Lặng lẽ chỉa chỉa Hoành Húc, sau đó lui lui cổ nói, “Cứu cứu chúng ta!”
“Ách? Chuyện gì xảy ra?” Quay đầu lại nhìn Hoành Húc đang không hề tỏ vẻ, lại nhìn song bào thai oa thành con thỏ.
“Hắn, hắn sẽ đối với chúng ta bất lợi!” Tồn Thủ tiên hạ thủ vi cường, lập tức lên án.
Hoành Húc cười lạnh một tiếng, “Đối với các ngươi bất lợi? Đem hoàng cung của ta nháo đến gà chó không yên còn đem ngự phòng phá sập một nửa ta còn
không theo các ngươi tính sổ, hiện tại cư nhiên ác nhân cáo trạng
trước?”
“Ai, ai nói ngươi không cùng chúng ta tính sổ? Ngươi, ngươi dùng ánh mắt trượng phạt ta!”
“Ngươi, ngươi còn dùng ánh mắt lăng trì ta, làm cho ta sống không được!”
Tử Li thần tình hắc tuyến nhìn hai huynh đệ nói cứ như có chuyện lạ!
“Cho nên, lão Đại ngươi nhất định phải thay chúng ta làm chủ a! Từ sau khi
ngươi rời đi, chúng ta ở nơi đó nhận hết khi dễ sống không bằng chết!
Hiện tại thật vất vả mới có thể lại đi vào bên cạnh ngươi, nhưng ai biết hắn, hắn cư nhiên không cho chúng ta đi nhìn ngươi!”
“Đúng vậy! Lão Đại!” Mở to đôi mắt ngập nước đen bóng tội nghiệp nhìn Tử Li,
“Ngươi không thích chúng ta sao, ngươi không thay chúng ta xả giận sao?”
Ánh mắt như vậy xứng lên biểu tình như vậy, Tử Li cũng sắp chống đỡ không được, vừa định mở miệng an ủi.
Hoành Húc lại không thể nhịn được nữa, bọn họ quả thực chính là ác ma tai
họa, nếu cùng bọn họ ở thêm một hồi thì mình cũng bị chọc giận điên rồi! Đi qua đem Tử Li cả người lẫn chăn đoạt lại bước ra cửa chuyển qua một
gian phòng khác!
Tồn Công Tồn Thủ nhìn nhau, đồng thời
nhẹ nhàng thở ra, vỗ ngực hô to hữu kinh vô hiểm (an toàn trong gang
tấc=]). Sau đó bỗng nhiên hi hi ha ha ngã xuống gối.
“Ngươi làm gì cùng bọn họ động khí a, bọn họ chẳng qua là tiểu hài tử!” Tử Li buồn cười nhìn Hoành Húc nói.
“Ta mới không động khí! Huống hồ bọn họ đã không phải tiểu hài tử! Thử nghĩ lúc ta mười ba tuổi đã đăng cơ là vua, tiếp nhận toàn bộ giang sơn Sở
Kinh!”
Tử Li than nhẹ, nâng lên mặt của hắn nghiêm túc
đối diện với ánh mắt hắn nói: “Cho nên, thứ ngươi bị mất chính là thời
thơ ấu hồn nhiên tốt đẹp, nếu ngươi sinh ở nhà dân, lúc mười ba tuổi
cũng nhất định vẫn bảo trì tâm tính trẻ con nơi nơi gây sự giống bọn họ
đi!”
Ánh mắt Hoành Húc nhu hòa, “Nhưng ta không có mệnh như vậy! Thượng thiên đã định ta sống ở đế vương gia, đã định ta ở
trong huyết tinh giết chóc, cô độc lạnh lùng vượt qua ta thời đại tối
hồn nhiên! Ta từ sau ba tuổi đã không dám nở nụ cười, mà làm cho ta chân chính cảm thấy khoái hoạt chính là lúc mẫu phi ôm đệ đệ mới sinh ra cho ta xem, hắn nhỏ như vậy yếu ớt như vậy, giống như vừa chạm sẽ vỡ, ánh
mắt của hắn còn chưa mở, nhưng khi ta đi lên hắn thế nhưng nở nụ cười!
Bảo bối nhi, ngươi có biết cảm giác đó không, từ nhỏ tới nay đó là lần
đầu tiên ta cảm thấy khoái hoạt cùng hạnh phúc! Bởi vì đó là đệ đệ của
ta, một người có thể khiến ta đi yêu thương đi chiếu cố!” thần sắc Hoành Húc là mê ly đắm chìm trong ký ức, nói đến chỗ này, quang mang nơi đáy
mắt lại dần dần ảm đạm xuống.
Tử Li biết chuyện sau đó, mẫu phi hắn đã từng nói với y, đệ đệ được Hoành Húc dành tất cả cảm
tình cùng thương tiếc chỉ sinh ra vài ngày liền chết non, thẳng sau này
Hoành Khánh sinh ra. Người thứ hai sinh ra bù lại khoảng trống trong
lòng Hoành Húc, hắn dốc hết tất cả, không hề giữ lại trân trọng yêu
thương đệ đệ này!
“. . . . . . Hoành Húc, có một câu ta không biết nên nói hay không!” Tử Li do dự trong chốc lát vẫn là mở miệng nói.
“Bảo bối nhi, có điều gì cứ nói đi, ta nghe!” Hoành Húc cọ cọ đỉnh đầu của y nói.
“Chính là mẫu phi của ngươi, lúc trước khi đi nàng từng bảo ta thay nàng hướng Hoành Khánh truyền một câu!”
“Nói cái gì?” Hoành Húc dừng lại động tác tỏ vẻ hắn đang nghiêm túc nghe.
” ‘ca ca của ngươi là một hảo ca ca!’ Hoành Húc, ngươi cảm thấy những lời này của mẫu phi ngươi có phải ám chỉ cái gì hay không?”
Ánh mắt Hoành Húc chợt lóe, lập tức nhẹ giọng cười nói: “A, ngươi quá lo
lắng! Lời này không có ý gì, mẫu phi chỉ là muốn hướng Hoành Khánh cường điệu hảo ca ca ta đây, ngươi có biết nàng luôn thích lải nhải!”
Tử Li vỗ tay đồng ý nói: “Đúng đúng đúng, nàng thật sự là thực dong dài!
Một khi mở miệng liền ngừng không được, nghĩ tới đoạn thời gian kia ta
mỗi ngày đều bị tạp âm của nàng quấy rầy, thật sự là thê thảm đến cực
điểm!”
“Ha hả, tốt lắm, mau đứng lên mặc y phục buộc
tóc đi, sắp xuất phát rồi! Bất quá nhớ rõ, đem hai hỗn đản kia đi, nếu
còn cho bọn họ ở lại bên cạnh ta, ta sợ chính mình sẽ nhịn không được
làm thịt bọn họ!”
Sau khi hết thảy thu thập thỏa đáng,
Hoành Húc lại đem hai mươi danh thị vệ vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ mà
mình mang đến ở lại bên người Tử Li, nói: “Bọn họ đều là ta tuyển ra
trong đội ngũ ám vệ, ngươi có thể yên tâm điều lệnh!”
Nói xong quay đầu hướng tới hai hàng người đang đứng hai bên nói: ” Bắt đầu từ hiện tại, Bắc Linh tam hoàng tử chính là chủ tử của các ngươi, an
nguy của y các ngươi phải dùng tánh mạng đi bảo hộ, mệnh lệnh của y các
ngươi phải dùng tánh mạng đi chấp hành! Nếu ngày khác trẫm phát hiện bên trong các ngươi có ai nhị tâm, hậu quả các ngươi tự mình rõ ràng!”
“Thuộc hạ cẩn tuân dạy bảo, thề sống chết đi theo tam hoàng tử!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...